Thệ Bất Vi Phi

Chương 204: Cửa hàng lôi gia




Edit: Docke

Ta không khởi hoài niệm về những ngày tháng còn ở Đông Cung. Tuy rằng nhàm chán lại không có tự do nhưng ít nhất cũng không phải ăn côn trùng, đúng không? Còn có vô số mỹ vị tươi ngon, đúng không? Thật sự, chỉ có ở nhà là tốt nhất… Ta không khỏi cả kinh. Vì sao? Tận đáy lòng ta lại có suy nghĩ đó, xem chỗ đó là nhà của mình sao?   

Đến rốt cuộc vẫn chỉ có thể dùng tạm con thỏ hoang Tiểu Phúc Tử mang về. Ăn xong bữa tiệc này, ta hạ quyết tâm. Một ngày nào đó, nhất định phải học một ngón nghề… nghề quay nướng. Thứ do Tiểu Phúc Tử nướng, thật sự khó ăn cực kỳ…

Ta không khỏi nghĩ, có lẽ đám côn trùng kia cũng không đến nỗi khó ăn như vậy? Còn ngon hơn món thỏ hoang nướng của Tiểu Phúc Tử cũng không chừng?

Đương nhiên, chuyện này cùng lắm cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi…

Điều làm cho chúng ta có cảm giác lẫn lộn đó là, chúng ta đi hỏi thăm về Thục Trung Lôi gia, không ngờ người ta lại nhìn chúng ta một cách kỳ quái rồi nói: “Ta họ Lôi đây. Ở chỗ chúng ta, đại bộ phận đều mang họ Lôi. Ngươi nói là nói người nào của Lôi gia?”

Hóa ra, mọi ngươi nơi này có đến 80%  họ Lôi, cũng làm trong ngành sản xuất đủ loại thiên kỳ bách quái. Có chế đào, có chế trà, mà chế rượu cũng có…

Pho tượng đứng giữa quảng trường trung ương kia, ta rốt cuộc cũng hiểu được, hắn là ai. Toàn thân mặc trang phục lao động chẳng ra gì, mũ sụp ngang đầu, trong tay còn cầm một cây búa sắt, đầy vẻ giai cấp công nhân cách mạng. Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là bác tài xế lái xe tải kia rồi. Không thể ngờ được, một người tài xế lái xe tải vô cùng bình thường, sau khi xuyên qua lại được người ta sùng bái như vậy. Điều này làm cho ta cảm nhận sâu sắc rằng, xuyên không là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào a. Khó trách, mọi người đều kỳ vọng được xuyên không.

Lúc ta chỉ vào pho tượng đứng giữa quảng trường mà hỏi Lôi gia, trên mặt người trả lời hiện lên vẻ cung kính như đối với tượng phật trong miếu, đáp: “Thì ra, ngài đang hỏi về Lôi gia này à. Ông ấy là tổ tiên của chúng ta đó, thuộc dòng chính tông. Chỉ có điều, một trăm năm trước bọn họ đã dời vào ở trong thâm sơn. Đường vào núi không ai có thể biết được, chỉ có khi nào bọn họ tự mình đi ra rồi dẫn người đi vào thì người đó mới biết được đường vào núi mà thôi…”

Ta hỏi hắn: “Bọn họ bao lâu thì mới rời núi một lần?”

Hắn đáp: “Bọn họ làm nghề chế tác cơ quan ám khí. Bên trong trấn cũng có một cửa hàng. Hay là các ngươi đến đó mà hỏi đi.”

Xem ra, dòng chính của Lôi gia ở địa phương này, địa vị không chỉ cao mức bình thường thôi đâu, có thể được đề cao ngang với thần thánh rồi…

Chúng ta đến cửa hàng theo lời hắn nói, thật ra là một trang viên rất lớn. Bên ngoài trang viên có mở một cửa hàng cũng rất lớn. Trang viên này nằm ở một nơi hẻo lánh, nhưng người đến người đi ngoài cửa hàng lại tấp nập như nước chảy. Có thể nhìn thấy vô số nhân vật đủ loại: Đại Tề, Tây Sở, Đại Lương. Trang phục của mỗi người tuy bình thường nhưng khí chất lại phi phàm. Vừa nhìn đã biết không phải là nhân vật bình thường rồi. Bên trong cửa hàng, ta nhìn thấy vô số chế tác ám khí, cơ quan cùng với đao thương cung tiễn tinh xảo. Liền nghĩ, khó trách lại có nhiều người đến đây như vậy. Nơi này quả thực là một trung tâm chế tạo súng ống đạn dược. Tất cả những thứ này, đối với quốc gia mà nói, đúng là ngàn vàng khó cầu. Ta không khỏi kỳ quái, vì sao Lôi gia lại kinh doanh một ngành sản xuất nguy hiểm như vậy. Không nghĩ đến chuyện toàn tộc sẽ phải chịu tai ương hay sao? Không giống như ta, có bao nhiêu phiền thì tránh bấy nhiêu, ngay cả thái tử phi cũng không thèm làm. Đây mới là cảnh giới làm người cao nhất a!

Ta đang nghĩ ngợi nên mở miệng thế nào để hấp dẫn sự chú ý của viên tiểu nhị mặc trang phục thống nhất kia, để bọn họ gọi nhân viên chạy hàng ra nói chuyện thì có một tiểu nhị tươi cười rạng rỡ đi đến nói: “Khách quan, mời vào trong. Ngài muốn mua gì vậy? Chỗ chúng ta chính là đồ tốt hàng tốt, giá cả phải chăng a. Lại đây, lại đây, vào trong xem đi…”

Ta không khỏi cảm thán. Nhân viên phục vụ thời cổ đại thật sự còn chu đáo hơn hiện đại rất nhiều. Nhìn xem, thấy lão cha gầy xơ gầy xác, hắn sợ ông vất vả còn bưng ghế đến cho ông ngồi…

Ta mỉm cười, lấy từ trong lòng ngực ra một món đồ đưa cho hắn, nói: “Tiểu nhị ca, ta muốn làm một vật giống thế này, không biết chỗ ngươi có làm được không?”

Tiểu nhị nhìn vật trong tay ta, không khỏi cả kinh, miễn cưỡng mà cười nói: “Không biết ngài muốn đặt bao nhiêu cái?”

Ta nhàn nhạt nói: “Ta muốn làm mười cái thôi, có thể làm được không?”

Tiểu nhị nhìn trái nhìn phải rồi thấp giọng nói với ta: “Vị khách quan này, chờ ta xin chỉ thị của chủ điếm một chút rồi mới thưa chuyện lại với ngài sau, được không?”

Ta gật gật đầu…

Trong tay ta chính là ám khí phượng vĩ. Nó cũng chính là một trong những vấn đề mà ta đã suy nghĩ nát óc cũng không ra, hoang mang một hồi. Vì sao bà hoàng hậu kia có thể chế tạo ra cả đám phượng vĩ giống nhau như đúc. Quỷ Thủ Phường đã bị mất bản vẽ. Cho dù có làm ra được mấy cái nhưng cuối cùng vẫn không thể chế tạo thêm được. Còn hoàng hậu, bà nào có thủ đoạn thông thiên như vậy, có thể không cần cố sức chút nào cũng chế tác ra được mấy chục cái?

Chúng ta đi theo tiểu nhị vào trong sơn trang. Nụ cười tươi rói trên mặt hắn đã dần tan biến. Sau khi hắn đi xin chỉ thị của cái người được gọi là chủ điếm, lúc đi ra trên mặt lại tràn đầy kính ý. Hiển nhiên đối với thân phận của chúng ta đã nảy sinh ý tưởng vô cùng cao quý. Hắn dẫn chúng ta đi ra phía sau cửa hàng để vào sơn trang. Ở cái nơi Thục Trung xa xôi này, không ngờ còn có một sơn trang phú quý xa hoa chẳng kém gì kinh đô Đại Tề. Hoàn toàn khác hẳn những căn nhà sàn san sát ở trong huyện. Đây quả thật cũng được xem là nhất đại kỳ quan. Sơn trang này, xem ra đã được bọn hạ nhân chăm sóc rất tỉ mỉ. Trong hoa viên muôn hoa khoe sắc, so với sơn trang ở Tây Sơn nơi ta đã sống một mình thì tinh mỹ hơn nhiều. Trong hoa viên, núi giả kỳ thạch, cho dù là hoàng cung cũng hiếm thấy. Càng kỳ lạ hơn, ở đây còn có vô số chim chóc với những bộ lông tươi đẹp đậu thẳng trên cành cây trong hoa viên. Chúng cũng không kêu hót ầm ĩ mà chỉ lẳng lặng đứng đó. Đây có thể được xem là chỗ khác nhau lớn nhất giữa trang viên này với kinh đô.

Tiểu Phúc Tử ngắm nghía đám chim chóc này, sau khi trầm ngâm thật lâu bỗng nhiên nói ra một câu: “Cho đám chim chóc này đến ăn mấy con côn trùng kia, cũng không tệ…”

Xem ra, Tiểu Phúc Tử cực chán ghét sâu, đối với lễ hội ăn trùng này thật sự ký ức vẫn còn mới mẻ. Thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc. Với tính cách trầm mặc kiệm lời của hắn, không ngờ có thể qua thời gian dài như vậy rồi mà bây giờ còn nói ra một câu như vậy. Thật sự làm cho người ta liên tưởng rất nhiều.

Tư Đồ nghe xong, cũng cảm động lây, nói: “Tuệ Như, ngươi nói xem, mấy con trùng đó là côn trùng đúng không? Đặc biệt là mấy con trong cái chậu cuối cùng kia?”

Nói xong câu cuối, nàng đưa tay lên bịt miệng, ra mòi là muốn buồn nôn. Tư Đồ đáng thương, đã lớn như vậy rồi, mặc dù đã được ta dẫn dắt đi nghịch ngợm gây sự bao nhiêu lâu rồi, nhưng vẫn đường đường là thiên kim của đại tướng quân. Bây giờ lại bị mấy con sâu làm cho sợ đến mức chết khiếp. Chuyện này cũng phải nói là chuyện lạ nhất. Có thể thấy được, cuộc sống đến một lúc nào đó đều sẽ nảy sinh một số bất ngờ không thể tưởng được. Ví như nói ở cái nơi phong cảnh duyên dáng thế này mà lại chiêu đãi chúng ta món côn trùng. Ta không khỏi nhớ đến chuyện cũ, lúc ta lừa Quỳnh Hoa ăn con sâu rau xanh màu vàng óng ánh. Nếu như Quỳnh Hoa có ở đây, nàng đã có kinh nghiệm ăn trùng rồi thì có lẽ khi đứng trước một bàn toàn sâu là sâu sẽ không bỏ chạy trối chết giống như chúng ta đâu nhỉ.