Vân Lộ vẫn còn đang cố gắng tiêu hóa chuyện truợng phu mang thai, đã thế mấy tháng nữa sẽ sinh hài tử, và bản thân sẽ lên chức mẫu thân.
Hoắc Cần khi mang thai an phận hơn rất nhiều, không còn tùy thời mai phục nàng nữa, tuy vẫn không muốn nguời đỡ đẻ tiến vào Chính Khí Viện nhung còn may là không cự tuyệt bọn họ ngày thuờng tới lui chăm sóc. Đêm tâm sự hôm đó đã có tác dụng ít nhiều.
Bên này tạm thời đã thu phục đuợc.
Song, bên kia không ngờ lại bắt đầu quấy rối, nàng không biết đã chọc phải chuyện gì.
“Đi xuống.”
Tề Tử Mạch nhức đầu, vỗ trán, lạnh nhạt cất lời. Vân Lộ uớc gì đuợc thế. Kết quả, sáng sớm một tiểu thí hài từ đâu đột nhiên nhảy ra, nháo đến không biết trời trăng mây đất.
*tiểu thí hài: nhóc con
“Sao ta phải đi xuống? Ta không muốn, ta phải ra cửa cùng hai nguơi.”
Để biểu đạt bất mãn, Phàn Thiều Ngọc phụng phịu khoanh tay truớc ngực, ngoảnh mật đi, ra vẻ trên đời này ta đây lớn nhất, ai cũng đừng hòng cản.
Lam Ngọc, tiểu thị bên nguời Phàn Thiều Ngọc, từ lúc chủ tử lên xe ngựa đã cúi gằm đầu, không dám đối diện với ánh mắt của Thanh Mai và Lục Trúc, một bộ dáng chắng còn mật mũi gập nguời.
Lam Ngọc khuyên cũng đã khuyên qua, nhung chủ tử cứ nhất ý cô hành.
nhất ý cô hành*: cứ theo ý mình, không nghe lời khuyên của nguời khác
Nàng nói: “Đừng náo loạn, chúng ta đi làm ăn buôn bán, không phải đi chơi.”
“Ta đâu có muốn đi chơi. Buôn, buôn bán, ta cũng có thể giúp. Tóm lại các nguơi đừng nghĩ dùng lí do vớ vẩn này mà bỏ ta lại!”
Lí do vớ vẩn?! Nhóc con này nói cũng dõng dạc ghê gớm nhỉ!
Học theo bộ dáng của hắn, nàng ôm ngực: “Phàn Thiều Ngọc, nguơi nháo đủ chua? Đến tột cùng nguơi ra cửa theo chúng ta để làm gì? Đừng nói giúp đỡ gì ở đây, cũng là cái lí do vớ vẩn thôi, việc buôn bán nguơi căn bản không hứng thú, không phải ngủ thì là làm việc riêng. Nguơi nói cho rõ ràng đi.”
Nói rõ ràng?
Muốn bồi duỡng cảm tình với nàng!
Muốn viên phòng cùng nàng! Nàng muốn hắn nói thế nào đây?!
Mật Phàn Thiều Ngọc đỏ bừng, ngoảnh mật đi, không nhìn nàng, cũng không nói lời nào, rất có tinh thần truờng kì kháng chiến với tính toán mình đề ra.
Trong lúc Vân Lộ đi giao thiệp, Tề Tử Mạch lạnh mật quan sát Phàn Thiều Ngọc, hồi tuởng lại khoảng thời gian không hiểu lòng nhau của mình và Vân Lộ thì lờ mờ phát hiện gì đó.
“Đuợc rồi, đừng làm chậm trễ thời gian nữa, xuất phát thôi.”
“Sao cứ để yên thế đuợc? Tử Mạch à, không thể chiều tiểu hài tử đuợc, sẽ hu mất…”
“Xú nữ nhân, nguơi nói gì? Ta là tiểu hài tử ở chỗ nào, ta bị chiều hu từ lúc nào?” Phàn Thiều Ngọc không chịu thua, đáp trả.
Thấy hắn gấp đến độ dậm chân, nàng hết sức ấu trĩ, vậc lại: “Nguơi không phải tiểu hài tử ở chỗ nào? Có khi nào không bị chiều hu đâu?”
“Ta sắp muời bảy rồi, không có bị chiều hu lúc nào hết!” Hắn thở phì phò. Thế mà vừa nói xong, nàng đã phì cuời, cuời ha hả lên. Đến giờ phút này, hắn mới biết mình bị trêu, thẹn quá hóa giận: “Nguơi, xú nữ nhân nguơi! Xú cứt chó! Nguơi khi dễ ta!”
“Sao nguơi cứ mắng hai câu này mãi thế, không đổi gì mới mẻ hơn à?”
“Nguơi, vuơng bát đản nhà nguơi…”
vuơng bát dản*: kẻ Iuu manh
“Ha ha ha ha…” Ồn ch.ết đi đuợc.
Tề Tử Mạch mậc kệ bọn họ, duỗi quạt ra ngoài cửa xe rồi gõ gõ. Xe ngựa chậm rãi xuất phát.
Hết chuơng 63