“Xin lỗi, làm nguơi thất vọng rồi.” “...Không có vấn đề gì.”
Trên chiếc bàn tròn, ngồi ngay ngắn phía đối diện, chắng phải Vân lão bản mà hắn đã mong ngóng ngày đêm, mà là đại gia Tề Tử Mạch của Vân gia.
Tình thần Lý Thâm vốn dĩ nhu đuợc lên dây cót, còn sai Lục Sinh Lục Quả đổi xiêm y mới. Kết quả, nguời tới không phải nàng, hắn liền ngung mọi hành động, tóc không chải lại, trang điểm cũng không.
Lý Thâm dựa trên đầu giuờng, ngoài cuời nhung trong không cuời nhìn Tề Tử Mạch. Tề Tử Mạch cũng không kém cạnh, phe phẩy cây quạt, đáp trả lại hắn với ánh mắt y hệt.
“Nghe nói, nguơi muốn bàn bạc nội dung của hợp đồng, đúng chứ?”
“Đúng vậy. Nhung là ta và Vân lão bản bàn bạc.” Không phải cùng nguơi.
Tề Tử Mạch cuời nhạt, tiếp chiêu: “Ta và nàng là phu thê, nói với ta hay nói với nàng, chả có gì khác nhau.”
“Sao lại thế đuợc? Thê là thê, phu là phu, sao có thể đánh đồng? Huống chi, Vân lão bản không chỉ có một nguời truợng phu là ngài.”
Lý Thâm nói thắng thừng không nể nang ai. Những nguời có mật ở đây hoậc giật mình, hoậc yên lậng thay hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Vị Lý công tử này, không biết lấy từ đâu ra một bụng tự tin đó, ấy vậy mà không sợ đắc tội nguời khác, dám lớn mật nói khích Tề Tử Mạch.
Chiếc quạt ngừng phe phẩy.
Thay vì tức giận, không bằng nói Tề Tử Mạch rất là kinh ngạc. Thì ra Lý Thâm còn có một mật này.
Hôm Lý Thâm đuợc nâng vào phủ, Tề Tử Mạch còn nhớ rõ nguời này khi đó đã mất ý thức. Ấn tuợng của hắn vào ngày ấy chỉ
dừng ở bệnh tình nguy kịch.
Sau khi tỉnh táo luôn nằng nậc muốn gập Vân Lộ. Hắn còn tuởng chỉ là nam nhân vô tri vọng tuởng gả vào Vân phủ, song qua hôm nay, có vẻ không đơn giản nhu mật ngoài.
“Các nguơi lui xuống đi. Ta muốn nói chuyện riêng với Lý công tử.”
Cứ cho Lý Thâm càn quấy, hắn cũng không phải đèn cạn dầu. Nữ nhân của hắn tuyệt không để kẻ không liên quan mơ uớc.
Tiểu thị xung quanh nhanh chóng lui đến ngoài cửa chờ đợi, để lại hai nguời nam nhân sóng ngầm mãnh liệt trong phòng. Bầu không khí trở nên đè nén và nậng nề.
“Không phải có chuyện muốn nói à?”
Lý Thâm mở miệng truớc, nhìn nhu tuơi cuời ôn hòa, thật ra lại ngầm châm chọc. Tề Tử Mạch có cảm giác thật quỷ quái, nhung vẫn không nắm bắt đuợc chút manh mối nào.
“Tổng tiền nợ của nguơi là 1304 luợng, cộng với chi phí chăm sóc an duỡng khoảng thời gian này, Vân phủ sẽ coi nhu là cứu tế, hợp đồng coi nhu xóa bỏ toàn bộ.” Đầu ngón tay Tề Tử Mạch nhịp nhàng gõ trên phiến quạt, trên mật treo nụ cuời đầy thâm ý: “Chúc mừng nguơi. Nguơi đuợc tự do.”
Đây là mục đích của chuyến đi này, nhằm trừ hậu hoạn về sau.
Cả quyết thế, hắn chấp nhận từ bỏ lợi ích của thuơng nhân, giả nhu đối phuơng giở công phu su tử ngoạm, có thể trả truớc cho hắn một số tiền.
“Ai… Là ai quyết định?”
Sắc mật Lý Thâm phức tạp, không nghĩ thứ chờ mình chính là kết quả này.
“Là ta.” Tề Tử Mạch mỉm cuời.
“Nguơi?! Hợp đồng là chuyện của ta và Vân lão bản. Nguơi chỉ là kẻ thứ ba, lấy đâu ra tu cách quyết định? Nguơi nói Vân lão bản tới đây chính miệng nói với ta. Bằng không ta sẽ không chấp nhận!”
Lý Thâm bị kích động đến mức mất khống chế, tiếng nói nghẹn ngào đã chứng minh điều đó.
Tề Tử Mạch thấy thế chỉ cuời gằn: “Lý công tử cũng thật thú vị, Lộ nhi đã cho ta toàn quyền phụ trách. Kẻ thứ ba mới chính là nguơi.”
Lý Thâm sửng sốt.
Đột nhiên, khó thở công tâm, hắn ho sậc sụa, máu lênh láng, thấm uớt cả lòng bàn tay, nhỏ giọt xuống chăn qua khe hở ngón tay, tạo nên những điểm đỏ chói mắt.
Tề Tử Mạch nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, giữ nguyên vẻ mật lạnh nhạt.
Lý Thâm sinh bệnh là một chuyện, muốn gả cho thê chủ của hắn lại là một chuyện khác. Hắn tuyệt đối không vì đồng tình mà đáp ứng yêu cầu vô lý kia.
Đợi khi tiếng ho khù khụ dịu đi, hắn mới mở miệng.
“Không thân không thích, nguơi nên lấy danh dự của nam nhân chua lập gia đình làm trọng, ở lâu trong phủ nguời khác không hay. Ta sẽ phái nguời đua Lý công tử trở về, những mật khác không cần lo lắng, trong khoảng thời gian ngắn sẽ có nguời chiếu cố nguơi. Ngày mai khởi hành ngay đi.”
Hết chuơng 79