Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!

Chương 320




Dường như Chung phu nhân cũng biết mình mở miệng đòi hai ngàn lượng này hơi quá đáng, bây giờ không còn giống như trước nữa, trước kia, đừng nói là hai ngàn lượng, dù là hai vạn lượng thì bà ta không để tâm.

“Ta muốn mua cửa hàng ở trên trấn, bạc trong tay là thứ chết, tiêu một đồng ít một đồng, không thể ngồi chờ chết được, phải chuyển thành sản nghiệp, vậy mới là lối thoát.” Chung phu nhân vào phòng, ngồi xuống rồi mới nói với Lan Cúc.

Lan Cúc sửng sốt, mãi lâu sau mới nói: “Mẫu thân, không phải là không thể làm buôn bán, nhi tức cũng đã nghĩ tới. Nhưng như vậy phải lộ mặt… Bên cạnh không có lấy một người làm có thể tin tưởng để giao việc, đây không phải là cách về lâu về dài.”

Quả thật Lan Cúc đã nghĩ tới chuyện mua cửa hàng ruộng đất, nhưng những việc này đều cần có nam nhân ra ngoài xử lý. Bình thường nữ nhân đâu thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, mà dù có xuất đầu lộ diện thì chuyện làm kinh doanh này cũng vô cùng khó khăn, vậy nên Lan Cúc mới từ bỏ suy nghĩ này.

Chung phu nhân hiểu lo lắng của Lan Cúc, trầm giọng nói: “Bây giờ rơi vào bước đường này thì còn gì để lo nữa, con phải chăm sóc U tỷ nhi, cứ giao chuyện bên ngoài cho ta, cuộc sống sẽ ngày một khá lên thôi. Nô bọc trung thành rồi cũng sẽ tìm được, bây giờ không cần vội, cứ bình tĩnh.”

Lan Cúc thấy thái độ kiên quyết của bà bà thì cũng không phản đối, mà dù có phản đối thì cũng không có hiệu quả, hơn nữa cái nhà này vẫn phải cố gắng sống tiếp.

Lan Cúc lấy hai ngàn lượng ra đưa cho Chung phu nhân, chỗ bạc này là Lan Cúc cất đi trước khi Chung phủ bị xét nhà, bởi vậy may mắn tránh được, sau đó Chung Dực có đưa một ít khi bọn họ rời đi, Chung phu nhân cũng có tiền, chỉ là không nhiều, vậy nên mới hỏi tiền Lan Cúc, nhanh chóng mua được một cửa hàng ở đoạn đường tốt, chỉ hai ngàn lượng tiền vốn buôn bán đã rất khó khăn rồi.

Tuy Chung phu nhân xuất thân thế gia nhưng quả thật có đầu óc kinh doanh, bà ta mở cửa hàng bán món ăn đặc sản của phương Bắc, mời đầu bếp gốc phương Bắc có tay nghề lão luyện về nấu.

Ngày tháng cứ thế trôi, từ ngày mở tiệm cơm, Chung phu nhân bận tới nỗi cả ngày không thấy bóng người. Lan Cúc có lòng đi hỗ trợ nhưng lại không thể tùy tiện ra ngoài, còn phải chăm sóc hài tử, chỉ có thể ở yên trong nhà theo lời của Chung phu nhân, bình thường không có việc gì thì sẽ giúp rửa rau, rửa sạch rồi để ráo nước, sai người đưa đến tiệm.

Tuy rằng bận rộn nhưng lại tràn ngập sức sống, phiến não trước kia dần bỏ ra khỏi đầu, không phải không thèm nghĩ mà là không dám nghĩ.

Đất ở trấn nhỏ Giang Nam chằng chịt đường sông. Dẫu nơi này cách Kinh thành cả ngàn dặm nhưng đường thủy vô cùng phát triển, nếu muốn đưa thư báo tin vô cùng tiện. Nhưng dù có khổ có khó khăn thế nào Lan Cúc cũng không báo tin cho Úc phủ, Lan Lăng và Minh Yên một lần nào, duy chỉ có khi Đại phu nhân qua đời là viết một phong thư nhờ người gửi cho Đại lão gia, ngoài ra không hề liên hệ gì.

Lan Cúc cũng không biết Minh Yên theo Chu Hạo Khiên đi du sơn ngoạn thủy, hưởng thụ cuộc sống, vẫn tưởng Minh Yên đang ở Kinh thành, vậy nên khi nàng nhìn thấy Minh Yên đứng trước cổng nhà mình, thế mà lại quên không mời người ta vào nhà.

Đã hơn một năm Minh Yên không gặp Lan Cúc, lần này đến Giang Nam du ngoạn, tới trấn Yên Liễu này mới phát hiện Chung phu nhân mở cửa hàng, sau đó tìm hiểu rồi tìm được chỗ của Lan Cúc.

Chu Hạo Khiên dẫn mấy hài tử ra ngoài chơi, lúc này hai tỷ muội Minh yên và Lan Cúc mới ngồi xuống.

“Nhị tỷ, tỷ… Sao lại rơi vào cảnh này?” Minh Yên nhíu mày hỏi, nàng không ngờ cuộc sống bây giờ của Lan Cúc lại tằn tiện đến vậy. Nàng cứ nghĩ Cúc được sắp xếp rời Kinh nhưng chắc hẳn vẫn có có đủ tiền để sống, mà bây giờ chứng kiến cảnh này, xem ra nàng đã nghĩ sai rồi.

“Như này cũng tốt, mới đầu không quen nhưng bây giờ đã cảm thấy mãn nguyện rồi.” Lan Cúc mỉm cười ngước mắt nhìn Minh Yên, chỉ thấy sắc mặt của Minh Yên còn tốt hơn trước kia, đầu mày đuôi mắt ngập tràn hạnh phúc, lại nhớ tới Chung Dực không biết đang ở đâu, trong lòng càng xót xa.

“Phu nhân đâu? Ta muốn đi bái kiến.” Tuy Minh Yên rất hận người này nhưng đã là chuyện của trước kia, nàng cũng không muốn thù hận gì nữa, biết Đại phu nhân sống chung với Lan Cúc thì muốn đi thăm bà ta.

“Mẫu thân mất mấy tháng trước rồi.” Bây giờ Lan Cúc nhắc tới đã có thể bình tĩnh đối mặt, giọng điệu bình thản, sắc mặt như thường.

Minh Yên sửng sốt, mất rồi?

Không rõ cảm xúc trong lòng như thế nào, Minh Yên chỉ nhìn Lan Cúc, mãi lâu sau mới thở dài nói: “Không thể ngờ, ta nhớ sức khỏe của phu nhân đâu yếu mấy.”

“Quả thật sức khỏe của mẫu thân vẫn tốt, nhưng lại không hợp khí hậu nơi đây nên đã ngã bệnh. Chuyện đã qua rồi, muội cũng không cần để trong lòng.” Lan Cúc mỉm cười, nàng biết rõ ân oán giữa Minh Yên và Đại phu nhân, Minh Yên còn muốn tới thăm mẫu thân chứng tỏ là một người hiền từ bao dung, vậy đã đủ rồi, mẫu thân ở dưới suối vàng có biết cũng sẽ vui vẻ.

“Kiểu gì cũng nên tới mộ bái tế, tuy rằng… Dù sao cũng từng là mẫu tử.” Minh Yên khẽ nói, đã có lúc vô cùng hận, nhưng bà ta chết thật rồi thì trong lòng lại thấy khó chịu.

Lan Cúc đích thân dẫn Minh Yên đến mộ của Đại phu nhân, Minh Yên đã mua mấy thứ tiền giấy hương nến, kính cẩn bái tế một lúc. Chu Hạo Khiên thì không tới, nam nhân này thù rất dai, hắn sẽ không bao giờ tha thứ, vậy nên đã dẫn hài tử lên thuyền chờ Minh Yên trước.

Vị trí của ngôi mộ không được tốt, nền đất hỡi trũng, nếu gặp mưa to sẽ bị ngập, Minh Yên dịu giọng nói: “Nhị tỷ tỷ, chuyển chỗ cho phu nhân đi, chỗ này không ổn, mưa to sẽ bị ngập úng.”

Lan Cúc xót xa, nếu dư dả tiền bạc thì nàng cũng sẽ không chôn cất ở đây, nhưng nàng không nói vậy với Minh Yên, mà chỉ gật đầu nói: “Ừ, tìm được chỗ phù hợp thì sẽ chuyển.”

Minh Yên không truy hỏi, nhìn sương mù chạng vạng nơi xa, tận cùng của biển nước hóa thành một đường thẳng.

Gặp lại nơi đất khách, cảnh còn người mất.

“Vẫn chưa có tin tức của Nhị tỷ phu sao?” Nhắc tới Chung Dực, trong lòng Minh Yên đã không còn khúc mắc từ lâu.

Lan Cúc lắc đầu, hơn một năm này vẫn bặt vô âm tín, nhưng nếu hắn đã mua nơi này thì mình chỉ cần chờ người trở về thôi.

Minh Yên lại thở dài một tiếng, không biết nên nói gì. Lan Cúc có chấp niệm chờ đợi của Lan Cúc, Chung Dực có chấp niệm của Chung Dực, mà mình và Chu Hạo Khiên cũng có chấp niệm của mỗi người, cuộc sống mỗi người khác nhau, ai có thể can thiệp vào?

Cuối cùng Minh Yên cũng không đi thăm Chung phu nhân, sau khi cáo biệt Lan Cúc thì lên thuyền, cuộc sống của bọn họ cũng phải tiếp tục, nơi này chỉ là một chốn dừng chân thôi.

Lan Cúc về nhà với tâm trạng vô cùng bình tĩnh, phải tiếp tục sống, không phải mình nói không thích là có thể thay đổi được. Nghĩ đến đây lại phát sầu, mộ của mẫu thân cần đổi chỗ, lúc trước vội an táng, lại không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua chỗ kia, hơn nữa ở đâu cũng có ma mới bắt nạt ma cũ, người bản địa mua được chỗ tốt hơn bọn họ nhiều, đây cũng là một vấn đề khó khăn. Lệnh vua thua lệ làng, hơn nữa bọn họ cũng không phải vua.

Chỉ là… tiền từ đâu ra? Dạo này cửa hàng đã làm ăn khấm khá hơn, nhưng muốn thu lời cũng không phải chuyện trong chốc lát. Tóm lại là khiến người ta vô cùng đau đầu!

Lan Lăng ngồi xuống chỗ Minh Yên vừa ngồi, khẽ thở dài, ngón tay vô tình lướt qua khăn trải bàn, lập tức sửng sốt, cảm thấy dưới bàn bàn tay như có thứ gì đó, vén khăn trải bàn lên thì thấy dưới đó là một tờ ngân phiếu!

Lan Cúc thầm run, đưa tay cầm lên mở ra, năm ngàn lượng.

Lan Cúc ngồi lặng thinh ở đó, rơi nước mắt rất lâu…

Con người ta xui xẻo nhất là khi uống miếng nước lạnh còn bị nghẹn, còn nếu suôn sẻ thì sẽ thuận lợi như thuyền xuôi dòng nước.

Lan Cúc dùng tiền của Minh Yên mua cho Đại phu nhân một khu mộ mới, lộng gió nước êm, vị trí rất tốt, nếu như trước kia không có mấy ngàn lượng thì đã không mua rồi. Bởi vì chuyện mồ mả cần xem phong thủy rất cẩn thận nên không chỉ mua một mảnh nhỏ mà còn vây xung quanh để làm thành mộ tổ. Mới đầu Lan Cúc tính chi ba ngàn lượng mới có thể mua được, nhưng không ngờ chỉ tốn một ngàn lượng. Đương nhiên một ngàn lượng cũng không phải là con số là, nhưng là giá mua đất với dân bản xứ. Lan Cúc và Chung phu nhân vui vẻ một thời gian dài, có phần mộ tổ tiên là có gốc rễ, sau này nơi đây chính là cội nguồn của Chung gia.

Từ mảnh mảnh đất này cắt riêng một phần cho Đại phu nhân, lần này Chung phu nhân không có ý kiến gì, còn đích thân đắp đất cho Đại phu nhân.

Việc buôn bán dần phát đạt, không biết xảy ra chuyện gì, mấy người có tiếng trong trấn như đã quen với quán ăn, phàm là có việc thì nhất định sẽ dùng cơm ở đây. Cứ thế Chung phu nhân chỉ cần bỏ thêm tiền mở rộng gấp đôi quán ăn, sắp xếp lại một phen, tiệm lớn, lại có vị trí đắc địa, khách tới càng ngày càng đông, cuộc sống trở nên dư dả, không còn dè xẻn như trước, U tỷ nhi không còn phải thèm ăn điểm tâm mà không được ăn nữa.

Khi sắp sang năm mới, Chung phu nhân lại mua một tòa nhà lớn hơn, trong nhà cũng thêm mấy người hầu, tiệm ăn thì mời thêm mấy quản sự. Chung phu nhân chỉ cần cách mười ngày tới kiểm tra sổ sách một lần là được, còn lại rất ít khi ra ngoài.

Cuộc sống ngày càng ấm no, Lan Cúc cười nhiều hơn, sắc mặt của Chung phu nhân cũng tốt lên, tiếng cười của U tỷ nhi cũng trong trẻo hơn.

“Thưa phu nhân, bên ngoài có người gửi một phong thư tới ạ.” Tiểu nha hoàn dâng thư bằng hai tay cho Lan Cúc.

Lan Cúc sửng sốt, ai lại viết thư cho bọn họ?

Nàng quay đầu nhìn Chung phu nhân, đưa thư cho Chung phu nhân nói: “Mẫu thân, ai đưa thư vậy ạ? Nhớ là không có mấy người biết chúng ta ở đây mà.”

Chung phu nhân cũng không rõ, nhận lấy phong thư, xong rồi mới nói: “Ai thì mở ra đọc là biết.”

Chung phu nhân cúi đầu đọc thư, nhìn dòng chữ trong thư mà lặng người, mãi lâu sau không nói nên lời, nhìn những dòng chữ kia mà nước mắt lập tức lăn dài.

Lan Cúc nhìn thái độ của Chung phu nhân thì lập tức nghĩ ra, sắc mặt trắng bệch, rồi trong chớp mắt trên mặt lại tươi cười hỏi: “Mẫu thân, là thư của chàng ấy ạ?”

Chung phu nhân nghe vậy mới lấy lại tinh thần ngước mắt nhìn Lan Cúc, nhưng nhất thời không biết nên nói gì, mãi lâu sau mới lên tiếng: “Ừ, con tự đọc đi.”

Lan Cúc nhìn dáng vẻ của Chung phu nhân thì trong lòng càng bồn chồn, lo lắng, vội vàng đứng dậy, lắp bắp: “Mẫu thân, con còn có chuyện chưa làm xong… Con… Con đi làm nốt.”

“Đợi đã!” Chung phu nhân mở miệng ngăn Lan Cúc lại, mặc dù khó nói thành lời nhưng vẫn phải nói, do nhi tử của mình… Đáng thất vọng thì có thể làm sao đây?

Tim Lan Cúc thắt lại, nước mắt tuôn rơi, không đợi Chung phu nhân lên tiếng, nàng đã quay người lại nhìn Chung phu nhân, chậm rãi nói: “Mẫu thân, người không cần nói gì hết, con biết, con cũng hiểu trong thư viết gì. Nhưng con không muốn rời Chung gia, con biết trong lòng phu quân chỉ có Lục muội muội, con cũng biết phu quân muốn con tự do, muốn con tái giá. Nhưng con rời khỏi Chung gia thì sống thế nào đây… Mẫu thân, coi như con xin người, đừng đuổi con đi, con không cần gì khác, chỉ muốn hầu hạ người nốt quãng đời còn lại, muốn nhìn U tỷ nhi trưởng thành xuất giá, dù cho cả đời này phu quân không trở lại, con cũng chấp nhận…”

Chung phu nhân lau nước mắt. Tội nghiệt gì thế này! Đều tại mình gây nghiệt,  nếu lúc trước mình và trượng phu không cương quyết ép Úc phủ gả đích nữ tới mà chấp nhận Lan Nhụy ngay từ đầu thì có lẽ sẽ không xảy ra rất nhiều chuyện về sau, dù Chung phủ có gặp khó khăn gian truân, nghèo khó nhường này thì chí ít vẫn còn nhi tử hầu hạ bên gối, nhưng bây giờ…

Không thể nói được gì hết, đều tại mình gây nghiệt!

Chung phu nhân xoay người đỡ Lan Cúc dậy, gượng cười nói: “Ta không muốn đuổi con đi, Chung Dực cũng không muốn đuổi con đi, nó chỉ hi vọng con có thể tìm được chỗ dựa lúc về già, nó là một nam nhân hèn nhát, e rằng đời này sẽ không trở về, con cứ chờ đợi như vậy sao? Ta nghĩ như vậy là không công bằng với con, nếu con muốn đi, ta sẽ gả con đi như gả nữ nhi của mình, nếu con không muốn đi, ba người chúng ta cứ sống tiếp như này, chỉ là cuối cùng con vẫn phải chịu khổ…”

Lan Cúc lắc đầu, nức nở: “Không khổ, không hề khổ, con gây nghiệt, đáng phải chịu những điều này…”

Chung phu nhân thở dài một tiếng, trách ai được đây? Tất cả đều là số mệnh!

Trong thư còn kẹp một tờ ngân phiếu, không nhiều, một ngàn năm trăm lượng, nhưng một hộ gia đình bình thường tiêu xài một năm cũng chỉ đến hơn trăm lượng, thật ra một ngàn năm trăm lượng này cũng không ít, dù nói thế nào thì cũng là tấm lòng của Chung Dực, chí ít trong lòng hắn còn có cái nhà này!