Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 70




“Không! Ta phải làm!” Hắn lắc đầu ngay tức thì, hai tay thắng tắp với tới nàng, mếu máo: “Ta muốn nàng ôm ta, ôm ta ta liền hết đau.”

“Đồ ngốc…”

Vân Lộ thở dài, vẫn duy trì tu thế nuốt lấy quy đ*u, thân trên hạ xuống tiếp nhận cái ôm của hắn, ra sức âu yếm từng nơi, thái duơng, guơng mật, vầng trán, đôi mắt, mũi, môi…

Đuợc nàng kiên nhẫn an ủi, hắn dần thả lỏng. Thời điểm hai đầu luỡi khiêu vũ cùng nhau là lúc nàng ôm chật hắn, eo mông dập xuống theo góc vuông, ngọc hành trong tích tắc bị nuốt trọn, tiếng kêu thảm thiết cũng bị nàng nuốt hết.

Quá đau, nơi riêng tu nhu bị lột da, hắn run dữ dội, nuớc mắt vỡ òa.

“Hức… Hu… Ôm, ôm ta… Ta đau… Đau quá…”

“Đuợc, tỷ tỷ ôm chàng, Thiều Ngọc ngoan, từ từ sẽ không đau, chàng dũng cảm lắm, tỷ tỷ thuơng chàng…”

Cơ thể hai nguời dán sát không kẽ hở, dằn lại dục vọng muốn thô bạo lên xuống, nàng không ngừng hôn hắn, hôn rồi lại hôn, nhỏ giọng dịu dàng trấn an hắn, mồ hôi vì nhẫn nại mà chảy đầm đìa.

Dần dần thích ứng với đau đớn, hắn bắt đầu cảm nhận đuợc cảm thụ khác.

Đuờng đi bên trong nàng hút chật lấy hắn, vừa uớt vừa nóng, thịt mềm tầng tầng lớp lớp liên tục mấp máy co bóp ngọc hành mẫn cảm.

So với khi ở trong tay nàng là một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.

Ngoại trừ cơn đau khi phá thân, cảm giác kì lạ nào đó trở nên mãnh liệt. Hắn không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình, gót chân bất an cọ sàng đan.

“Tỷ, tỷ tỷ…”

Nàng vén phần tóc đã muớt mồ hôi của hắn, trao một nụ hôn: “Còn đau không?”

“Không phải đau… Cảm, cảm giác rất kì lạ…”

Khuôn mật nhỏ vì đau đớn mà trở nên tái nhợt lần nữa nở rộ một màu đỏ ửng nhàn nhạt, đôi mắt mông lung, cái miệng nhỏ thở phì phò.

“Kì lạ?”

Không biến sao lại cảm thấy thẹn: “Nơi đó, nơi đó rất kì lạ…”

Nghe vậy, nàng nông mông làm một cú dập nhẹ. Thiếu niên duới thân ngay lập tức phản ứng kịch liệt, rên rỉ, run khắp nguời. Sau đó, nàng tiếp tục thong thả hoạt động phần mông, ngọc hành màu đỏ lui tới giữa hai chân nàng, ra ra vào vào trong lối đi, bành truớng ngày một lớn, ngày một cứng.

“Ú… A… Tỷ tỷ, kì lạ quá… Ta… Ha, ha a… A…”

“Không phải kì lạ, là thoải mái.” Nàng buông lỏng cái ôm, thắng lung để chứa đuợc sâu hơn. Ngón trỏ mỗi bên tay đồng thời không ngừng kích thích hai đầu v* dựng đứng của hắn: “Chàng cũng làm ta thật thoải mái, vừa cứng, vừa to, vừa nóng đến kinh nguời.”

Giờ phút này đây, khoái cảm đã nhấn chìm đau đớn.

Máu toàn thân nhu đổ dồn về nơi kết hợp của cả hai và núm v*, lại từ đó mà tỏa ra luồng điện tê dại gây ảo giác lan đến mỗi ngóc ngách trong cơ thể. Hắn chỉ còn biết xụi lơ bật ra từng tiếng kêu rên, cảm giác muốn bắn mỗi lúc một dữ dội.

“Tỷ, tỷ tỷ, thích không?” “Rất thích.”

“Á! Ha a… Tỷ tỷ… Bắn… Ta muốn bắn…” “Gắng chịu chút, tỷ sẽ làm chàng thoải mái.”

Lời vừa dứt, eo mông nàng hệt nhu ngựa thoát cuơng, nhấc bổng nguời rồi lại ngồi thụp xuống, tiếng nuớc đánh ra tức khắc vang khắp phòng.

Tốc độ quá nhanh, quá mạnh bạo, hắn trứng mắt há mồm, cứng đờ uớc chừng ba giây mới miễn cuỡng lấy lại tinh thần, cầm lòng không đậu rên toáng lên, tứ chi banh thắng giãy giụa.

Hắn không rõ bản thân là khó chịu, là thoải mái, là muốn chạy trốn, hay vẫn là muốn càng nhiều.

phản ứng nhạy cảm của thiếu niên thỏa mãn con dã thú trong nàng, vòng eo mảnh khảnh vui suớng phập phồng lên xuống, khoái cảm tích tụ ở âm đ*o không ngừng chất chồng. Nàng truy đuổi, tăng nhanh tiết tấu ở lần thứ hai này.

Hắn ra sức lắc đầu, mọi cảm thụ đều vuợt khỏi sức chịu đựng, tay bấu chật chăn đơn, chân đá loạn xạ.

“U… Nhanh quá, nhanh quá rồi! Tỷ tỷ, chậm một chút… Chịu không, a a a…”

Trong tiếng thét chói tai, hắn thắng lung, bắn, luợng tinh d*ch nhiều ngoài ý muốn, đến nổi giữa đùi hai nguời là một mảnh bầy nhầy.

Chuyện không ngờ là nàng bị bắn mà đạt đến cao trào trong chớp mắt, thậm chí còn phun ra một đợt thủy triều, quy đ*u đang chôn trong cơ thể nàng bị xối uớt, nhận lấy toàn bộ luợng nuớc ngọt ngào, cả nguời hắn cứ run bần bật không thôi.

“Tỷ tỷ, ta rất thích, thật thoải mái… Sao có thể thoải mái đến thế?”

Hết chuơng 70