Làm xong việc, Vân Lộ bắt đầu thấy có chút hối hận vì đã giở trò lưu manh với phu quân nhà mình.
Cả ngày nay, Tề Tử Mạch không thèm cho nàng sắc mặt tốt, chỉ cần nàng tới gần một bước, hắn sẽ lập tức lùi hai bước y hệt như nàng sẽ ăn đậu hủ của hắn.
Tiếc là… hắn đoán trúng tim đen nàng rồi.
Mà việc này cũng trách không được nàng, ai bảo hắn tú sắc khả xan*, tùy thời tùy chỗ đều nhìn vô cùng mị hoặc, người chưa từng nếm đến mỹ thực may ra còn nhẫn nại được, nhưng với một người đã từng như nàng thì nào chịu cho được?
tú sắc khả xan*: ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ động lòng người.
Nàng cảm thấy mình như một con dã thú bước vào kì động dục vậy.
Không còn cách nào, nàng đành phải cắn răng chịu đựng đến tận khi về phủ; mà ngay khi vừa bước qua cửa lớn, đám người hầu và thủ vệ đã lật đật tiến tới cấp báo tin tức cho nàng.
“Bẩm chủ thượng, bẩm đại gia, nhị gia vừa trở về từ biên cương, trước mắt đang ở Chính Khí Viện.”
Hoắc Cần!?
Sao lại đột ngột thế? Không phải hắn chỉ xuất hiện một lần duy nhất vào đêm trừ tịch* thôi sao?
Đêm trừ tịch*: còn được gọi là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ. . Đam Mỹ Hài
Nàng ngoái đầu nhìn Tề Tử Mạch, đang muốn trao đổi tin tức thì hắn lại như chìm trong thế giới của riêng mình, miên man suy tư gì đó.
“Được rồi, chàng đi cùng ta một chuyến đi.”
Nàng dứt khoát dắt tay hắn, một đường đi đến Chính Khí Viện.
“Nàng muốn gặp đệ ấy sao?”
“Ta có chút tò mò, dù sao thì hắn cũng là phu quân trên danh nghĩa của ta, một năm chỉ gặp nhau một ngày.”
Nàng nói không sai, hắn an tĩnh đi phía sau nàng.
Rất nhanh, hai người đã đến ngoại môn Chính Khí Viện. Tuy chủ nhân đã trở về, song ngoại trừ có thêm mấy cái đèn lồng đang được thắp sáng thì sân viện vẫn trống vắng hoang vu tựa như quỷ thành.
Vân Lộ chân trước vừa mới bước vào sân, thì phía sau đã bị một thanh kiếm kề sát cổ, kiếm phong lóe lên quang mang lạnh lẽo; song Tề Tử Mạch cũng phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay nàng kéo về, bảo hộ nàng trong ngực.
“Mau cút khỏi sân viện của ta.”
Giọng nói kia trầm thấp như tiếng đàn cello, nhưng lại nồng đậm ý tứ cảnh cáo.
Xuyên đến thế giới này, đây là lần đầu tiên nàng đối mặt với nguy hiểm.
“Hoắc Cần, đao kiếm không có mắt, lỡ chẳng may nàng bị thương, đối với đệ cũng không có chỗ tốt.”
“Huynh chắc không?”
“Chúng ta sẽ rời đi ngay.”
Tề Tử Mạch ôm lấy Vân Lộ còn chưa lấy lại tinh thần, làm chủ lui lại.
Lòng hiếu kì làm nàng ngoái đầu nhìn.
Hoắc Cần, xú tướng quân vang danh khắp thiên hạ.
Dưới ánh trăng, người kia một thân bố ý thô chế màu đen, hình thể cao lớn tráng kiện, tam giác ngược tiêu chuẩn vai rộng eo hẹp, tóc đuôi ngựa buộc cao đong đưa trong gió đêm, gương mặt góc cạnh như được điêu khắc mà ra, một nửa ngũ quan ẩn trong bóng đêm.
Dưới hàng mày rậm, nàng thấy đôi mắt thâm thúy kia đang lóe lên ánh sáng hệt như động vật, cũng không biết là do ảo giác hay tại ánh trăng.
Như một con báo đen.
*********
Xú nam!?
Rốt cuộc là ai tung ra tin này!? Hoắc Cần xấu chỗ nào chứ!? Rõ ràng hắn nam tính vậy cơ mà! Nếu là ở thế giới nàng đang sống, cá chắc hắn đi đến đâu, nữ nhân nơi đó sẽ tranh giành đến người chết ta sống.
“Tiêu chuẩn của thế giới này cũng quá phí phạm của trời rồi!”
Vân Lộ đột nhiên nắm tay, tiếc hận hô to làm Tề Tử Mạch đang châm trà suýt nữa trượt tay.
“Nàng đang nói gì vậy?”
“Ta đang cảm thán thế giới này có phải quá đáng quá rồi không, đem một người hoàn hảo như vậy nói thành xú nam?” Nàng căm giận bất bình, cầm li trà hắn vừa rót ngửa đầu uống một hơi.
Hắn tiếp nhận chén trà trống không, nâng mắt nhìn nàng: “Cho nên… Ý nàng là Hoắc Cần không xấu?”
Sao nàng lại cảm thấy lời nói của hắn có bẫy rập thế này?
“Không thể nói là xấu được…” Nàng thuận tay rót đầy trà giúp hắn.
Mà… đẹp trai thì đã sao?
Trước mắt, việc quan trọng nhất vẫn là bảo trì khoảng cách với Hoắc Cần; nếu không ngày nào đó, chẳng may hắn trượt tay, thanh kiếm kia thật sự sẽ cắt ngang qua cổ nàng mất.
Loại chuyện này nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra, miễn là còn có Tang Nô và Tề Tử Mạch bên cạnh, bằng mọi giá nàng phải sống thật tốt, tiếp tục những tháng ngày tương thân tương ái xấu hổ giữa ba người.
“Thật ra danh hiệu xú tướng quân là do Vân Lộc khởi xướng.”