Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thê Chủ Cực Ác - Con Đường Chuộc Ái Năm Phu

Chương 33




Cha ruột Hoắc Cần vốn là thô công trong nhà. Lúc nửa đêm, khi Hoắc Anh xã giao về, y nâng bà đang trong trạng thái say rượu vào phòng, sau đó bị làm thịt; xong việc, bà dùng ngân lượng bồi thường, xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng nào ngờ chỉ làm một lần mà y đã mang thai, còn giấu giấu giếm giếm đến đủ tháng mới sinh ra.

Là quan viện Đại Diệu, không nhận con cái sẽ bị tống vào ngục tù. Bất đắc dĩ, Hoắc Anh đành phải cưới người thô công nọ; và sau khi nhập tịch, bà liền đuổi y tới biệt viện, nhưng vẫn giữ lại nam hài do người ấy sinh ra.

Tất cả đều là huyết thống của bà, năm tiểu hài tử và sáu tiểu hài tử cũng không khác nhau là mấy, chỉ thêm một bộ chén đũa là cùng, nếu là nam hài thì chỉ cần nuôi lớn rồi tìm một nhà gả cho là xong, Hoắc Anh nghĩ đơn giản như thế.

Song sự thật là, bởi lẽ do thô công sinh ra nên nhóm phu quân của Hoắc Anh chẳng ai bằng lòng chiếu cố hài tử ấy, vì thế tiểu Hoắc Cần chính xác là được nuôi thả.

Trừ bỏ ba bữa là xuất hiện đúng giờ ở phòng bếp, cả ngày tiểu Hoắc Cần chẳng khác nào dã hài tử, không ai muốn chơi và cũng chẳng ai muốn nói chuyện với bé. Thấy các tỷ tỷ học võ suốt ngày, bé liền trốn ở bên sân nhìn lén. Dù không có sư phó dạy dỗ, nhưng vì trời sinh thiên tính học võ nên một bộ quyền học tiểu Hoắc Cần tiếp thu nhanh hơn hẳn so với các tỷ tỷ.

Trong một lần vô tình nhìn thấy hắn luyện võ, Hoắc Anh còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, suy cho cùng thì một tiểu nam hài mi thanh mục tú có thể cầm một cây mộc kiếm cao hơn mình, còn múa kiếm điêu luyện ra dáng ra hình, ai đều sẽ cảm thấy mới lạ đáng yêu vô cùng.

Từ đó, mỗi khi có bạn bè thân thích tới cửa làm khách, Hoắc Anh luôn thích cho Hoắc Cần biểu diễn võ công.

Đáng tiếc, sự chú ý này cũng chỉ ngắn ngủi có mấy năm, nam hài xinh xắn, càng lớn càng dị dạng, càng ngày càng cao, càng ngày càng thô, còn càng ngày càng xấu.

Chỉ biết vung đao múa kiếm, nam nhân sẽ không có vấn đề gì, nhưng Hoắc Anh thì càng nhìn hắn lại càng phiền lòng.

Sau đó, triều đình bắt đầu chiêu binh mãi mã, nữ nhân không chiêu mộ được thì thu nam nhân. Hoắc Cần nhìn bố cáo, trở về liền chủ động ngỏ lời muốn gia nhập quân ngũ, bà lập tức đáp ứng hắn.

Đằng nào cũng không gả được, vì quốc gia đánh giặc chết ở chiến trường may ra còn quang vinh Hoắc gia, giữ lại trong nhà cả ngày chỉ bị chê cười, ném hết mặt mũi cả nhà.

Không ngờ tới, Hoắc Cần không những không chết mà còn được phong làm tướng quân.

Hoắc gia là võ học thế gia, đời đời học võ làm quan võ, mấy trăm năm trở lại đây cũng chỉ đào tạo ra vỏn vẹn ba vị tướng quân, một vị cuối cùng chính là tằng tổ mẫu của Hoắc Anh.

Lòng Hoắc Anh ngổn ngang trăm vị.

Rõ là nên cao hứng nhưng bà lại cười không nỗi. Hễ nhắc đến Hoắc Cần, người ngoài luôn là bộ dáng trào phúng, nam tướng quân đánh giặc thì có gì hay?



Thân hình cao lớn thô kệch không giống nam nhân, diện mạo còn xấu xí khó nhìn.

“Lần này con hồi kinh, nhớ dành nhiều thời gian ở bên Vân Lộc, bồi dưỡng tình cảm…”

Hoắc Anh nhịn xuống buồn bực mà khuyên, Hoắc Đông bên cạnh bỗng phì cười, đưa đến ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Anh.

“Không cần.” Hoắc Cần cự tuyệt rất nhanh.

“Sao lại không? Con và Vân Lộc đã thành hôn được hai năm, bụng một chút động tĩnh cũng không có, làm sao cho Vân gia công đạo?”

Hoắc Anh chất vấn làm Hoắc Cần ngờ ngợ, ngày thường chả đoái hoài gì, sao hôm nay mẫu thân lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

“Nàng còn có ba phu quân, mà biên cương yêu cầu ta.” Hoắc Cần đi vòng qua bọn họ: “Xin lỗi, ta còn có việc muốn gặp bệ hạ, cáo từ.”

“Đệ đệ yên tâm, biên cương tỷ sẽ tận lực chiếu cố, đệ cứ an tâm ngoan ngoãn ở nhà sinh con đi.”

Hắn dừng bước, quay đầu thì thấy Hoắc Đông đang cười tủm tỉm nhìn mình.

“Ý tỷ là gì?”

Hoắc Anh nói: “Ta đã thay con hướng bệ hạ thỉnh chỉ, bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*, lần này hồi kinh, sau khi sinh hài tử con sẽ được trở về biên cương, A Đông trong khoảng thời gian này sẽ quản mọi chuyện trong quân doanh.”

Bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại*: Trong ba điều bất hiếu, vô hậu đứng đầu. Vô hậu là vô hậu đại, không có con nối dõi.

Hoắc Cần trừng mắt, kinh ngạc nói không nên lời.

“Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Không nghe mẫu thân nói sao? Còn không mau đáp tạ…”

Hắn chặn lời Hoắc Đông: “Bệ, bệ hạ, đồng ý?”

Hoắc Cần ở biên cương đã nhiều năm, từ nhỏ chinh chiến một đường thẳng đến chức vị tướng quân. Dưới sự quản lí của hắn, các phân đội luôn ngay ngắn có trật tự, ngay cả khi hắn vắng mặt một thời gian, và cứ cho là tiểu quốc đến xâm lăng, thì các hạ bộ cũng có khả năng ứng phó kịp thời.



Nhưng mẫu thân lại lấy hài tử để giữ chân hắn lại kinh thành, rõ ràng là muốn mượn chuyện này đẩy Hoắc Đông thượng vị, cho nàng cơ hội lập công thăng quan ở biên cương.

Mẫu thân đối xử bất công như thế, hắn cũng không bất ngờ; hắn chỉ muốn biết, muốn biết ý tứ của bệ hạ.

Bệ hạ tuyệt sẽ không đáp ứng, bệ hạ đã nói qua, biên cương có hắn bảo vệ, nàng ở kinh thành mới có thể bình yên đi vào giấc ngủ…

“Không chỉ đồng ý, đêm nay nàng sẽ tự mình hạ chỉ.”

Hoắc Cần có cảm giác như bị rút hết máu.

“Ta nói đệ này, không phải đệ nghe lời bệ hạ nhất sao, bệ hạ vừa nói qua, nàng đang chờ ban danh cho hài tử của đệ…”

Tâm tình Hoắc Đông tốt vô cùng, từ lúc hiểu chuyện tới nay, đây là lần đầu nàng có cảm giác chiến thắng.

Một người nam nhân mà võ công lại học giỏi hơn nữ nhân thì làm được gì? Mang binh đi đánh có gì tốt? Đánh thắng nhiều trận thì đã sao? Tự cho là đè lên đầu nữ nhân, cuối cùng còn không phải về nhà bị nữ nhân đè! Thật là sảng khoái!

Hoắc Đông hưng phấn nói tía lia, sau đó còn đề nghị tỷ phu đưa cho hắn phương thuốc trợ thai gì đó.

Vân Lộ trốn ở góc, nghe được mà đầu toàn là dấu chấm hỏi.

Vân Như Thanh cho nàng rời sớm để gặp riêng nữ đế, kết quả lại gặp được cuộc nói chuyện của gia đình Hoắc Cần; gặp người lạ, nghĩ bụng nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nàng bèn trốn trong đám đông.

Không ngờ nội dung cuộc nói chuyện lại kinh hồn như thế, nào là hài tử, nào là hạ chỉ.

Tướng quân đây là bị buộc đình chức về nhà sinh hài tử. Thế chẳng phải thê chủ của tướng quân là nàng bị coi thành lợn ư?

Nàng chán nản hỏi trời xanh, yên lặng thở dài.

_______________