Thê Chủ Tà Mị

Thê Chủ Tà Mị - Chương 119: Ta không muốn sống




Mặt mũi bánh bao nhỏ tràn đầy nghiêm túc nhướng mày lên nhìn Đại Hoàng nữ, dáng vẻ rất có vài phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Không đủ khí thế, ngay cả gia gia cũng sợ."

Thái hậu nghe lời này cảm thấy sao lại giống như không hợp khẩu vị nhỉ? Giống như y không có gì đặc sắc cho nên chuyện sợ y là điều rất không nên.

Đại Hoàng nữ vô tội chớp mắt, cũng không biết nghe hiểu bánh bao nhỏ phê bình hay không.

Bánh bao nhỏ nhìn lông mi ướt nhẹp của nữ hài, vẻ mặt tương đối ghét bỏ: "Lại còn khóc, không có tiền đồ!"

Lời này so với trước kia rơi nước mắt chính là ngu ngốc có chiều sâu hơn nhiều.

Vân Tư Vũ ôm lấy Phong Lăng Hề cười ha ha, hắn vốn là vô ý nói một câu không nghĩ tới bánh bao nhỏ vẫn nhớ, rõ ràng thật sự cũng không tiếp tục khóc, điểm này mà nói bánh bao nhỏ xác thực rất có quyền lên tiếng.

Nữ hoàng bệ hạ không nói gì: "Tiểu hài tử có thể có khí thế gì? Hơn nữa tiểu hài tử sẽ khóc rất bình thường mà!" Không bình thường thật sự vẫn luôn là cháu đó!

Bánh bao nhỏ hất lên cằm nhỏ hừ nói: "Tiểu hài tử thì làm sao? Tiểu hài tử cho dù không thể dùng khí thế dọa người, cũng không thể bị người dùng khí thế dọa, ai nói tiểu hài tử sẽ khóc rất bình thường? Cháu đã sớm không khóc."

Nữ hoàng bệ hạ nói thầm trong lòng: ‘cho nên nói cháu không bình thường mà!’

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hai con mắt của bánh bao nhỏ đều sắp trừng thành mắt gà chọi còn không chịu chớp mắt, một tư thế nhất định phải Hoàng Vũ Hiên chịu thua.

Phong Lăng Hề thấy vậy không khỏi mở miệng nói: "Hoàng Vũ Hiên, ngươi là người bao nhiêu tuổi mà còn tích cực với tiểu hài tử, ngươi không cảm thấy đuối lý hả?"

Bánh bao nhỏ rốt cục trừng mắt nhìn, duỗi ra móng vuốt nhỏ xoa xoa mắt gật đầu nói: "Đúng, di di không cảm thấy đuối lý hả?"

Thái hậu mở miệng cười nói: "Tôn tử ngoan, cháu vừa nãy không phải nói mình không phải là tiểu hài tử hả?"

Bánh bao nhỏ lén lút kéo tay áo của Thái hậu nhỏ giọng nói: "Gia gia, mẫu thân nói có tiện nghi không chiếm thì phí. Lúc tiểu hài tử có đặc quyền thì vẫn có thể đương đương là tiểu hài tử."

Nó nói rất nhỏ giọng, bất quá tất cả mọi người đều rất yên tĩnh lắng nghe nó nói, cho nên lời này tất cả mọi người cũng nghe được rất rõ ràng.

Nữ hoàng bệ hạ trừng mắt về phía Phong Lăng Hề, chém đinh chặt sắt nói: "Ta rất khẳng định, Sơ Tuyết sẽ biến thành như vậy đều là ngươi giáo dục xảy ra vấn đề."

Bánh bao nhỏ chớp mắt nhìn Nữ hoàng bệ hạ tức giận, là người rất hiếu học hỏi: "Mẫu thân, đây có phải là gọi thẹn quá hóa giận hay không?"

Phong Lăng Hề cười gật đầu: "Đúng."

Bánh bao nhỏ tiếp tục hỏi: "Di di tại sao thẹn quá hóa giận, nàng có phải là đố kỵ mẫu thân hay không?"

Phong Lăng Hề gật đầu nói: "Đúng, cái này gọi là hâm mộ ghen tị."

Vân Tư Vũ dựa trong ngực Phong Lăng Hề nhìn sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ đen có thể so với đít nồi cười đến mức run lên. Bánh bao nhỏ nhà hắn thật sự là quá mạnh mẽ, lại dám bắt nạt Nữ hoàng bệ hạ thành bộ dáng này. Ừm, thật sự hắn cũng cảm thấy chuyện này không thoát khỏi quan hệ với cách dạy dỗ của Phong Lăng Hề.

Thái hậu nhìn nữ nhi bảo bối của mình bị bắt nạt thành như vậy không khỏi lắc đầu, đây chính là vua của một nước ư! Thật sự là mất mặt mà!

Đại Hoàng nữ cắn ngón tay sợ hãi nhìn Hoàng Vũ Hiên, hiển nhiên bị vẻ mặt hung ác của mẫu thân nó dọa cho phát sợ.

Mà phụ thân nó lại là có chút buồn cười nhưng không dám cười, mặt đều nghẹn đỏ. Một màn tươi đẹp kia thật sự làm cho hắn trong nháy mắt nhiều thêm mấy phần hào quang.

Nữ hoàng bệ hạ thật sâu hít hai cái, sau đó đột nhiên dùng một cánh tay ôm Đại Hoàng nữ qua. Đại Hoàng nữ sợ đến mím môi, một tư thế lại muốn khóc. Nữ hoàng bệ hạ cau mày nói: "Không được khóc, từ hôm nay trở đi Mẫu hoàng tự mình dạy dỗ con cho đến lúc bắt nạt lại cho Mẫu hoàng, tốt nhất là..."

Nữ hoàng bệ hạ cười có chút hèn mọn nói: "Tốt nhất cưới Sơ Tuyết về cho Mẫu hoàng, ha ha..."

Nữ hoàng bệ hạ cười đến đắc ý lại đột nhiên cảm giác cổ mát lạnh, toàn thân dựng tóc gáy lên nhìn nhiều sợi tóc trước mắt bay bồng bềnh rơi xuống. Nữ hoàng bệ hạ không khỏi trừng mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: "Nhìn ta làm gì? Không phải là ta làm, muốn thành thân với Sơ Tuyết thì hỏi trước tinh tinh nhà nó một chút đi!"

Bánh bao nhỏ cao hứng quơ tay múa chân nói: "Tinh tinh... Tinh tinh..."

Từ sau khi Dạ Tinh nói muốn giúp Phong Lăng Hề thì cũng sẽ không lại thần bí như vậy, thỉnh thoảng sẽ lẻn tới một vòng. Bánh bao nhỏ cũng đã quên hết sạch sẽ chuyện trước mặt người ngoài không thể nhắc tới tinh tinh.

Sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ được gọi là một màu đen, nàng phát hiện Nữ hoàng này là nàng thật sự là không hề có một chút uy nghiêm nào, ai cũng có thể đến cắt cổ của nàng.

Thái hậu trợn to mắt nhìn về phía Phong Lăng Hề, không thể tin tưởng hỏi: "Con lại dám đem bán tôn tử bảo bối của ta ư?" Hoàn toàn không có hỏi qua ý kiến y.

Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ hưng phấn của bánh bao nhỏ thầm nghĩ: ‘cho dù Hề không bán thì bánh bao nhỏ cũng sẽ tự bán đứng chính mình.'

Phong Lăng Hề nhíu mày nhìn về phía bánh bao nhỏ hỏi: "Sơ Tuyết, con thích nhất là ai?"

Bánh bao nhỏ do dự nhìn đám người một vòng, Phong Lăng Hề cười nói: "Yên tâm, con cứ nói thật đi, sẽ không có ai tức giận đâu."

Sau đó banh bao nhỏ không chút do dự mà vẫy vẫy móng vuốt nhỏ, nhếch miệng cười nói: "Tinh tinh..."

Thái hậu tức giận đưa tay chọc chọc vào trán của nó mắng: "Cháu là tiểu bạch nhãn lang, gia gia đều thương yêu cháu như vậy." Thái hậu đã là lão nhân gia không thể tránh khỏi ghen tỵ.

Bánh bao nhỏ sờ sờ cái trán, trừng mắt nhìn Phong Lăng Hề tức giận nói: "Mẫu thân lại gạt con!" Ai nói không tức giận, rõ ràng đã nổi giận.

Nữ hoàng bệ hạ nhân cơ hội châm ngòi ly gián nói: "Sơ Tuyết, mẫu thân cháu là người xấu, lời của bà nhất định không thể tin." Kết quả bánh bao nhỏ cùng lúc trừng mắt nhìn nàng, Nữ hoàng bệ hạ dứt khoát châm ngòi ly gián thất bại.

Phong Lăng Hề đứng dậy cười nói: "Được rồi, ta có chính sự nói với ngươi."

Nói đến chính sự sắc mặt của Nữ hoàng bệ hạ trong nháy mắt nghiêm túc lại ôm Đại Hoàng nữ nhét vào trong ngực phục thân của nó rồi đi theo Phong Lăng Hề.

Thái hậu nhìn hai người một chút sau đó tiếp tục trêu chọc bánh bao nhỏ, không nhịn được thảo luận với Vân Tư Vũ về vấn đề nơi trở về của bánh bao nhỏ. Phụ thân của Đại Hoàng nữ ngồi ở một bên lẳng lặng nghe hai người nói chuyện không nhịn được đánh giá Vân Tư Vũ thêm vài lần, ánh mắt rất bình tĩnh.

Bánh bao nhỏ và Đại Hoàng nữ được thả ở trên sàn trải thảm chơi. Đại Hoàng nữ lớn hơn bánh bao nhỏ nên hoạt động cũng dễ dàng hơn, nó còn muốn để cho bánh bao nhỏ ôm nó nhưng bánh bao nhỏ không chịu lắc cánh tay nhỏ chân nhỏ muốn chạy. Bất đắc dĩ Đại Hoàng nữ chạy nhanh hơn nó nên lập tức bị bắt lấy.

Bánh bao nhỏ tức giận nói: "Buông ra."

Đại Hoàng nữ không ngừng lắc đầu: "Không buông."

"Ngươi lớn hơn ta còn bắt ta ôm, không biết xấu hổ hả?"

Đại Hoàng nữ rất bình tĩnh chớp mắt nói: "Không biết xấu hổ."

Bánh bao nhỏ tức giận đến giậm chân: "Ta và tiểu hài tử như ngươi không có cách nào trao đổi."

Ba người lớn vốn đang nói chuyện lần nữa bị bánh bao nhỏ chọc cho cười to. Bánh bao nhỏ nhìn một chút ba người cười đến vui vẻ mím mím môi, nhìn lại một chút Đại Hoàng nữ đang gắt gao lôi kéo nó mím môi càng lợi hại, trực tiếp ngồi xuống đất đạp chân nhỏ kêu lên: "Tinh tinh... bọn họ đều bắt nạt ta... ta không muốn sống..."

Vân Tư Vũ không khỏi giật giật khóe miệng, đây tuyệt đối là học ở chỗ Chớ Huyên ngu ngốc kia. Bởi vì Bạch Khung thỉnh thoảng thích bắt nạt Chớ Huyên, làm cho Chớ Huyên ba ngày hai bữa gào thét ‘ta không muốn sống’, không bị bánh bao nhỏ học mới là lạ!

Thái hậu đang muốn đi dỗ nó ai biết đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, trong tay của Đại Hoàng nữ đã không có gì, bánh bao nhỏ đã bị ôm lên.

Thái hậu sửng sốt một chút, nhìn tiểu cô nương đột nhiên xuất hiện. Y nhận ra Dạ Tinh, lúc trước còn được Dạ Tinh bảo vệ qua. Bất quá đây chính là thê chủ tương lai của bánh bao nhỏ ư? Y thật sự là thấy thế nào cũng không yên lòng được.

Người này sẽ thương người khác à?

Vân Tư Vũ ngược lại không có phản ứng gì, bánh bao nhỏ thích nàng ngay cả Phong Lăng Hề cũng không có ý kiến hắn tự nhiên cũng không có ý kiến, hơn nữa nhìn nhi tử từ nhỏ nói chuyện yêu đương cảm giác thật mới mẻ đó!

Không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào bánh bao nhỏ ngược lại rất vui vẻ ôm cổ Dạ Tinh, lại gặm lại hôn nàng, còn không quên cáo trạng: "Tiểu hài tử này thật đáng ghét."

Nghe vậy con ngươi của Dạ Tinh quét qua Đại Hoàng nữ một cái, ánh mắt kia không có chút tình cảm nào hù dọa Đại Hoàng nữ động cũng không dám động, ngay cả khóc cũng đã quên.

Vân Tư Vũ cũng coi như có chút hiểu rõ tính tình Dạ Tinh nên rất sợ nàng vung phất ống tay áo. Hắn vội mang theo một gương mặt tái mét vội vàng nói: "Dạ Tinh, ngươi cũng chớ làm loạn."

Phụ thân Đại Hoàng nữ ý thức được nguy hiểm thì vội vàng ôm Đại Hoàng nữ đến, có chút đề phòng nhìn Dạ Tinh. Thái hậu cũng hơi trầm mặt xuống.

Cũng may bánh bao nhỏ chỉ là chán ghét Đại Hoàng nữ quấn quít lấy nó cũng không phải thật sự chán ghét tiểu hài tử này như vậy, thấy Dạ Tinh như vậy không khỏi nói: "Tinh tinh, ta tức giận vì tiểu hài tử không hòa thuận, chúng ta ra ngoài chơi đi."

Nghe vậy Dạ Tinh lúc này mới thu lại tầm mắt rơi ở trên người Đại Hoàng nữ mà ôm bánh bao nhỏ đi ra ngoài.

Thái hậu không khỏi cau mày nói: "Người này nguy hiểm như vậy, Hề nha đầu thật yên tâm để Sơ Tuyết đi theo nàng hả?"

Vân Tư Vũ bất đắc dĩ cười nói: "Dạ Tinh mặc dù nhìn qua vô tâm vô tình nhưng duy nhất để tâm đến Sơ Tuyết, nàng sẽ không làm tổn thương Sơ Tuyết."

Thái hậu không khỏi nhíu mày: "Nói như vậy đây lại là loại tình cảm gì?" Bất quá Sơ Tuyết lúc này mới bao lớn chứ?

Hai người đang nói chuyện thì Đại Hoàng nữ đột nhiên khóc lớn thành tiếng: "Đệ đệ..."

Vân Tư Vũ nhìn dáng vẻ Đại Hoàng nữ khóc đến tan nát cõi lòng không khỏi suy nghĩ: ‘sức hấp dẫn của bánh bao nhỏ thật to lớn, sau này không biết phải đả thương đến bao nhiêu tâm của nữ tử nữa.’

* * *

Ngự thư phòng, Nữ hoàng bệ hạ nhìn dáng vẻ lười biếng của Phong Lăng Hề vốn là nghiêm túc không khỏi quét đi sạch sẽ, sống chung một chỗ với Phong Lăng Hề lâu cũng đúng là gặp phải chuyện gì cũng không cần phải bắt đầu gấp.

Phong Lăng Hề thật lâu sau mới nói: "Vân Vũ Dương cũng sắp hành động rồi."

Mộ Dung Cầm vẫn nương nhờ nước Hoàng Vũ, Hoàng Vũ Hiên không đề cập tới để cho nàng rời đi thì nàng cũng không có chút nào đề nghị chuyện rời khỏi, có xu thế rất muốn ở lại nước Hoàng Vũ. Bất quá nàng đúng là không có rãnh rỗi, giao thiệp với Vân Vũ Dương mấy lần cuối cùng cũng coi như là cấu kết với nhau làm việc xấu.

Chuyện Vân Thiển vẫn không có tin tức làm trong lòng Vân Vũ Dương cũng vẫn vô cùng thấp thỏm. Lúc này Mộ Dung Cầm lại châm ngòi hiệu quả tự nhiên rất tốt.

Hoàng Vũ Hiên cười lạnh nói: "Thế nào? Vân Vũ Dương dự định bức vua thoái vị?"

Phong Lăng Hề đưa tay sờ sờ cằm: "Đó là đương nhiên, nếu không ngươi còn hy vọng Vân Vũ Dương và nước Phượng Thiên trong ứng ngoại hợp hả?"

"Thật sự ý đồ này không tệ."

Phong Lăng Hề không khỏi cười nói: "Mộ Dung Cầm cũng không có coi thường nước Hoàng Vũ, trước chuyện không có nắm chắt nàng sẽ không để cho nước Phượng Thiên trêu đến một quốc gia." Ai cũng muốn lấy thương tổn ít nhất giải quyết kẻ địch. Nếu như đột nhiên trở mặt thì nước Hoàng Vũ và nước Phượng Thiên phải trực tiếp khai chiến.

"Cho nên ta từng coi trọng Đại tướng quân lại là một quân cờ đáng thương."

"Ai bảo Nữ hoàng bệ hạ ngươi ép người ta đến đường cùng, người ta còn muốn sống."

Hoàng Vũ Hiên cười nói: "Thật sự người sáng suốt đều biết chuyện Vân Thiển ám sát có kỳ lạ. Nếu như ta muốn cứ như vậy tiêu diệt phủ Trấn quốc tướng quân thì khó tránh khỏi làm cho người thất vọng. Bây giờ Vân Vũ Dương dễ kích động, có hành động cũng được, ta thu lại binh quyền cũng coi như danh chính ngôn thuận."

"Vì quân người tự nhiên có năng lực tạo cảnh thái bình, cho dù Vân Vũ Dương không phản thì ngươi không phải có thể làm cho bà tạo phản hay sao?" Cho nên không thể trách Vân Vũ Dương làm ra quyết định như vậy, mạng chỉ có một cái, bà không đánh cuộc không được.

Người đã già dường như càng già cũng càng sợ chết.

Hoàng Vũ Hiên lắc đầu nói: "Trung thần ta không chê nhiều, nhưng Vân Vũ Dương không đủ trung." Binh quyền đặt ở trong tay Vân Vũ Dương làm cho nàng cảm giác bất an, cho nên không thể trách nàng lòng dạ ác độc: "Ngươi định làm gì?"

"Bức vua thoái vị đương nhiên phải để cho Vân Vũ Dương đi làm nhưng mà không thể thành công, ta tin tưởng ngươi đã chuẩn bị kỹ càng."

Hoàng Vũ Hiên cười nói: "Tốt nhất là có thể lôi Mộ Dung Cầm xuống nước, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không khó lắm nhỉ?"

Dừng lại một chút Hoàng Vũ Hiên nhíu nhíu mày hỏi: "Ngươi không dự định trở về nước Phượng Thiên chứ?"

Không cần phải hỏi, trải qua chuyện Mộ Dung Cầm ầm ĩ thì Nữ hoàng bệ hạ đã xác định thân phận của Phong Lăng Hề.

Phong Lăng Hề đảo mắt nói: "Chờ chuyện này có một kết thúc rồi nói sau đi! Nếu như kéo Mộ Dung Cầm xuống nước thì vừa vặn ta có thể danh chính ngôn thuận làm sứ giả đến nước Phượng Thiên." Đi khởi binh vấn tội.

Hoàng Vũ Hiên nghiêm mặt nói: "Lăng Hề, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết ngươi có nghĩ tới ngồi lên trên vị trí kia hay không?"

Phong Lăng Hề cười nhạo nói: "Thế nào? Ngươi sẽ không phải muốn trước một bước giải quyết ta chứ?"

Hoàng Vũ Hiên cau mày nói: "Ta nói nghiêm túc với ngươi, nếu như ngươi nghĩ tới ta có thể giúp ngươi. Nếu như là ngươi ngồi trên vị trí kia chí ít nước Hoàng Vũ và nước Phượng Thiên có thể an ổn trăm năm."

"Ta cho rằng ngươi rất muốn thống nhất thiên hạ."

"Ta đúng là muốn thống nhất thiên hạ nhưng mà..."

"Được rồi, ngươi cảm thấy ta là loại người đó hả?"

Hoàng Vũ Hiên yên lặng, một lúc lâu mới lắc đầu nói: "Không phải."

Không phải nói Phong Lăng Hề không có năng lực kia mà là Phong Lăng Hề quá mức lười nhác, thật sự muốn ngồi trên vị trí kia đối với nàng mà nói bất quá là ràng buộc mà thôi. Mặc dù Phong Lăng Hề hiện tại cũng thống lĩnh Thánh Cung nhưng rốt cuộc không có phiền phức giống như thống trị một quốc gia như vậy.

"Vì cuộc sống thoải mái của ta, ngươi muốn thống nhất thì ta sẽ giúp ngươi."

Hoàng Vũ Hiên lại không thấy cao hứng biết bao nhiêu: "Lăng Hề, Phượng Tê rốt cuộc là..."

Phong Lăng Hề khoát tay nói: "Yên tâm, ta có chừng mực."

Hoàng Vũ Hiên không khỏi cau mày, nàng không biết Phong Lăng Hề lúc trước làm sao lưu lạc đến nước Hoàng Vũ nhưng rốt cuộc là mẫu tử, trở mặt thành thù như vậy nàng ta thật sự không để ý chút nào?

Phong Lăng Hề đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng buồn cười nói: "Ngươi đừng làm một bộ dáng chết phụ mẫu, ngược lại nước Phượng Thiên ta nhất định phải lấy lại, ngươi nếu như không muốn ta cũng đành phải đưa cho người khác."

Tin tưởng Phượng Linh Vân hiện tại đã xem cô là cái đinh trong mắt, mặc kệ xác thực không có xác định cô là Phượng Lăng Tịch như nàng cũng nhất định sẽ gây chuyện với cô, như vậy còn không bằng cô đi gây phiền phức trước.

Cô hiện tại không phải là một mình phóng khoáng, Vân Tư Vũ thì không nói, còn có bánh bao nhỏ hoàn toàn không có năng lực tự vệ, cô tự nhiên không thể lại giống như lúc trước xem cuộc vui tự chờ người khác tìm đến cửa.