Hii, đừng quên vote ủng hộ mình nhea ^^
☆☆☆☆☆
Với nàng, ôm mỹ nhân tỉnh lại vào sáng sớm là việc hạnh phúc nhất trần đời này.
Trìu mến ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Tang Nô được một lúc, Vân Lộ âu yếm xoa đầu hắn rồi cẩn thận kéo kín chăn bông, sau đó lặng lẽ bước xuống giường rửa mặt chải đầu.
Thanh Mai đã chờ sẵn ngoài cửa với một chồng sổ sách trên tay.
“Đi thôi, hôm nay không thể đến muộn được.”
“Vâng, chủ thượng.”
Vừa bước ra Di Tâm Viện, Vân Lộ liền đụng phải một người ngoài ý muốn.
“Ngươi làm gì ở chỗ này vậy?”
Trước tường viện, nghe được nàng hỏi, Phàn Thiều Ngọc với bộ mặt tối tăm đang bực dọc đá những hòn đá trên mặt đất bỗng giật mình, mặt đỏ gắt lên giống như không phục.
“Ta… Ta làm gì… Liên quan gì đến ngươi? Xú, xú nữ nhân…”
Nàng nhíu mày, đột nhiên muốn giáo huấn tiểu hài tử.
Phàn Thiều Ngọc bị nàng từ hai bước biến thành một bước bức phải lùi về sau, đến khi lưng dán vào bờ tường, hắn mới khẩn trương muốn bỏ chạy, nhưng đã bị Vân Lộ chống tay lên tường chặn mọi đường đi ngay khi phát hiện ra ý đồ.
“Xú nữ nhân kia, ngươi đang làm cái gì thế… Cút ngay!”
“Ta thấy ngươi vẫn luôn miệng gọi ta là xú nữ nhân, chẳng lẽ ngươi đã ngửi được hương vị trên người ta rồi sao?”
Hắn sửng sốt, liếc nhanh nàng một cái rồi cúi gập đầu xuống, chỉ lộ ra lỗ tai hồng hồng: “Ai thèm ngửi ngươi chứ!”
“Vậy giờ ngươi ngửi thử xem, mùi hương trên người ta là gì đi nào!”
“Ta không thèm, ngươi… Vô lại!”
Vân Lộ giơ nắm tay lên làm Phàn Thiều Ngọc sợ đến mức rụt người lại. Tiếp theo, hắn chỉ cảm giác có một bàn tay đang xoa nhẹ đỉnh đầu mình.
“Tiểu hài tử không được nói lung tung biết chưa!”
Đứng ngốc một hồi, khi hắn ngẩng đầu lên lần nữa thì Vân Lộ và Thanh Mai cũng đã đi xa.
“Tam gia, không phải tiểu nhân đã khuyên ngài đừng đi trêu chọc chủ thượng rồi sao. Nhưng ngài vẫn nhất quyết không nghe, vạn nhất nàng làm ngài bị thương thì tiểu nhân biết cáo tội với bệ hạ để đòi công đạo cho ngài thế nào đây!” Tiểu thị gấp đến mức dậm chân.
Hắn vuốt đỉnh đầu, cắn môi, ngây ngốc nhìn phương hướng nàng rời đi.
*******
“Thế nào?”
Tề Tử Mạch khép sổ sách lại rồi đưa chúng cho Lục Trúc đang đứng một bên khóa vào rương gỗ.
Lại không ý kiến… Sau khi xem xong quyển sổ cuối cùng, dù chỉ một lời khen hắn vẫn tiếc rẻ không nói làm Vân Lộ ảo não không thôi.
“Kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”
Nàng nâng mi: “Những lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng.”
“Sao ta có thể nói những lời đó được.”
Hắn bày ra vẻ mặt phớt tỉnh, rút một cây quạt từ trong ngực ra rồi phe phẩy.
Tề Tử Mạch vẫn là Tề Tử Mạch, vẫn là công tử cao lãnh ngày nào, giống như cuộc đối thoại ngày hôm qua chưa hề phát sinh. Nhờ vậy, Vân Lộ mới lĩnh hội được nam nhân này khó lấy lòng biết bao.
Nàng không giận, chỉ là có chút nhụt chí.
“Hứa hẹn tối qua sẽ không thay đổi, nếu ngươi muốn rời khỏi Vân gia, bất luận là trở về Tề gia, hay đến địa phương khác làm lại từ đầu, ta đều sẽ tận lực giúp ngươi, coi như là cảm tạ ba năm khổ lao của ngươi với Vân gia, còn có cả thương tổn mà Vân Lộc đã gây ra cho ngươi.”
Hắn dừng quạt, đôi mắt đen thâm thúy sâu kín nhìn nàng.
“Bất quá, ngươi cũng biết tình huống của ta đó, đối với ta thế giới này quá xa lạ, hứa hẹn vội vàng như vậy quả thực có chút khó khăn. Thế nên ta yêu cầu ngươi phiền toái dạy ta một thời gian, chờ khi ta nắm được kha khá kiến thức…”
Âm thầm siết chặt lấy cán quạt trong tay, hắn mỉm cười ngắt lời nàng: “Ta hiểu rồi.”
********
Uống trà được một nửa thì Tề Tử Mạch đột ngột lấy lí do không khỏe rồi vội đuổi chủ tớ hai người ra ngoài.
“Thanh Mai, ngươi có cảm thấy Tử Mạch đang giận ta không?”
“…”
“Sao vậy nhỉ? Điều kiện ta đưa ra không tốt sao?”
Thanh Mai hỏi ngược lại: “Chủ tử không hi vọng đại gia lưu lại ư?”
“Tất nhiên là ta mong hắn lưu lại chứ, hắn thông minh như thế, có thể lưu lại Vân gia là tốt nhất.”
“…”
“Nè, ta thấy ngươi trợn trắng mắt đó nhé!”
“Xin chủ thượng thứ lỗi, là Thanh Mai lỗ mãng.”
Vân Lộ chán nản thở một hơi dài, nghĩ thầm làm sao Thanh Mai có thể lí giải tâm tình của nàng được chứ.
Không nói đến chuyện Vân Lộc đã đê tiện làm chậm trễ cả đời Tử Mạch, ngay cả khi cưới hắn về phủ, nàng ta vẫn chấp mê bất ngộ không quý trọng, và rồi bất đắc dĩ, hắn phải làm đại gia xuất đầu lộ diện buôn bán với nữ nhân tam giáo cửu lưu cả ngày trời, chịu đựng biết bao nhiêu nhục nhã, rõ ràng là một người ưu tú đến vậy mà…
Nghĩ thế nhưng nàng chẳng có mặt mũi nào mà mở miệng.
“Chính Khí Viện?”
Vân Lộ tò mò dừng bước, hôm nay nàng mới chú ý đến tiểu viện này.
Thật ra nó nằm giữa Thâm Thu Viện và chủ viện, nói thẳng ra là nàng hoàn toàn không để ý dù cho mỗi ngày đều đi qua. Chẳng qua là khi thu đến, cây cối xung quanh bước vào mùa rụng lá và nhờ vậy, nàng mới nhìn rõ được sân viện trống trải nọ.
“Chính Khí Viện là nơi ở của nhị gia.”
“Nhị gia? À, là nhị phu quân Hoắc Cần…”
Vì chủ nhân là nam tướng quân Đại Diệu quốc đang đóng quân ở biên cương, nên khó trách tiểu viện lại vắng tanh như một phế tích đến thế.
Vân Lộ đau đầu, thật đoán không ra ánh mắt kén chồng kén vợ của Vân Lộc là gì.
Bất quá, dù sao cũng là phu quân, nàng nên quan tâm người đó một chút.
“Ngươi viết giúp ta một phong thư nhé!”
[1119 từ]