Chương 12: Căn nhà bên sông
Chương 12: Căn nhà bên sông.
...Tôi hoảng hồn, giơ vội hai tay che mặt.
Cái bóng đen đổ ập lên làm cả hai ngã lộn nhào xuống đất. Nhưng kì lạ thay, nó không cố t·ấn c·ông tôi mà dường như chỉ đang tìm cách lẩn trốn cái gì đó.
Hai cái bóng đen còn lại thì chẳng cần nhìn hình dáng của chúng, chỉ qua tiếng rên hừ hừ cùng tiếng kêu gào inh ỏi thì có thể đoán biết đó là hai thây ma khát máu khác. Một trong số chúng đã bò dậy, nhìn chằm chằm vào tôi.
May mắn thay, con dao rựa lúc tôi ngã cũng văng đi không xa lắm. Sau một bước nhồm người bật mạnh, tôi đã có nó trong tầm tay. Giơ vội lên và chặn ngang cái hàm răng sắc nhọn chỉ cố tợp lấy cổ họng mình, tôi gồng người mà chống chọi con thây ma đang điên cuồng t·ấn c·ông...
Qua chút ánh sáng nhập nhoạng, tôi thấy một vài con thây ma khác từ đủ mọi ngóc ngách trong khu rừng đổ ập ra, lao vào đám người Richard. Tiếng súng xả rối rít tự vệ càng làm chúng tôi bị chú ý hơn. Những tiếng gào rú mỗi lúc lại một nhiều thêm, vang vọng từ xa tới...
“ĐRộp...” – Tiếng đạn găm vào thịt vang lên và con thây ma đang đè lên tôi đổ vật xuống.
- Cám ơn, Richard – Tôi nói.
Rồi giật mình mà nhớ tới cái bóng đen lúc đầu, tôi ngoái nhìn vào trong bụi cây rậm rạp mà nó vừa lẩn tới.
- Làm gì thế Nick! – Richard thúc giục – chạy thôi...
- Chờ chút – Tôi đáp lại - ...Lại đây nào, bé con... – Tôi thấp giọng khi nhận ra được cái bóng đó là gì - ...tao sẽ không làm hại mày đâu, lại đây nào...
Cái bóng ngần ngừ trước khi một kẻ thối rữa khác nhảy vụt qua cái bụi cây nó đang ẩn nấp mà lao về phía tôi.
“Sộttt” – Tôi buộc phải hạ con thây ma đó bằng nhát chém tận lực của mình.
- Thôi nào, Nick! Kệ nó - ...đến lượt Sebastian hối thúc.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu mà định chạy theo họ. Nhưng thật ngạc nhiên, cái bóng đã chịu chui ra khỏi chỗ lấp, chạy tới sát bên chân tôi...
Bế nó lên và bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy ra phía bờ sông, tôi chẳng còn kịp nhìn xem con cún con này trông ra làm sao nữa. Chỉ cần biết rằng nó là một sinh vật còn sống và tôi phải có trách nhiệm với nó.
Những tiếng rầm rầm, rộn rạo của bầy thây ma từ trong khu rừng bám rịt lấy chúng tôi, không cho chúng tôi bất cứ cơ hội nào ngừng lại mà thở.
- Bỏ cái túi vàng đó đi, Sebastian! – Richard hét - ...Nó làm cậu chậm lại đấy.
- Ông điên à? Chỗ này là cả gia tài đấy – Sebastian quát lại.
- Đừng có ngốc như thế, tiền bây giờ để làm gì chứ? Nếu muốn vào buổi sáng mai chúng ta sẽ nhặt lại, còn giờ bỏ nó đi – Richard nói.
- Bọn thây ma sẽ tha nó đi mất! – Sebastian khó chịu đáp.
- Khỉ thật! Cậu cần mạng sống hay cần tiền? – Michael tức giận quát lớn.
Sebastian miễn cưỡng, nhưng cũng đành quẳng chiếc túi vào một hốc cây mà chắc hẳn anh ta sẽ nhớ mãi vị trí nơi đó... khi từ đấy, một thây ma nhảy ra, vồ ngã anh ta làm cả hai lộn vòng xuống bờ sông trước khi đánh “chủm” một tiếng và làn nước bắn lên tung tóe.
Chúng tôi gần như đờ người lại trước diễn biến quá bất ngờ ấy.
Và rồi tiếng rên ư ử của con vật trên tay làm tôi giật mình ngó xuống.
- Ôi chúa ơi! – Tôi thốt lên.
Kinh ngạc, bàng hoàng...Tôi không thể tin vào mắt mình nữa. Con vật này hoàn toàn không phải là một chú cún nào cả, nó là... một con sư tử con...
Nhưng sự ngạc nhiên ấy của tôi nhanh chóng phải nhường chỗ cho tâm trạng hoang mang, lo lắng về Sebastian. Lao vội về phía mép nước của con sông rộng lớn, tối tăm với dòng nước cuồn cuộn chảy xiết, Richard, Michael và tôi nhìn chăm chú hòng tìm ra bất cứ vật nào ngoi được lên bờ.
Và chỉ một thoáng sau,cái đầu đỏ hỏn với làn da loang lổ vết thâm tím nhô lên khỏi mặt nước. Nó vẫn không ngừng gầm gừ, t·ấn c·ông ai đó.
“Đoàng !!!” – Phát súng điếc tai vang lên và con thây ma bật ra khỏi Sebastian.
Michael nhảy ùm xuống nước, với sải tay dài mà tóm lấy Sebastian, kéo anh ta vào bờ.
Thở hồng hộc vì sợ và run người lên vì cái lạnh của làn nước, Sebastian có lẽ đã nhận được bài học đủ lớn cho sự tham lam của mình. Richard cũng chẳng nỡ quở trách anh ta nữa mà chỉ vẫy tay ra hiệu, chúng tôi tiếp tục chạy về phía căn nhà gỗ to lớn nằm lầm lũi cách đây không xa lắm.
Cùng lúc ấy, những con thây ma đầu tiên trong cái bọn đuổi theo chúng tôi đã ùa ra khỏi khu rừng, lao hùng hục đến cùng những tiếng kêu la đáng sợ.
- Chìa khóa cửa dưới mỏm đá cạnh chân cầu thang, Nick! – Richard hét lên khi chúng tôi tới gần ngôi nhà.
- Được rồi! – Tôi đáp trả.
Chạy bứt lên với hết tốc lực có thể, tôi nhoài người xuống, thả con sư tử con lên thềm cầu thang mà hất tung hòn đá cạnh nó. Một vật màu bạc, loang loáng phản chiếu lại ánh sáng lờ mờ của ánh trăng, xuất hiện. Bốc vội cả cái chìa khóa đó lẫn bụi đất xung quanh, tôi đứng dậy, trèo lên mấy bậc cầu thang rồi ập tới cái cánh cửa gỗ phủ đầy mạng nhện.
Lúc này đây một việc đơn giản là cắm cái chìa vào ổ khóa chợt trở lên khó khăn đến lạ. Đám Richard cũng đã tới nơi, quây sau lưng tôi, bắn ra những đường đạn rát mặt, chặn đứng bọn thây ma lại.
- Nhanh lên, Nick, chúng tôi sắp hết đạn rồi! – Michael thúc giục.
- Tôi đang cố đây – Tôi đáp lại.
Chiếc ổ khóa rên lên những tiếng lạch cạch bởi mấy tháng không tra dầu. Nó dắt lại vì vô số bụi bặm bám vô các khe kẽ...
Bọn thây ma b·ị b·ắn đổ xuống rồi lại nhanh chóng đứng lên, lao vào không hề e sợ. Chỉ có những con không may mắn bị đạn lạc găm vô đầu mới chịu nằm im vĩnh viễn. Mà trong cái lúc hỗn loạn này, nào ai có để ý xem mình sẽ bắn vào đâu, cốt cũng chỉ cầu toàn sao cho ngăn lại được phút nào hay phút ấy cái sự xâm lấn đáng sợ này.
- Khốn kiếp! – Tôi cũng bắt đầu phát cáu, đạp mạnh vào cánh cửa cái rầm.
Và thật kì quặc, ổ khóa rung lên, bật mở...
Bật lên một tiếng nửa cười nửa mếu, tôi bước vội vào bên trong và thúc giục những người còn lại mau chóng trốn theo. Con sư tử con chạy vào đầu tiên, nó chui tọt vào một cái góc bàn, rên gừ gừ những tiếng sợ hãi nhiều hơn là đe dọa. Sebastian lọt vào tiếp theo khi tôi bắt đầu khép dần cánh cửa lại vì lũ thây ma mỗi lúc một tràn lên đông hơn. Tiếng súng ồn ã cũng yếu dần trước khi tắt lịm lúc lần lượt Michael rồi Richard lùi vào trong căn nhà. Tôi kéo cánh cửa lại ngay khi Richard vừa chui lọt nhưng lập tức hành động ấy đã bị chặn lại bởi một bàn tay thô ráp, nâu sạm, l·ở l·oét bám chặt mé cửa mà kéo nó mở ra. Michael vội tóm lấy cái nắm đấm mà dồn sức giữ cùng tôi. Nhưng những cánh tay chới với xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn. Và rồi từ phía sau nó, những khuôn mặt gớm guốc, ghê rợn của bầy thây ma thò lên, gầm gừ, gào rú.
-Mở nó ra! – Richard hét lên.
Ông ta đã quay trở lại sau khi chạy hồng hộc vào bếp để lấy ra một một khẩu súng săn cỡ bự.
“SỊCH SỊCH!” – Tiếng lên đạn rạn vỡ làm chúng tôi không khỏi giật mình.
Và buông tay như lời Richard nói, chúng tôi để cánh cửa mở toang cho bầy thây ma tự do lao tới.
“ĐOÀNG! ĐOÀNG!” – Hai tiếng súng rát đanh và luồng lửa gào thét túa ra từ nòng cây súng, thổi bay đám thây ma bu xu trước cửa đi hơn ba mét.
Tôi vội vã chộp lấy cơ hội, kéo sầm cánh cửa lại. Khóa chặt nó bằng chùm chìa vẫn còn cầm dắt túi quần và đóng nốt lớp cửa gỗ thứ hai, chúng tôi cẩn thận lật nghiêng cả một cái tủ gỗ to bản để chèn vào cánh cửa đó.
Bọn thây ma, chẳng biết vì tức giận hay háu đói mà nhất quyết không rời ngôi nhà, chúng vây chặt bên ngoài chúng tôi và đập rầm rầm lên những lớp tường gỗ.
- Trên này không đủ an toàn cho lắm đâu, chúng ta nên xuống dưới tầng hầm – Richard nói.
- Như kế hoạch! – Michael gật đầu.
Và Richard dẫn chúng tôi ra phía gầm cầu thang, lật tấm vải lót sàn lên để lộ một cái chốt gắn trên tấm phản sắt vững chãi... Phải mất một lúc tôi mới dụ được con sư tử con chạy theo mình sau khi suýt bị nó tợp cho một phát lúc cố bế nó lên...
Loay hoay một lúc, Sebastian cũng thắp được ngọn nến bên dưới tầng hầm này. Richard đã cẩn thận phủ lớp vải trở lại để che đi cái chốt khi nắp hầm đóng xuống. Ông khóa nó bằng những thanh sắt to bản chèn ngang vào những cái chốt mà dám cá là đến cả quái vật cũng sẽ phải khóc thét nếu muốn vào được nơi đây...
- Đầu xuân năm trước tôi đã gia cố một lần căn hầm này khi còn ở đây trốn bọn thây ma, tất cả đều bọc thép khá dày, các anh yên tâm đi – Richard nói.
- Thiệt tình ra là đến giờ tôi cũng không thể nghĩ được rằng chúng ta đã vào được đây và thưởng thức thứ rượu nho hảo hạng này – Michael góp lời, nâng cái ly khi đang nằm chểnh mảng bên ngọn nến heo hắt – Không thể tin nổi là chúng ta có thể thoát khỏi bọn thây ma đó...
- Bé con, mày ăn chứ? – Tôi nói và khẽ dúi một cái khay đựng ít thịt hộp vào hốc ghế chỗ con sư tử con chui tọt vào nằm từ lúc xuống đây.
Nó hết nhìn tôi thăm dò rồi lại cúi xuống cái khay ngửi ngửi trước khi nhồm nhoàm tợp lấy miếng thịt hộp nhừ tan trong sự thích thú của không chỉ riêng tôi mà cả ba người còn lại.
- Gọi mày là Ogris nhé! – Tôi nói.
- Cái tên hay đấy – Richard gật đầu tán thưởng - ...Ogris, mày đúng là bất ngờ lớn nhất trong đoàn bọn này rồi... haha...
....................................................................
Đêm hôm đó, mặc cho tiếng gỗ oằn mình trước những bước chân của bầy thây ma và tiếng kính vỡ choang khi chúng trèo vào theo cửa sổ, bốn con người và một con sư tử con vẫn ngủ ngon lành. Sự mệt mỏi và cái lạnh của bầu không khí ùa vào qua những lỗ thông hơi dù nhỏ nhưng vẫn đủ để khiến chúng tôi co ro trong những tấm chăn mỏng, vốn chỉ là vải gai để phủ hàng. Con Ogris cũng không chịu được lạnh, nó chui tọt vào trong lòng tôi tự lúc nào, nằm lim dim giữa tấm chăn và lồng ngực để nhận lấy sự chia sẻ hơi ấm từ thân nhiệt con người...
Cho tới sáng hôm sau, khi chúng tôi thức dậy thì mặt trời đã lên tới gần đỉnh. Thận trọng mở nắp hầm, bọn tôi trèo lên, kiểm tra kĩ từng phòng trong căn nhà để đảm bảo không có tên thây ma nào còn “lạc lại” sau đợt t·ấn c·ông tối qua...
Những tấm kính và đồ dùng thủy tinh đã bị chúng đập vỡ hết, chỉ duy còn lại độc một tấm gương to ở tầng hai là yên lành. Có lẽ, đám thây ma đã tưởng rằng ở đó là một đồng loại của chúng hoặc sợ hãi với chính hình ảnh của mình khi nhìn vào gương. Một chút buồn cười về cái sự ngu ngốc của bọn chúng nhưng qua đó cũng làm tôi chợt nảy ra một ý tưởng là nếu có đủ số gương cần thiết, có lẽ tôi sẽ làm được một rào chắn còn vững chãi hơn bất cứ chất liệu sắt thép nào.
Nhưng ý tưởng đó không phải để cho hôm nay. Tôi và Michael phải thu dọn toàn bộ những cái xác của bọn thây ma đêm qua b·ị b·ắn trúng đầu và tiêu hủy chúng trong khi Richard và Sebastian đốn gục một vài cây gỗ và bắt đầu những công việc của thợ thủ công để tạo ra những tấm chắn đủ tốt mà gia cố cho cả khu nhà. Chỉ có con Ogris là rảnh, nó nằm vẩn vơ trên nền cỏ úa, mơ mộng nhìn mấy con bướm bay qua lượn lại mà chầu chực vồ lấy chúng.
...Một ngày bận rộn nhưng vui vẻ lạ thường, có lẽ là do sự thanh bình, yên ả chốn rừng núi hoang vu.
Bữa trưa hôm đó, chúng tôi được thưởng thức tài nấu bếp của Richard khi Michael với cái tấm lưới rách bươm lỗ chỗ mà anh ta tìm được ở nhà kho cũng đã bắt được một mẻ cá hồi kha khá. Rượu nho từ dưới hầm, thịt tươi từ con sông và rau xanh từ rừng núi, quả thật là với chúng tôi, thế đã là không còn gì đáng để đòi hỏi thêm nữa...
Con Ogris tỏ ra khá thích thú với món cá này, có lẽ đây là lần đầu tiên nó được ăn thứ gì đó bắt lên từ con sông sau một thời gian dài phải tạm hài lòng với những thứ nhớp nháp, mốc meo trong khu rừng hay đống đồ hộp nhạt nhẽo của chúng tôi hôm trước.
Cho tới xế chiều, mọi thứ đã gần như tạm ổn. Chỉ có điều chúng tôi vẫn không thể nào chạy đua kịp với thời gian mà đành bỏ lại vài thân gỗ khác ở bìa rừng sau khi thấy bóng dáng của những kẻ lang thang khát máu bắt đầu xuất hiện.
Thêm một đêm nữa ngủ dưới hầm, nhưng lần này chúng tôi đã kịp chuẩn bị chăn gối ấm áp đầy đủ. Tôi đã thực sự ngạc nhiên khi bọn thây ma vẫn t·ấn c·ông khu nhà, tràn lên trên đầu chúng tôi mà gào rú, lùng sục. Tại sao chúng có thể nhớ ra được nơi đây có người ở? Tại sao chúng lại biết chúng tôi đang trốn?
Một giả thiết mà tôi đã đưa ra với Richard rằng chúng ngửi thấy mùi chúng tôi nhưng điều đó nhanh chóng bị loại bỏ vì nếu là như vậy ắt hẳn cái nắp hầm sẽ tràn ngập tiếng dậm chân thình thình của chúng. Nhưng bọn thây ma không làm vậy, chúng chỉ lục tung từng ngóc ngách, đập phá tan tành bất cứ thứ gì chúng vờ tới.
Vậy thì tại sao? Phải chăng chúng vẫn tồn tại một dạng kí ức mong manh hay đơn thuần... chúng chỉ... làm theo một chỉ thị từ một bộ não thông minh nào đó?
Cứ suy nghĩ vẩn vơ như vậy, tôi th·iếp đi lúc nào không rõ. Nhưng khi giấc nồng mới bắt đầu nhen nhói thì một thứ nhơn nhớt, lành lạnh buốt lên trên má. Tôi nheo nheo cặp mắt và rùng mình nhận ra đó là thứ nước dớt dãi nhỏ xuống từ cái miệng rách toang, rên rỉ của Sebastian - loang lổ những vết thâm tím, ứa ra đầy máu, ngó chằm chằm vào tôi như đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Từ ngực áo đã bị xé rách toang của anh ta nổi bật lên một v·ết t·hương lớn như mảng thịt bị cắn đứt. Sebastian đã ở bước cuối cùng của sự chuyển hóa để thành thây ma!!!