Chương 10 : Đối đầu
Chương 10 : Đối đầu .
...Ngay từ cái giây phút khe hở của cánh cổng đang cuốn lên trên nền đất đủ rộng và đám đông ồn ào còn day dứt chưa yên thì những cái thân hình gớm guốc, rên rỉ đã nhanh chóng lao ra khỏi nơi giam giữ, bất chấp việc những đầu nhọn cuối cùng còn sót lại của phía cuối cánh cửa sẽ cào toạc da chúng.
Richard đã dự tính nhầm, nhầm nghiêm trọng. Không chỉ có hai hay ba con mà có tới năm thây ma, chưa kể cái thân hình nhỏ thó với đôi mắt xanh lét nhưng vô cùng nhanh nhẹn và đáng sợ: quái vật.
Có một chút ấn tượng đủ lớn để tôi nhận ra rằng mình đã từng thấy những thứ như thế này trước đây, nhưng cũng có gì đó rất mơ hồ rằng hình như ở đây vẫn thiếu một thứ đặc biệt, như một vật hoặc... một người... một người với hình bóng lờ mờ tôi không thể nhớ rõ...
Không biết những người trên cái khán đài tròn xung quanh kia có cảm giác gì và suy nghĩ ra sao, nhưng ở dưới này đây, khi người ta phải đối diện với c·ái c·hết, nơi một suy nghĩ, hành động nhầm đường có thể đổi lại bằng cả mạng sống thì những tiếng la hét, ồn ào xung quanh dường như đã chẳng còn tồn tại.
Và chúng tôi hoàn toàn bất ngờ, nếu không muốn nói là hoảng loạn. Cái kế hoạch mà Richard đề ra trước đó đã bị phá sản toàn bộ. Giờ đây, chúng tôi chỉ còn có thể tuân theo một mệnh lệnh để hành động, mệnh lệnh của bản năng.
Đám thây ma gớm guốc lao tới và chúng tôi bỏ chạy toán loạn.
Thoáng thấy một bóng người bị vật xuống và sau đó là tiếng hét kinh hoàng vang lên. Tôi sợ hãi, không dám nhìn cái cảnh những con thây ma khác bu vào, xâu xé anh ta.
Nhưng... đôi khi sự bất hạnh của một số người lại trở thành cơ hội may mắn cho nhiều người khác. Tôi không cố tỏ ra sâu sắc lúc này, nhưng việc tranh giành phần thịt của kẻ xấu số khiến số lượng những thây ma đuổi theo chúng tôi đã giảm đi đáng kể.
Còn hai con! Đúng như kế hoạch ban đầu. Một sự ăn ý đến khó tin giữa những người xa lạ bất ngờ diễn ra khi chẳng ai bảo ai, chúng tôi nhìn nhau, gật đầu...
Hai trong số chín người còn lại chạy cắt mặt bọn thây ma đang chú ý chúng tôi và thu hút sự đeo bám của chúng.
Richard lập tức phất tay ra hiệu, Leo và Benny, hai người lực lưỡng nhất trong đoàn, chạy vội theo sát chúng...
“Crắc!!!” – Tiếng xương gãy vang lên.
Đám đông khán giả ồ lên những tiếng dài, rồi huýt sao thích thú chứng kiến tiếp trò tiêu khiển bệnh hoạn của họ khi hai cái thây ma ngã vật xuống, đầu lệch khỏi cổ.
- Tốt, còn bốn con! – Richard động viên mọi người – Leo, Benny, hai người hãy... NÀY! – Richard hét lên khi hai người đó, có lẽ đã quá phấn khích mà bỏ qua sự chỉ huy của ông, tự động lao vào thẳng đám thây ma đang tụ tập ăn thịt người...
Một sai lầm khủng kh·iếp !
Hai cái thây ma khác gãy cổ, nhưng đổi lại, kẻ với đôi mắt xanh lét trong thân hình gầy guộc đã tóm được họ. Kéo họ lại và bằng đôi bàn tay với những cái móng nhọn hoắt, thâm đen của mình, hắn... chọc xuyên qua lồng ngực họ.
Tôi suýt chút nữa đã phải mửa ra khi chứng kiến cái cảnh kinh dị ấy... Giờ thì chúng tôi chỉ còn bảy và đám thây ma còn hai, trong đó một con là “quái vật”.
- Bữa tiệc của chúng mày thịnh soạn quá ha! – Sebastian, một người khác, quát.
- Giết chúng nó! – Chúng tôi tức giận hét lên.
Nhưng Richard đã chắn ngang mọi người với đôi cánh tay dang rộng:
- Bình tĩnh! - Ông nói – Chúng ta không thể mất thêm người vì những cái đầu nóng của các cậu. Thấy con “quái vật” đó có thể làm gì rồi đấy... Đừng có liều! Chúng ta phải g·iết con thây ma kia trước, sau đó mới là quái vật...
- RICHARD! CÚI XUỐNG! – Tôi vội hét lên và nhảy thẳng tới, đè ngã ông ta xuống theo một phản xạ khi những người xung quanh vẫn còn cứng đờ, chưa kịp phản ứng..
Con quái vật chỉ vừa mới vồ hụt chúng tôi trong có tích tắc..
Lộn tròn mấy vòng và ngã nhoài về phía những xác c·hết của đồng đội, tôi và Richard lia vội những tia nhìn vào tên thây ma đằng sau và con quái vật phía trước.
Nhưng ngay khi quái vật bỏ qua chúng tôi mà “chọn” đám người còn lại để t·ấn c·ông, thì chúng tôi đã chỉ còn tạm thời phải để ý con thây ma trước mặt...
Nếu có thể tôi muốn ngàn lần xin lỗi, nếu có thể tôi muốn ngàn lần dừng tay, nhưng đó chỉ là nếu có thể... Tôi không muốn làm hại ai, nhưng tôi không có sự lựa chọn trong tình huống ấy...
Richard và tôi đè ngã con thây ma rồi kèm chặt đôi tay nó ra hai bên bằng trọng lượng cơ thể của chính mình. Tránh những cú tớp điên dại để phản kháng của thây ma, tôi túm lấy mớ tóc xoăn, khô cong của nó mà ấn mạnh xuống đất. Và Richard lột vội áo khoác ngoài của mình, quấn quanh nắm đấm. Tôi ngoảnh vội mặt đi khi nhận ra ông ta định làm gì đó...
“BỐP! BỐP! BỐP!...” - Những tiếng động của sự tàn bạo rộn lên khắp đấu trường, đè nén và lấn át hết đi những gì còn nhân từ nhất trong chúng tôi. Cái thây ma rung lên bần bật trước khi giãy dụa yếu dần rồi buông mình, tắt lịm...
Đám đông khán giả cũng im bặt. Họ nhìn, họ chứng kiến, họ sợ hãi, sợ hãi không phải những thây ma, mà họ sợ chính chúng tôi, sợ những đồng loại họ ruồng bỏ.
Đứng dậy với thân hình vấy máu và những cơ bắp còn đang giật giật. Tôi rùng mình nhận ra: có lẽ, đây là lần đầu tiên đấu trường này xuất hiện nhiều cảm xúc tới vậy. Những ý nghĩ quay cuồng vây chặt lấy tôi, đưa tôi vào một guồng xoay bất tận của sự vô hình trong suy tưởng: điểm khác biệt giữa chúng tôi và đám thây ma kia là gì? Ha, cả hai đều chỉ là những kẻ chiến đấu vì sự sinh tồn, cả hai đều chỉ hành động theo bản năng khi những phần lí trí cuối cùng đã b·ị đ·ánh mất... Vậy thì tôi có quyền gì mà phán xét chúng? Có quyền gì mà nói rằng việc tôi làm là đúng, việc chúng làm là sai?
Không, ở đây chỉ có sự dối trá và lừa lọc. Chúng tôi hay những con thây ma kia, suy cho cùng cũng chỉ là trò giải trí bệnh hoạn của những kẻ đáng bị trừng phạt đang ngồi vắt vẻo trên cái khán đài kia. Chỉ có chúng với khuôn mặt câm nín, khát máu mới đáng bị phỉ nhổ và dành vào sự ghê tởm. Chúng đã chỉ còn coi mạng sống của chúng tôi và bọn thây ma như những trò để tiêu khiển qua ngày, hay thì xem hết, chán thì g·iết sạch...
- Không định từ bỏ đấy chứ? - Richard chợt nói nhỏ bên cạnh tôi.
- Không! Chúng ta phải sống, sống để một ngày ra khỏi nơi đây! – Tôi trả lời.
Và chúng tôi... đã sẵn sàng để đối đầu với con quái vật...
Ba người nữa đã gục xuống sau khi bị quái vật t·ấn c·ông trong lúc Richard và tôi g·iết con thây ma kia. Nó... xé họ thành từng mảnh, hoang dại và điên cuồng, quái vật không nương tay cho bất cứ sinh vật nào có có cơ hội tồn tại.
Chỉ còn bốn người sống sót: Richard, Michael, Sebastian và tôi, đối diện với một thây ma đáng sợ: “quái vật”.
Ở đây, lúc này, không còn chỗ cho sự sợ hãi mà chỉ còn tồn tại những lựa chọn: hành động ghê tởm để sinh tồn hoặc buông tay dừng lại và chịu c·hết. Nhưng đến con kiến dù bị dẫm lên vẫn cố oằn mình mà đi thì há gì những con người với bộ não chứa hơn một trăm tỉ nơ ron thần kinh lại đầu hàng dễ như vậy.
Tôi đã toan hỏi Richard về kế hoạch tiếp theo, nhưng sự bối rối của ông trước con quái vật đã khiến tôi ngừng lại. Nó quá mạnh cho bất cứ đôi tay trần nào mơ tưởng đến việc khống chế hay bẻ gãy cổ nó...
“Phập!” – Một thứ gì đó lóa lên từ không trung rồi rơi xuống, cắm thẳng xuống nền đất nện.
- Cân bằng rồi nhé, các chàng trai – Vanstine ngạo nghễ nói trên khán đài.
Hắn vừa quăng cho chúng tôi một con dao rựa dài, vàng óng và rất đẹp mắt với họa tiết lá cây chạy dọc thân. Có vẻ như đó là vật hắn dùng để treo trưng bày thường xuyên hơn là để chiến đấu...
- Khỉ thật! Sao không đáp xuống một cây súng chứ? – Michael lẩm bẩm - ...cái thứ kia thì làm được gì? Chưa áp sát được nó thì đã bị phanh thây ra rồi.
- Có còn hơn không... – Richard chau mày - ...Cậu – Richard chỉ vào tôi - ...cậu và Sebastian, hay người hãy chạy vòng ra sau. Nếu con quái vật đuổi theo nhóm nào thì nhóm còn lại sẽ tóm lấy cây dao và giải quyết nó! Được chứ?
- Ừ... – Không có lựa chọn khả dĩ hơn, chúng tôi đành gật đầu đồng ý.
Và đúng như kế hoạch, Sebastian và tôi chạy giật ngược ra khỏi chỗ Richard và Michael, nhưng trái với dự kiến, con quái vật không hề đuổi theo bất cứ ai. Nó đứng tồng ngồng ở đó, rên rỉ, án ngữ trước chúng tôi và cây dao rựa với cặp mắt đảo đáo điên.
Tôi giật mình nhận ra con quái vật đang suy tính điều gì đó. Nó có thể tính toán? Nó có thể bày ra những hoài nghi và kế hoạch? Không, không thể nào một sinh vật mạnh mẽ, khát máu và nguy hiểm như nó lại được phép có suy nghĩ! Nó không được phép tiến hóa tới mức đó... Vì đó là cái kết báo trước cho sự mất cân bằng của thế giới mà tận diệt của loài người khi ấy cũng chỉ còn đếm bằng những khung thời gian ngắn ngủi.
“GRÀOOO” – Quái vật gầm lên và phi thẳng tới, hất văng con dao rựa găm vào cái lồng sắt ngăn khán đài với đấu trường...
- C·hết tiệt! – Sebastian hét lên trước khi vội vàng chạy toán loạn bởi con quái vật đã bắt đầu trò chơi săn mồi của nó.
Chạy cắt mặt với những bước zic zắc, chúng tôi thay phiên nhau cố làm hoa mắt con quái vật, ít nhất cho đến khi tất cả mệt nhoài chỉ còn lặng người chờ c·hết. Và với những bước chạy quái dị ấy, con quái vật đôi lúc đã mất phương hướng mà đâm sầm vào cái lồng sắt khiến đám khán giả kinh hãi rú lên, co người lại, lùi xa khỏi khu sân đấu...
- Cần phải có thời gian để ai đó trèo lên kia và gỡ con dao xuống! – Tôi hét lên trong lúc di chuyển.
Và đáp lại, Richard đã ngay lập lập tức làm một hành động vô cùng liều lĩnh: ông nhoài người, xoạc chân, ngáng ngang đường con quái vật.
“Huỵch!” – Một tiếng động nhá lên và con quái vật... ngã nhào, lộn tròn về phía trước.
- Ối! Thẻ đỏ rồi! – Sebastian chợt thốt lên.
Và đám đông nhanh chóng có một trận cười bể bụng. Ngay cả tôi cũng không nhịn được mà phì cười trước câu nói tếu của Sebastian. Duy chỉ có một người vẫn lặng thinh, và đó là Michael. Michael đang vội vã nắm bắt cơ hội, anh ta bận rộn mà dồn sức trèo, hướng về phía con dao rựa vàng óng găm trên lưng chừng cái lồng.
Phải mất một lúc sau, con quái vật mới có thể đứng dậy khỏi đám đất đã dồn lại một cục do thân hình nó đè lên. Nó giận dữ, nhìn chăm chăm vào chúng tôi tìm mục tiêu trả thù...
Mặc dù đã làm đủ trò để thu hút sự chú ý của nó, nhưng con quái vật này đã thông minh hơn là chúng tôi tưởng... Nó chọn Michael!
Hùng hục lao tới rồi nhảy vụt lên, nó vồ thẳng về phía Michael khi anh ta mới chỉ kịp chạm tay vào cái cán dao...
“Rầm !!!” – Michael nhảy vội xuống để tránh con quái vật đã mất đà, đâm sầm vào lồng sắt.
Không để cho nó cơ hội làm hại bạn mình, tôi và Sebastian tóm nhanh lấy hai chân của Michael và kéo anh ta lùi lại. Cùng lúc, con dao rựa rớt phịch xuống, ngay thẳng trước mặt tôi.
Con quái vật nhồm dậy sau cú ngã đau điếng,nó chiếu lên chúng tôi những tia nhìn sắc lạnh. Một ý nghĩ táo bạo chợt nổ ra trong đầu tôi ngay khi ấy.
Và bỏ mặc tiếng quát, hét của những người xung quanh, tôi lao thẳng tới con quái vật.
Nghiêng mình né cú tát hiểm ác của nó trước khi tóm lấy con dao rựa trên nền đất, tôi xoay người cứa vòng một đường ở hông nó trước khi trườn mình vòng ra sau lưng, tóm lấy con quái với cánh tay chèn ngang cổ họng...
Hình như, trước đây, tôi... đã từng làm như vậy.
“SỘT!” – Tiếng dao cứa gọn ghẽ vang lên trong không gian im lặng. Con quái vật đổ xuống, đầu lìa khỏi cổ.
Đám người xung quanh im bặt, trố mắt nhìn tôi kinh dị. Bản thân tôi cũng không thể nào ngờ rằng cái phản xạ ấy đã diễn ra, rằng tôi chính là người đã làm điều kì tích đó.
- Cậu... cậu là ai vậy? – Sebastian thốt lên.
Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời thì từ trên khán đài cao, Vanstine đã ngó xuống với bộ mặt hầm hầm không thể tệ hại hơn. Gã bĩu mỗi chúc mừng một cách giả tạo với cục tức chèn nghẹn cả cổ...
- Richard! Đội của ông thắng 5 trận liên tiếp rồi đấy...
- Thì sao? – Richard cau mày.
Đối với kẻ đáng khinh như Vanstine, sự cộc lốc đó của Richard là hoàn toàn có thể dễ hiểu.
- Thì để đảm bảo tính hấp dẫn của trò chơi... – Vanstine nói - ...đội thắng 5 trận liên tiếp phải bị tiêu diệt... Chúng ta không thể làm mất cân bằng mãi được... Hà hà... – Hắn bật cười man dại.
Và lập tức, từ tứ phía xung quanh, những múi súng nhô ra, chĩa thẳng vào bốn người chúng tôi:
- Bắn chúng đi! – Vanstine ra lệnh...