Thê Bằng Phu Quý

Chương 15




Kẻ ăn không ngồi rồi Tô Uyển bắt đầu kiếp sống học tập. Nữ hồng, không hề nghi ngờ, là một kỹ năng sống, Tô Uyển ngày thường ngay cả nút thắt đều không biết làm, hiện tại muốn học làm quần áo, đó chính là một con đường dài miên man. Miệng đã đáp ứng phải làm một sư phó thật tốt, nhất định đem Tô Uyển dạy ra, Tống Tiểu Muội sau khi biết được trình độ của nàng xong, cũng không nói gì, yên lặng tìm kiện quần áo rách đến không thể lại rách hơn đưa cho Tô Uyển: “Tam tẩu, ngươi trước học vá áo đi.”

Nếu cổ đại cũng có mạng xã hội, Tống Tiểu Muội hiện tại nhất định đi post status, chỉ một câu ——die. Tống Tiểu Muội vốn tin tưởng tràn đầy, nàng nghĩ ngay cả hai tiểu nha đầu Đại Nữu Nhị Nữu nàng đều có thể dạy được, thời điểm hai chị em mới vừa học kim chỉ kim còn không biết xâu, hiện tại quần áo trong nhà cơ hồ đều là hai đứa làm, mà Tam tẩu là một người trưởng thành, cho dù đúng như chính nàng nói “Không thông nữ hồng”, ngày thường ở nhà khâu cái nút thắt đánh cái mụn vá hẳn là không nói chơi, nói như thế nào cũng muốn dễ dạy hơn chút so với tiểu hài tử.

Làm sao cũng không nghĩ được, Tam tẩu nàng nửa điểm không khiêm tốn, trình độ kia so Đại Nữu Nhị Nữu khi mới vừa học kim chỉ cũng không tốt hơn bao nhiêu, làm nàng khâu cái nút thắt, trước không đề cập tới đường may như thế nào, ngón tay bị kim châm không dưới năm lần, Tống Tiểu Muội ở bên cạnh nhìn đều muốn đau thay nàng.

Nhưng mà Tô Uyển rất có cảm giác thành tựu, nàng hiện tại có thể khâu nút thắt, về sau liền sẽ làm quần áo, rốt cuộc La Mã không phải một ngày kiến thành, cần từng bước một tới, cho nên Tống Tiểu Muội cầm miếng vải rách cho nàng luyện tập, nàng cũng không ý kiến, hứng thú bừng bừng xe chỉ luồn kim, dựa theo Tống lão sư phân phó, trước “Đặt nền móng”.

Chuyện cần Tô Uyển làm phi thường hữu hạn, quét tước vệ sinh, giặt vài bộ quần áo, thời điểm nấu cơm ở bên cạnh Tống Tiểu Muội làm trợ thủ, thời gian còn lại nàng đều nhàn đến hốt hoảng, hiện tại một lòng một dạ đặt ở việc luyện nữ hồng, liền cũng không cảm thấy nhàm chán. Tô Uyển học không tính mau, nàng vốn không phải người khéo tay, đối với việc này cũng coi như không có nhiều hứng thú, mà nay bất quá là cảm giác mới mẻ quấy phá, luyện được một ngày, đường may cũng chỉnh tề rất nhiều, tuy chưa được coi là tinh mịn, nhưng ít ra sẽ không lại châm vào tay của mình.

Tống Tiểu Muội rốt cuộc cũng yên tâm được một chút, nguyên có hai chuyện làm nàng lo lắng, một là Tam tẩu nàng bất mãn tiến độ học tập, mới vừa xâu kim liền nghĩ may y phục, hai là lo lắng cái tần suất đâm tay kia của nàng, sớm hay muộn sẽ bị thương, đến lúc đó chính mình là cái người “Xúi giục” nàng học kim chỉ, không thiếu được bị mắng một trận.

May mắn là chuyện nàng lo lắng đều sẽ không đã xảy ra.

Sau khi ăn xong, người Tống gia dọn ghế dài ngồi ở trong viện nói chuyện phiếm hóng gió, đêm hè ánh trăng trong trẻo, không cần đốt đèn cũng có thể chiếu sáng trong phòng, mọi người cũng không cần vì tiết kiệm chút đèn dầu mà rửa mặt lên giường sớm, lại nói thời tiết nóng, sớm như vậy trở về phòng cũng thấy oi bức, không bằng người một nhà ở trong viện trò chuyện tới vui sướng.

Làm thực tốt một phần tử dung nhập Tống gia, đối với loại hoạt động tập thể này Tô Uyển đương nhiên sẽ không vắng họp, từ lần trước nghe nàng nói qua sau khi ăn xong không nên lập tức tắm rửa, Tống Tử Hằng mỗi ngày cũng sẽ tiêu tốn nửa canh giờ bồi người nhà trong viện tán gẫu, hắn là vua của bọn trẻ con, từ hai đứa cháu trai lớn đã coi như sức lao động trong nhà, cho tới Tam Nữu Tam Oa, đều thích vây quanh ở trước mặt hắn nghe hắn nói chuyện, hắn từ nhỏ đã thích đọc sách, cũng không chỉ giới hạn với sách thánh hiền, mà các loại tạp thư, du ký đều xem, trong việc giảng giải lại hạ bút thành văn, dùng từ dễ hiểu mà hài hước, không đơn thuần chỉ là bọn nhóc choai choai, ngay cả Tô Uyển cũng nghe đến dần dần mê mẩn.

Tam Nữu cùng Tam Oa không an phận bò đến trên người Tống Tử Hằng, Tống Tử Hằng cũng không có dừng lại nói chuyện, mà mỗi tay ôm một đứa, đem hai hùng hài tử phân biệt đặt trên hai đùi, hài tử nông thôn không quá sạch sẽ, cả ngày ở bên ngoài chơi một thân bùn trở về, chỗ cổ tay áo thường dơ hề hề, không thiếu dính nước mũi cùng nước miếng, Tống Tử Hằng có chút thói ở sạch, thế nhưng nửa điểm cũng không ngại, ôm bọn họ tiếp tục kể chuyện xưa.

Tô Uyển ở bên cạnh nhìn không nháy mắt.

Sau nửa canh giờ, Tống Tử Hằng buông bọn nhóc xuống, đứng dậy đi múc nước tắm rửa, hắn tắm rửa xong còn múc một xô nước cho Tô Uyển, Tống gia dân cư nhiều, ban đầu là từng người ở trong phòng mình tắm rửa, nhưng hai đứa con trai của Tống Hữu Phúc dần dần lớn lên, sau khi phân giường ngủ, trong phòng bọn họ liền không còn chỗ đặt thau tắm, vì thế huynh đệ Tống Hữu Căn nhân thời điểm nông nhàn dựng gian nhà ở hậu viện, làm thành phòng tắm, ngày thường cũng chỉ có một nhà Tống Hữu Căn sẽ dùng nhà tắm này, những người khác vẫn là ở trong phòng mình tắm, bất quá sau khi Tô Uyển lại đây, làm sao cũng không thể quen phòng ngủ dùng như phòng tắm, lý do thật ra đầy đủ, nàng sợ trong phòng nhiều hơi ẩm không tốt, người Tống gia nghĩ rằng của hồi môn mà nàng mang tới là những rương tủ làm bằng gỗ tốt nhất, liền cũng lý giải. Hiện tại tuy là ngày mùa hè, cũng không sợ hơi ẩm, Tống Tử Hằng lại cũng vẫn là tùy theo ý nàng.

Tô Uyển tắm rửa xong, trong viện người đều tan, nàng cũng trở về phòng, mà Tống học bá đáng lẽ phải ở trong thư phòng khêu đèn đọc đêm, lại vẫn lưu lại ở trong phòng, hắn đứng ở phía trước cửa sổ đưa lưng về phía Tô Uyển, không biết đang xem cái gì, chờ Tô Uyển đến gần mới phát hiện, trong tay hắn cầm một khối vải rách, ánh trăng thanh huy, chiếu vào trên tay hắn, giống như mạ lên một tầng ngân huy, đẹp đến không gì sánh được. Tuy là Tô Uyển da mặt dày, lúc này cũng có chút cảm giác chột dạ, thật sự là miếng vải rách mà nàng luyện tập này, quá không xứng với khí chất cao lớn của Tống Tử Hằng cùng tình cảnh lúc này.

“Nương tử.” Tống Tử Hằng hơi hơi nghiêng đầu, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Tô Uyển.

“Ừm…… Tướng công hôm nay sao không đi thư phòng?”

Tống Tử Hằng không thèm để ý, buông miếng vải rách trong tay, đi về phía Tô Uyển: “Khi nãy vào nhà thấy miếng vải này trên bàn nên có chút tò mò, nương tử có thể giải thích nghi hoặc hay không?”

“Nữ hồng của ta không tốt, trước lấy miếng vãi cũ luyện tập.”

“Nương tử nếu không thạo nữ hồng, không làm là được, cũng không quan trọng.”

“Ở nhà nhàm chán, không bằng làm thêu thùa may vá giết thời gian.”

“Như vậy cũng được nhưng, chỉ là nương tử có thời gian liền làm, chớ nên bởi vậy mà bị mệt.”

Tô Uyển hơi hơi gật đầu: “Vâng.”

Tống Tử Hằng cũng cười nói: “Ta đây đi thư phòng, nương tử sớm chút nghỉ ngơi, không cần chờ ta.”

Tô Uyển gật đầu, làm theo phép dặn dò vài câu đừng thức quá muộn, liền nhìn theo hắn đẩy cửa rời đi. Tống Tử Hằng vừa ra khỏi cửa, lại không vội hướng thư phòng đi, mà đứng ở cửa ngửa đầu nhìn bóng đêm, một tiếng thở dài nhẹ nhàng từ trong lòng dâng lên, hắn chợt nhớ tới lúc mới vừa thành thân ấy, chính mình cũng là như thế, có một thời gian liền ngốc tại thư phòng, nương tử đối việc này rất có phê bình kín đáo, hắn khi đó chỉ làm như không biết, mà nay nàng như thế thành quen, thậm chí săn sóc tỉ mỉ, hắn lại vô cớ cảm thấy mất mát.

Thở dài rốt cuộc từ trong lòng dật đến trong cổ họng, Tống Tử Hằng hoàn hồn, áp xuống thở dài đồng thời nhẹ nhàng cười nhạo, có thời gian không ốm mà rên, còn không bằng xem thêm mấy quyển sách, nghĩ như vậy, hắn cất bước đi hướng thư phòng.

Tô Uyển nhìn Tống Tử Hằng khép cửa phòng lại, lúc này mới đem miếng vãi cũ trên bàn thu hồi tới, một bên thu thập một bên thở dài, Tống Tử Hằng là vì dặn dò nàng, mới chậm lại thời gian đọc sách, tuy rằng không đến mức vĩ đại, nhưng có thể chú ý tới cái chi tiết này, hơn nữa biểu đạt quan tâm, nếu ở hiện đại cũng coi như là nam nhân.

Nếu cái hảo nam nhân này sau khi phát đạt không vứt bỏ người vợ tào khang, cũng không tam thê tứ thiếp, như vậy qua cả đời cũng chưa chắc không thể.

Tô Uyển tiếp tục đi theo Tống Tiểu Muội học nữ hồng, Tống nãi nãi tinh mắt nhìn trời, nói: “Không sai biệt lắm nên làm cơm chiều đi thôi.”

“Vâng.” Tống Tiểu Muội cùng Tô Uyển buông đồ vật, đi đến phòng bếp. Ở chỗ này sinh sống vài tháng, việc Tô Uyển có thể giúp đỡ vẫn như cũ không nhiều lắm, chỉ rửa rau mà thôi, nàng lần trước xắt rau thiếu chút nữa cắt tới tay, lúc sau mặc kệ như thế nào cam đoan, Tống Tiểu Muội cũng đều không dám cho nàng chạm vào dao phay. Đồ ăn phải làm cho buổi tối không có nhiều như giữa trưa, hai món chính giữa trưa ăn còn thừa không ít, lại xào mấy chén rau xanh thì tốt rồi, hai người làm là đủ, không cần kêu Đại Nữu Nhị Nữu tới hỗ trợ.

Tô Uyển ở bên cạnh giếng đem đồ ăn rửa sạch xong liền vào phòng bếp, Tống Tiểu Muội đã nhóm lửa bắc nồi, thấy nàng tiến vào, cười nói: “Ta phát hiện Tam ca hôm nay có chút kỳ quái đâu.”

“Nơi nào kỳ quái?”

“Thời điểm giữa trưa ăn cơm, ta nói với hắn ngươi học việc may vá, vì phải tự tay làm quần áo cho hắn, Tam ca nghe xong biểu tình thực cổ quái a, chẳng lẽ ngươi không nói với hắn việc này sao?”

“Sẽ không a, hắn chỉ biết ta đang học kim chỉ.” Tô Uyển nhướng mày, lại hỏi, “Hắn lúc ấy là cái biểu tình gì?”

Tống Tiểu Muội ngừng động tác trong tay, nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Khó mà nói, hình như là sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt tỏa sáng, một câu chưa nói liền rời khỏi, cũng không biết suy nghĩ cái gì.”

Tô Uyển tưởng tượng không ra Tống Tử Hằng làm biểu tình bộ dáng này đó, cũng lắc đầu nói: “Phỏng chừng là nghĩ tới chuyện khác đi, người đọc sách luôn có chút khác thường.”

Tống Tiểu Muội thầm chấp nhận: “Ca ta liền chữ viết hình thù kỳ quái đều nhận được, chúng ta xem không hiểu cũng bình thường.”

Bất quá Tống Tiểu Muội nói chó ngáp phải ruồi lại nhắc nhở Tô Uyển, nàng muốn làm ra một bộ quần áo còn không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào, nhưng là có chút phúc lợi vẫn là có thể trước tiên lãnh. Vì thế hôm nay buổi tối, Tống Tử Hằng theo thường lệ ở thư phòng đọc sách, Tô Uyển lại gõ cửa mà vào, giơ giơ lên mảnh vãi trong tay: “Thời gian còn sớm, ta muốn làm chút thêu thùa may vá, không biết tướng công có thể dời bước đến phòng ngủ được không? Trong phòng cũng có bàn ghế, cũng không gây trở ngại tướng công đọc sách.”

Tống Tử Hằng buông sách, khóe miệng đã ngậm mãn ý cười, “Trở về phòng đọc sách cũng được nhưng, chỉ là đèn dầu tối tăm, nương tử ban đêm làm nhiều kim chỉ, với hai mắt có hại.”

“Tướng công hàng năm dưới đèn đọc sách cũng vậy, ta chỉ thỉnh thoảng mới may vá ban đêm, nghĩ đến hẳn là không ngại.”

Tống Tử Hằng thật sâu nhìn Tô Uyển liếc mắt một cái, không biết vì sao thế nhưng không có kiên trì, lại nói: “Nương tử nhớ kỹ nàng nói thỉnh thoảng mới làm là được.”

Tô Uyển nguyên tưởng rằng thuyết phục hắn phải mất chút ít công phu, làm tốt tâm lý chuẩn bị trường kỳ kháng chiến, không ngờ mới vài câu đã được hắn tán đồng, theo bản năng gật đầu, liền thấy hắn đứng lên, ánh đèn chiếu xuống càng hiện rõ trường thân ngọc lập: “Nương tử chờ một chút.”

Hai phút sau, Tống Tử Hằng kẹp sách dưới nách, bưng đèn dầu lên, đóng cửa lại xong, cầm tay Tô Uyển, trận địa đọc sách chuyển dời đến phòng ngủ, Tô Uyển phía trước làm ghế dựa cùng “Sô pha” phát huy công dụng, Tống Tử Hằng ở trước bàn ghế ngồi xuống, nàng liền ngồi ở “Sô pha” bên cạnh, dựa lưng vào tấm ván gỗ còn tính lạnh, cởi giày đem chân rúc vào trong quần áo. Đèn dầu cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, đảo có vài phần sáng ngời. Tống Tử Hằng quay đầu lại, nhìn thấy Tô Uyển rúc thành một đoàn giống như mèo nhỏ, nhịn không được cười, “Nàng thật là biết hưởng thụ.”

Tô Uyển chỉ là cười cười, không lên tiếng. Nàng dựa vào sô pha, đối với người ở thời này xem ra bất quá là chiếc ghế dựa tương đối dài mà thôi, ngẫu nhiên có thể coi như giường mà dùng, Tô Uyển có chút tiếc nuối mùa hè quá nóng, chờ thời tiết chuyển lạnh, nàng liền tìm Tống Tiểu Muội hỗ trợ làm mấy cái nệm ghế đơn giản, bên trong nhét bông đặt ở trên sô pha, vậy mới kêu là thoải mái.