Thệ Bất Vi Phi

Chương 233: Thế cục như kỳ (thế cục như một bàn cờ)




EDIT: DOCKE

Ta lạnh lùng quét mắt lườm anh một cái, nói: “Có phải vì như vậy, cho nên chàng đã dùng xa luân chiến vây đánh Tiểu Phúc Tử, khiến hắn không thể đi được? Không thể động đậy, nên hắn không thể đưa thiếp chạy loạn? Đáng tiếc, người Thanh Phượng Môn của chàng, hình như không đủ cân lượng?”  

Tề Thụy Lâm giật giật khóe miệng, nói: “Chuyện đó cũng không riêng vì như vậy. Ái phi, nàng không biết là Tiểu Phúc Tử cứ suốt ngày đứng trong hoa viên trước cửa sổ phòng chúng ta, làm cho người ta chán ghét lắm hay sao?” Vẻ mặt anh làm như đã căm thù đến tận xương tủy vậy. Mắt nhìn ra ba tấc đất bên ngoài cửa sổ kia.

Ta lại quét mắt lườm anh một cái: “Vì thế cho nên chàng liền nhất tiễn song điêu?” Lại nói, “Đáng tiếc, võ công của Tiểu Phúc Tử hiện giờ, không phải chỉ dùng xa luân chiến là có thể khống chế được. Người Thanh Phượng Môn của chàng, hình như ai cũng sợ Tiểu Phúc Tử cả rồi…”

Tề Thụy Lâm gật gật đầu, đồng ý cách nói của ta, nói: “Đúng vậy, không thể ngờ được võ công của Tiểu Phúc Tử lại tiến bộ nhanh đến như vậy, ngay cả Diệp thống lĩnh…”

Anh nhớ đến Diệp thống lĩnh, giọng nói dần dần thấp xuống, ánh mắt cố nén bi thương. Hiển nhiên, đã có người báo cáo lại cái chết của Diệp Bất Phàm cho anh biết rồi. Nhưng lúc anh bước vào phòng ta, vẫn không để lộ ra chút bi thương nào, thậm chí còn cười tủm tỉm nữa kìa. Tuy rằng cười tủm tỉm, lại giống cười khổ nhiều hơn. Cho đến bây giờ, anh mới nói: “Vì sao ngay cả hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi?”

Ta hỏi anh: “Có khi nào là do Cửu Biến Quỷ Nữ làm không?”

Anh nói: “Nàng cũng biết rồi sao?”

Ta gật gật đầu, đem kết quả theo dõi của Tiểu Phúc Tử nói lại cho anh nghe…

Anh nói: “Nếu là bọn họ, cho dù có phải khoét đất ba thước, bổn vương cũng phải đào bọn họ ra cho bằng được…”

Ta nói: “Tình thế hiện giờ xem ra, lúc chúng ta đến Đại Lương, trong nước không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho thế cục triều chính dần dần chuyển sang hướng bất lợi cho chúng ta. Còn chuyện Cửu Biến Quỷ Nữ lẻn vào Đại Tề cũng cho thấy, khả năng đã có người liên hệ với Đại Lương rồi. Hai lực lượng này có lẽ đã âm thầm liên hợp. Đáng tiếc là, Diệp Bất Phàm nhất định đã biết được chuyện gì đó nhưng cuối cùng, lại chưa nói ra cho ta biết…”

Tề Thụy Lâm nói: “Hắn nói cho nàng biết, năm viên quan kia đều từng tham gia thọ yến của Mẫu phủ, có phải cảm thấy bọn họ đều có quan hệ với Mẫu phủ hay không? Hay có lẽ, thọ yến lần đó, thật sự đã quyết định chuyện gì?”

Ta gật gật đầu nói: “Xem ra, tất cả chuyện này đều có liên quan đến thọ yến đó. Trong thọ yến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tề Thụy Lâm nói: “Bổn vương cũng điều tra rồi. Năm đó, vẫn như thường lệ, hoàng hậu nương nương đến Mẫu phủ thăm viếng. Nhưng lần đó, lại xảy ra một sự kiện…”

Anh thoáng vẻ do dự, ta hỏi anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Anh nói: “Mẫu hậu* năm đó đến thăm viếng, người mặc lục giáp, lại đẻ non ngay trong thọ yến. Đứa bé, lại không thể giữ được…” (*Mẫu hậu ở đây là nói hoàng hậu họ Mẫu, giống như Dung hậu, chứ không phải là danh xưng để thái tử gọi mẹ)

Ta ngạc nhiên nói: “Không phải hoàng thất có quy định, người mang thai không thể tùy tiện đi lung tung hay sao? Huống chi, Mẫu hậu còn mang long thai?”

Tề Thụy Lâm cười khổ: “Như nhi, nàng vẫn không rõ thế lực của Mẫu gia tại Đại Tề to lớn thế nào sao? Chuyện mà Mẫu hậu đã quyết, ai có thể ngăn cản chứ?”

Ta thầm nghĩ. Chuyện này, xem ra mấy viên quan có mặt trong buổi thọ yến hôm đó cũng không thể tránh khỏi có quan hệ. Hay là, năm vị quan này đã tham dự vào chuyện gì?

Ta không khỏi nhớ đến chuyện ly miêu hoán chúa* năm xưa. Nhưng căn bản thì chuyện này không giống. Mẫu Vân Cơ cuối cùng cũng không giữa được đứa con. Như vậy, chuyện đổi nữ tráo nam căn bản sẽ không thể thành lập. Hơn nữa, Mẫu Vân Cơ đã có một hoàng tử rồi. Dùng mưu kế loại này, hình như cũng không có tác dụng gì.

Hình như tất cả mọi chuyện đều đang nằm ẩn trong đám sương mù. Mà điểm mấu chốt nhất chính là năm người đã bị xử tử, Diệp thống lĩnh chết một cách khó hiểu. Lần đầu tiên ta cảm thấy bó tay hết cách, không biết bắt đầu từ đâu…

———– *** ———–

Trong hoa viên, cá tung tăng bơi lội, mấy khóm lục bình nhộn nhạo khua nước. Ta ngồi trên lan can nhìn ra những hàng cây lay động trong hoa viên. Mấy ngày qua, thái tử bận việc triều chính, còn ta, dường như lại chẳng có chuyện gì để làm. Suốt ngày chỉ quanh quẩn ở hoa viên, thư phòng, rồi lại thư phòng, hoa viên. Bầu bạn cùng ta, là Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ. Lão cha của ta, cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng. Có đôi khi, ta thật sự hoài nghi, lão cha của ta đã thành quỷ ảnh mất rồi, hơn nữa, còn thường xuyên xuất hiện giữa ban ngày.

Mỗi khi ta hỏi thăm về ông, Tiểu Phúc Tử luôn nói: “Sáng sớm tiền bối đã ra ngoài rồi.” Hoặc là nói: “Có lẽ tiền bối sẽ không về ngủ đâu…”

Ta không biết ông đang bận rộn chuyện gì. Mà có lẽ, ông bảo hộ, từ đầu đến cuối chẳng qua chỉ là hoàng đế và triều đình Đại Tề. Hiện giờ, thế cục đã như sắp nổi giông nổi bão đến nơi rồi, ông bận rộn cũng phải thôi.

Ta hỏi Tư Đồ đang đứng phía sau: “Tư Đồ, sao ngươi không ngồi xuống đi? Suốt ngày cứ đứng như thế, không sợ choáng đầu mà ngã ngửa ra sao?”

Tư Đồ bình tĩnh đáp: “Ta đang luyện công. Tuệ Như, ngươi khỏi lo cho ta…”

Ta biết. Tư Đồ lại cùng Tiểu Phúc Tử so đo rồi. Phương pháp đứng thẳng luyện công của Tiểu Phúc Tử, xem ra có hiệu quả rất lớn. Đánh cho đám người trong Thanh Phượng Môn hoa rơi nước chảy. Từ lâu đã không còn như ngày xưa, thời còn bị Thanh Loan khống chế nữa. Võ công của Tư Đồ so với hắn, càng ngày càng thua xa. Bởi vậy, nàng sốt ruột, cũng là lẽ tất nhiên…

Thính lực của Tiểu Phúc Tử rất tốt, tuy đứng khá xa nhưng vẫn nghe thấy nàng nói chuyện. Trên mặt lộ vẻ chế nhạo, làm như đang muốn nói: Cả đời ngươi cũng không thể đuổi kịp ta đâu.

Tư Đồ không nhìn hắn, ngược lại nói với ta: “Tuệ Như, đừng thấy bây giờ võ công của hắn cao mà lầm, thuật điểm huyệt cũng chẳng tiến triển bao nhiêu đâu. Kết quả, chẳng phải vẫn cần đến sự hỗ trợ của ta hay sao?”

Tiểu Phúc Tử hiển nhiên lại nghe được. Ta khóe mắt dư quang đảo qua, nhìn thấy cả hai tai hắn đều đỏ bừng. Tức quá đây mà…

Ta vội làm dịu cơn chiến hỏa giữa hai người, nói: “Võ công cả hai đều cao. Nếu ở trong giang hồ, không ai có thể…” Ta lo nghĩ nói, “Hai người các ngươi không phải cùng nghiên cứu một bộ võ công, có thể phối hợp với nhau, công lực không ngừng gia tăng gấp mười lần hay sao? Bây giờ, có tiến triển gì không?”

Nghe ta hỏi như vậy, hai người đồng loạt hứng thú tăng cao, ném sự tranh chấp giữa hai người lên tận chín tầng mây, hứng trí bừng bừng nói: “Tuệ Như, hay là chúng ta biểu diễn cho ngươi xem nha?”

Ta tưởng tượng. Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm, khó lắm mới có lúc hai người họ không cãi nhau. Xem một chút, cũng không đến nỗi nào…

“Oanh…” Một tiếng, ta thấy hồ nước trong hoa viên, nước như bị gió xoáy cuốn, cuồn cuộn dâng thẳng lên không trung. Làm như có người đang thao tác, dòng nước không ngờ cứ xoay vòng vòng trong hoa viên, tựa như một con rồng sống động. Công thành chiếm đất, làm ướt đẫm bồn hoa, đóa hoa, mặt cỏ. Ta chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ. Cảnh tượng giống như có năng lực siêu nhiên vậy. Cảnh tượng kỳ lạ này, chẳng qua chỉ là do Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ đã dùng chân lực của họ khống chế.

Ta nghe thấy ‘Hoa’ một tiếng, dòng nước nặng nề tụ trở lại hồ nước. Bên trong còn có mấy con cá đỏ bơi qua bơi lại, không có chút thương tổn nào.

Ta giật mình, hỏi bọn hắn: “Hai người các ngươi phối hợp, đã ăn ý đến thế sao?”

Hai người đồng thời hừ mũi: “Ai phối hợp ăn ý với hắn chứ…”

Còn đồng thời xoay người sang chỗ khác.

Ta nói: “Võ công của các ngươi, nếu liên hợp lại thì có lẽ, ngay cả lão cha cũng không thể chống nổi. Đương nhiên, nếu mượn thêm ngoại lực, như nước chẳng hạn, có thể gia tăng rất cao. Thật có thể đương địch với thiên quân vạn mã đó. Không thể ngờ được, ta chỉ mới không để ý một chút mà bên người lại có thêm hai vị cao thủ lợi hại đến thế…”

Tư Đồ kỳ quái hỏi ta: “Tuệ Như, ngươi muốn nói. Trước kia chúng ta không ở bên cạnh ngươi?”

Tiểu Phúc Tử nói: “Ý nàng nói là, võ công trước kia của hai người chúng ta chỉ là trò con nít mà thôi…”

Ta liên tục cười mỉa: “Không phải, không phải. Chẳng qua, ta không thể ngờ được, võ công của các ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy. Xem ra, nếu như các ngươi liên hợp, có thể đánh khắp thiên hạ không địch thủ…”

Tư Đồ nói: “Ai liên thủ với hắn chứ, chỉ làm dơ tay của ta thôi…”

Tiểu Phúc Tử hừ hừ, nói: “Tiểu thư, chỉ là có ngươi ở đây nên ta mới cùng nàng làm thử cho ngươi xem chút thôi. Muốn ta cùng nàng liên thủ hả, trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây…”

Ta đành phải cười cười. Biết hai người này bây giờ miệng cứng còn hơn cả miệng vịt nữa, cũng không thể tiếp tục khuyên nhủ bọn họ được nữa. Bằng không, bọn họ sẽ đối nghịch với ngươi, từ nay về sau không thèm liên thủ nữa cũng không chừng.

——— —————— —————— ————————–

Ghi chú:

*Vụ án ‘Ly Miêu Hoán Chúa’: Vua Tống Chơn Tôn phong Lưu thị làm hoàng hậu, Lý thị làm thần phi. Sau đó, Chơn Tông cho kén 80 mỹ nữ tiến cung. Mỹ nữ đứng đầu là Địch Thiên Kim, em gái của danh tướng Địch Quảng, được sung vào Nam Thanh cung, hầu hạ Bát vương, anh con nhà bác của nhà vua. Mỹ nữ thứ hai là Khúc Thừa Ngự, sung vào Chiêu Dương cung, đứng đầu 78 mỹ nữ còn lại cho Lưu hoàng hậu sử dụng và phân phối khắp tam cung lục viện.

Năm 1004, quân Khiết Đan xâm lấn biên cương, Chơn Tông phải thân chinh đánh dẹp. Khi nhà vua đã xuất chinh, cả Lưu hoàng hậu và Lý thần phi đều lâm bồn. Lưu hoàng hậu chỉ sinh con gái, còn Lý thần phi lại sanh hạ được hoàng tử. Do ganh ghét, sợ sau này con trai của Lý thần phi sẽ được kế vị ngai vàng, nên Lưu hoàng hậu âm mưu cùng thái giám Quách Hòe, đem một con mèo chết đánh tráo hoàng tử, ám hại Lý thần phi để trừ hậu hoạn.

Nhờ cung nữ Khấu Thừa Ngự ở Chiêu Dương cung mật báo là Lưu hoàng hậu sẽ cho đốt Bích Vân cung, mà Lý thần phi trốn thoát, lưu lạc ra ngoài dân gian. Khi Lưu hoàng hậu và Quách Hòe sai Khấu Thừa Ngự bồng hoàng tử ném xuống ao Kim Thủy, do lòng trung hậu, cung nữ họ Khấu lén giao hoàng tử cho thái giám Trần Lâm, là người trung nghĩa, đưa về Nam Thanh cung cho Địch phi nuôi dưỡng, còn nàng thì nhảy xuống hồ KimThủy  tự tử. Hoàng tử được Bát vương đặt tên là Triệu Thọ Ích.

Khi Triệu Thọ Ích được 9 tuổi, Bát vương từ trần. Hai năm sau, vua Chơn Tông dẹp yên Khiết Đan, hồi trào. Nghe thuật lại việc Bích Vân cung bị cháy, mẹ con Lý thần phi và các cung nữ đều chết, vua vô cùng thương tiếc. Vì nghĩ mình không có con trai, Chơn Tông mới lập con của anh (Bát vương) làm Đông cung Thái tử, cải tên là Triệu Trinh. Năm thái tử 14 tuổi, Chơn Tông băng hà, triều thần phò Triệu Trinh lên ngôi, lấy hiệu là Nhân Tông, niên hiệu là Thiên Thành nguyên niên. Ngay đến lúc ấy, Nhân Tông cũng không hề hay biết về thân thế của mình.

Về sau, nhân lúc xứ Thần Châu mất mùa, dân tình đói khổ, vua sai Bao Công đi phát gạo cứu tế. Trên đường về, bỗng có một cơn gió lạ thổi bay mão của Bao Công, quân hầu bảo đó là “lạc mạo phong”. Bao Công sai đi bắt. Hai tướng cận vệ thân tín ở phủ Khai Phong là Trương Long, Triệu Hổ cầm tờ trát ra đi, lại bị một luồng gió mạnh thổi bay tờ trát vào người một thiếu niên bán rau. Người này liền bị bắt. Nhờ đó, Bao Công dò hỏi và tìm tới được một lò gạch cũ bỏ hoang, gặp một phụ nữ mù lòa, chính là Lý thần phi, mẹ nuôi của chàng bán rau Quách Hải Thọ, và là mẹ ruột của đương kim hoàng đế Nhân Tông.

Cái án Quách Hòe, hay còn.gọi là vụ án“Ly miêu hoán chúa”, bắt đầu từ thời điểm đó.