Tại một trấn nhỏ ở Giang Nam, mây liễu trùng trùng, Giang Nam là nơi mưa bụi mịt mùng, nơi này không giống phương Bắc, khí hậu phương Bắc khô lạnh, mưa giông một lúc sẽ hửng nắng, có hương vị của nắng hòa trong không khí.
Nhưng Giang Nam mưa dầm rả rích, mưa phiền chết người, tí ta tí tách kéo dài không dứt, không khí lúc nào cũng ẩm ướt, phòng ốc ở đây cũng khác hoàn toàn với phương Bắc. Nhà của phương Bắc sẽ quay lưng về phía Bắc hướng mặt về phía Nam, diện tích lớn, phòng rộng rãi, vô cùng thoáng gió, ngồi trong nhà vô cùng thoải mái. Nhưng phòng ở phương Nam thì đều nhỏ, tinh xảo như hộp gương. Đẹp thì đẹp, tinh xảo thì tinh xảo, nhưng với người quen ở phòng phương Bắc thì sẽ cảm thấy chỗ này hơi bức bí.
Giống như hít cái cũng có hít sập căn phòng, lúc Đại phu nhân mới tới phương Nam không quen nổi, chưa được một tháng đã ngã bệnh nằm trên giường.
Chung phu nhân thì đang đau khổ trước cái chết của Chung Lương, đau lòng nhi tử mất tích, mặc kệ tất cả mọi việc xung quanh. Ngày nào Lan Cúc cũng phải chăm sóc Đại phu nhân ốm đau liệt giường, còn phải hầu hạ Chung phu nhân ngày càng khó chiều, quan tâm hài tử, một người mình đồng da sắt cũng không chịu được nữa là, nhưng Lan Cúc vẫn cắn răng kiên trì.
Lan Cúc dỗ mãi U tỷ nhi mới ngủ, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau nhức như không phải cơ thể của mình. Nàng ngẩn ngơ nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, không biết ngày tháng này sẽ kéo dài đến khi nào, không biết mình còn có thể chống chịu được bao lâu. Tôi tớ cũ đã được giải tán, người mới ở Giang Nam bây giờ thì không dám tin tưởng hoàn toàn, trong nhà không có nam nhân mà chỉ có mấy phụ nhân nên Lan Cúc càng cẩn thận hơn, bình thường không bước chân ra ngoài cửa.
Chung Dực đã mua một căn nhà ba sân, kém xa Chung phủ ở Kinh thành nhưng như vậy đã đủ rồi, ít nhất còn có chốn dung thân. Trong nhà chỉ mời một bà tử làm việc vặt, một nữ đầu bếp làm cơm, hai tiểu nha hoàn, một người hầu hạ bà bà của mình, một người hầu hạ mẫu thân của mình, còn bản thân thì không cần người hầu hạ, tự nuôi dạy U tỷ nhi.
Không phải Lan Cúc không muốn mời thêm một người, nhưng dù sao bạc trong tay cũng là vật chết, ở Giang Nam trời xa đất lạ không có cửa hàng của mình, không có ruộng đất của mình, bạc trong tay cứ dần vơi đi nên chỉ có thể tính toán, không dám xa hoa lãng phí.
Dù đã cẩn thận như thế nhưng vẫn bị Chung phu nhân trách móc, nhớ tới chuyện hồi sáng, Lan Cúc lại đau đầu.
“Ngươi giữ bạc trong tay đều chi tiêu cho mẫu thân ma ốm của ngươi, ta muốn ăn cháo tổ yến mà cũng không mua cho. Người ta bảo nữ nhi xuất giá như bát nước đổ đi, nào có nữ nhi xuất giá rồi mà còn kéo theo thân mẫu về ở chung. Ngươi đi hỏi mọi người xem, trần đời ta chưa từng nghe nói có cái lý này. Ngươi là thứ xui xẻo, ép trượng phu bỏ đi, bây giờ còn cắt xén tiền sinh hoạt của ta, ngươi là một phụ nhân ác độc, lúc trước ta bị mù mới rước ngươi vào nhà, biết bao giờ Dực Nhi đáng thương của ta mới trở về đây…”
Chung phu nhân gào vang trời, Lan Cúc tủi thân rơi nước mắt, cố gắng giải thích với Chung phu nhân, nhưng Chung phu nhân chẳng nghe lọt một chữ, vẫn khăng khăng cho rằng Lan Cúc tiêu hết tiền cho Đại phu nhân, dù Lan Cúc lấy sổ sách ghi chi tiêu hàng ngày ra cũng không ích gì.
“Nương, nương nói vậy làm nhi tức buồn lòng, phu quân mất tích không rõ, bạc trong tay chúng ta thì có chừng ấy, càng tiêu càng ít, phải suy nghĩ cho sau này nữa. Mẫu thân của con chỉ tiêu chút bạc thôi, nhưng dù sao bà ấy cũng là người sinh thành nuôi dạy nên con, sao con có thể mặc kệ được? Nếu ngay cả thân mẫu của mình mà nhi tức cũng mặc kệ, chẳng phải là người vong ơn bội nghĩa sao?”
Chung phu nhân cười khinh, giận dữ chỉ tay vào Lan Cúc nói: “Đều tại ngươi, ngươi gả vào nhà ta mà không sinh nổi được một đứa con trai, còn ép trượng phu đi mất, khắc chết công công của ngươi, ngươi là đồ sao Chổi, cút đi cho ta, ta không muốn nhìn thấy mặt của ngươi, sớm biết thế này lúc đó nên để Lan Nhụy nhà các ngươi gả vào cho rồi…”
Nước mắt ướt đẫm mặt lúc nào không hay, Lan Cúc không biết mình còn có thể làm được gì, cuộc sống bây giờ quá khó khăn, nhưng sao nàng có thể bỏ đi được? Mẫu thân của nàng cần được chữa bệnh, bà bà thì điên điên khùng khùng, còn cả nuôi dạy nữ nhi nên người, tìm nhà chồng cho bé con, tất cả mọi chuyện đều đè nặng trên vai nàng…
Trải qua cuộc sống khó khăn như bây giờ, Lan Cúc mới biết trước kia sung sướng bao nhiêu, bây giờ ngày nào cũng như bị nướng trên giàn hỏa thiêu, giày vò nàng.
Trải chăn, kết thúc một ngày mệt mỏi rã rời, nhưng Lan Cúc vừa nằm xuống thì đã nghe thấy tiếng ho khan dữ dội ở phòng bên. Nàng lo lắng, chân vừa mới cho lên giường đã hạ xuống đi giày, mặc thêm áo ngoài, chạy tới phòng của Đại phu nhân.
Đẩy cửa ra, bước nhanh tới vén rèm lên, Lan Cúc đi vào lập tức thấy Đại phu nhân chống nửa người dậy che miệng ho khan, sắc mặt vốn đã tái nhợt mà lúc này lại trắng bệch chẳng khác gì quỷ. Nghe thấy tiếng động, Đại phu nhân ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng lo lắng của Lan Cúc thì gượng cười, nói: “Vẫn đánh thức con, con đi ngủ đi, ta không sao đâu, chỉ ho thôi, ta ngủ ngay đây.” Đại phu nhân vừa nói vừa nắm chặt khăn trong tay.
Lan Cúc không nói câu nào, giằng lấy cái khăn, Đại phu nhân không kịp ngăn lại. Cái khăn thấm máu, còn có tia máu đen ghê người.
Vành mắt Lan Cúc nóng lên, nước mắt tuôn rơi, nức nở: “Tại nữ nhi vô dụng, để nương phải chịu khổ…”
Đại phu nhân nắm lấy tay Lan Cúc, nói: “Con nói linh tinh gì thế, tại ta liên lụy con, lúc trước không nên theo con xuôi Nam khiến con phải khó xử, bây giờ còn liên lụy đến con, chẳng thà chết quách đi cho xong.”
Lan Cúc nghe vậy sửng sốt, biết mẫu thân đã nghe được những lời của bà bà nói khi sáng, cả ngày buồn bực dẫn đến buổi tối tái bệnh. Nàng vội ôm Đại phu nhân, khóc ròng: “Nương, người không thể nói như vậy, nữ nhi cần người tiếp thêm sức mạnh cho con. Nữ tế của người không có nhà, tinh thần của bà bà lại không tốt, có mấy lời không phải cố ý đâu, người đừng bận lòng. Nếu người có chuyện gì, con biết sống thế nào đây? U tỷ nhi sẽ sao đây?”
Đại phu nhân nghe vậy càng đau lòng, yếu ớt dựa vào người Lan Cúc, hai mắt đờ đẫn, mãi lâu sau mới nói: “Quả thật không nên làm chuyện ác, sớm muộn gì cũng sẽ có báo ứng.”
Giọng Đại phu nhân càng yếu đi, nhưng thần trí tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nghe nói vậy, Lan Cúc đau khổ cúi đầu: “Nương, người đừng nghĩ nhiều như vậy. Phật dạy, buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật, bây giờ chúng ta biết sai rồi, Trời cao đã trừng phạt rồi, sau này cuộc sống sẽ tốt lên. Người phải sống khỏe, nữ nhi không thể không có người, cái nhà này đã đủ tang thương, sao có thể tang thương thêm nữa?”
Đại phu nhân như không nghe thấy lời của Lan Cúc, ánh mắt nhìn vào khoảng không, tự lẩm bẩm: “Lúc ta mới xuất giá cũng đương độ thiếu nữ xuân xanh, phụ thân của con tuấn tú phong độ, bọn ta cầm sắt hòa minh. Nam tử nhà ai không có một hai thiếp thất thông phòng, tuy phụ thân của con cũng có nhưng lúc ấy vẫn rất tốt với ta. Ta cũng muốn làm một nữ nhân khoan dung độ lượng, làm một thê tử hiền huệ, nhưng con người mà, luôn không biết đủ. Ta không nhớ được đã có bao nhiêu di nương chết dưới tay ta, bao nhiêu hài tử chưa ra đời vì chết non, tội nghiệt do ta tạo ra đếm không hết, ta biết sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, ta hiểu. Khi ta đẩy Bát di nương vào đường chết, hủy hoại người mà phụ thân của con khắc sâu trong tim, ta biết tình cảm phu thê của bọn ta đã cạn.”
“Phụ thân của con không ngu, ông ấy biết, sao ông ấy lại không biết về cái chết của Bát di nương chứ? Chỉ là phụ thân của con là người sĩ diện lấy đại cục làm trọng, dù biết cũng sẽ không phơi bày sự thật làm tổn hại thanh danh của ông ấy. Vậy nên phụ thân của con càng yêu thương Lan Nhụy hơn, ta biết ông ấy muốn bồi thường. Vậy nên ta càng mặc kệ Lan Nhụy, phụ thân của con cũng sẽ bớt hận ta…”
Lan Cúc ngơ ngác nghe, nàng không biết những việc này, Bát di nương… Cái chết của Bát di nương liên quan tới mẫu thân?
“Ta có thể mắt nhắm mắt mở cho Cửu di nương, dù Cửu di nương cũng được sủng ái, nhưng ta không thể tha cho Bát di nương, đó là bởi vì phụ thân của con thật sự thích Bát di nương, sủng ái một người thiếp không giống thích một người thiếp… Ta có thể chấp nhận trượng phu của ta sủng ái một nữ nhân khác, nhưng không chấp nhận trượng phu của ta yêu nữ nhân khác… Vậy nên ngay cả Lan Nhụy, ta cũng không chấp nhận…”
Sắc mặt Đại phu nhân trở nên dữ tợn, trong hai mắt là nỗi căm phẫn khiến người ta sợ hãi. Lan Cúc nhìn mà đau lòng, muốn kéo Đại phu nhân lại nhưng không dám vươn tay.
“Bây giờ ngẫm lại thì có ích lợi gì? Tranh tới tranh lui cuối cùng được cái gì? Nữ nhân ấy à, phải chấp nhận số phận thôi, nam nhan ai nấy cũng đào hoa, có mới nới cũ, nếu sớm chấp nhận, có lẽ đã không tới bước đường này.” Đại phu nhân nói rồi ho khan dữ dội.
Lan Cúc vội đấm lưng cho Đại phu nhân, nghẹn ngào khuyên: “Nương, đều là chuyện đã qua, người đừng nói nữa, giữ gìn sức khỏe mới quan trọng nhất.”
Đại phu nhân bật cười, là một nụ cười tươi, duỗi tay chỉ về phía trước vui sướng nói: “Con xem, Bát di nương tới đón ta rồi, nàng ta bảo nàng ta có rất nhiều điều muốn nói với ta, đúng vậy, đã nhiều năm rồi, quả thật có rất nhiều điều muốn nói…”
Lan Cúc nghe vậy thì nhíu mày, ngước mắt nhìn nào thấy Bát di nương nào…