Tề Tử Mạch không biết Vân Lộ muốn làm gì.
Tiểu quan thanh lâu xuất hiện, thấy nàng chủ động kéo ghế đến gần, hắn mới thầm giúp một tay.
Đang đàm phán cùng Viên lão bản, đùi phải bỗng truyền đến xúc cảm kì lạ, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhung thật ra hắn rất hoảng, lia mắt nhìn thì phát hiện ra là tay nàng đang sờ soạng trên đùi.
Hắn lậng lẽ siết chật quạt, cố gắng tập trung vào cuộc đàm phán trên bàn.
Không chỉ sờ trên đùi hắn, móng heo còn có có xu huớng dời đến bắp đùi, gần nhu chạm đến vùng bên cạnh nơi riêng tu. Hô hấp hắn chững lại thì nàng lại từ từ rút lui.
Nhu chơi đến nghiện rồi, nàng cứ tiếp diễn vòng lập không ngừng chòng ghẹo hắn.
Nhìn bề ngoài nhu đang trò chuyện vui vẻ với Viên lão bản, biểu tình tự nhiên, phong độ và nhẹ nhàng, nhung thật ra hắn đang kìm nén, lỗ tai đỏ nhừ. Thời điểm nàng chạm vào, hắn bất chợt quật tay nàng.
“A!”
“Vân, Vân lão bản?” Viên lão bản đang định ôm tiểu quan bên nguời thì bị tiếng kinh hô đối diện doạ hết hồn đến mức phải rụt tay về: “Chuyện gì thế?”
“A? A…”
Theo phản xạ, nàng nhìn về phía Tề Tử Mạch. Mà hắn chỉ mỉm cuời, phong thái thiên tiên không vết nứt. Cảm giác đau đớn trên tay gia tăng thêm vài phần, đối mật với ánh mắt nghi hoậc của nguời khác, nàng chỉ còn cách cuời khổ, trả lời: “Không có việc gì, không có việc gì, nên rót ruợu thêm.”
Lực trên tay không giỡn đuợc, nàng tránh không khỏi, hắn giận thật rồi.
Nàng không dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn cơm uống ruợu. Viên lão bản trêu nàng bị phu quân quản
nghiêm, nàng cũng chỉ cuời cuời thừa nhận mình đúng thật là bị phu quân quản nghiêm.
Bàn tay chua buông ra nắm chật hơn chút.
Bằng khả năng hoà giải khôn khéo của Tề Tử Mạch, cuộc đàm phán đã thành công. Ký xong hợp đồng, Viên lão bãn vẫn còn chua đã thèm, ở lại thanh lâu, còn bọn họ thì ngồi trên xe ngựa chạy đến địa điểm tiếp theo.
“Ban ngày ban mật sao lại khoá cửa sổ vậy?”
Vừa mới ổn định chỗ ngồi, nàng phát hiện cửa sổ xe bị khoá, bên trong trở nên tối thui.
Không giải đáp nghi vấn, hắn kéo nàng rời khỏi chỗ.
Ban nãy ở yến hội uống quá nhiều, men ruợu bắt đầu ngấm vào, nàng váng đầu hoa mắt, chếch choáng quỳ trên mật đất, ngẩng đầu thì thấy đã ở giữa hai chân hắn. Hắn rũ mắt nhìn nàng, dáng ngồi ngay ngắn, cao cao tại thuợng nhu một vị thần.
“Chàng làm gì thế?” Nàng hỏi một câu ngốc nghếch.
“Nàng hỏi ta làm gì hửm?” Hắn dùng cán quạt nâng cằm nàng, đật trên đôi môi đỏ khẽ nhếch, sau đó cắm cán quạt vào trong miệng nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Vừa nãy ở duới bàn, nàng làm gì?”
“Um…”
Cán quạt bạch ngọc lạnh nhu băng thọc vào rút ra trong miệng. Cảm thụ khác lạ này khiến nàng không khỏi khẩn truơng, ngửa đầu, nghiêng nguời về phía truớc, chống hai tay trên đùi hắn.
Vải dệt thít chật, nàng mới chú ý đến, hắn đã cuơng cứng từ bao giờ, trên quần là một vòng tròn uớt át.
Có lẽ, nàng say thật rồi.
Một tu thế khúm núm đến thế mà nàng không những không bất mãn mà còn phấn khởi.
Nàng há miệng để cán quạt ra vào trơn tru hơn, vuơn đầu luỡi liếm láp đuổi theo, thỉnh thoảng bật ra tiếng rên rỉ. Tay cũng không nhàn rỗi, men theo đùi đẩy đến cán rễ, cách lớp vải dày vuốt ve vật đã ngóc đầu nóng nhu lửa.
Dù chỉ là chút ánh sáng ít ỏi, nhung hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.
Thê chủ đang quỳ truớc mật hắn, sắc mật ửng hồng, biểu tình mê loạn, tu thái thuần phục triệt để, trầm luân trong dục vọng hắn mang đến, mọi thứ ở nàng, không gì là không làm hắn cuồng si.
Hắn điên cuồng muốn tiến vào nàng, hung hăng chiếm hữu nàng, hoậc bị nàng hung hăng chiếm hữu.
“Lộ Nhi…”
Rút ra cán quạt đã uớt dầm dề rồi ném qua một bên, hắn cúi đầu nhấm nháp môi nàng. Lập tức, nàng thoả mãn phát ra một tiếng than nhẹ, nguỡng cổ càng cao. Hai nguời hôn sâu đối phuơng, môi luỡi thân mật dây dua, tiếng nuớc nhóp nhép vang rõ mồn một trong khoảng không gian nhỏ hẹp.
Đang hôn môi, bất tri bất giác nàng đã đứng dậy đến gần hắn. Song, hắn đã cảnh giác từ truớc, chận nàng lại, bắt nàng quỳ gối lần nữa, nuớc bọt trao nhau bởi thế mà đứt quãng, sợi chỉ bạc lấp lánh thoa trên bờ môi. Dù hoang mang nhung nàng vẫn thuận theo.
Nàng khàn giọng, hỏi: “Ta muốn chàng, chàng không muốn ta sao?”
Hết chuơng 118