Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thẻ Bài Sinh Tử

Chương 17: Ngày Thứ Hai (4)




Chương 17: Ngày Thứ Hai (4)

Để kiểm chứng điều này Hào đã dẫn cả nhóm tới một cái ao nước gần bờ suối.

Cái ao này là do hắn cùng Tú Chi cật lực đào từ ngày hôm kia, bên trong có rất nhiều cá đang bơi lội. Chí ít cũng phải hơn 50 con.

Lý do đào cái ao này đơn giản vì hắn muốn giúp cho hai con gấu con sau này đỡ phải vất vả kiếm ăn hơn, tuy việc làm này sẽ khiến chúng bị ỷ lại nhưng ai bảo hắn là nguyên do khiến hai đứa nó thành mồ côi chứ, đã làm rồi phải chịu trách nhiệm thôi. Đâu thể giống như ai đó chu cấp 5 triệu mỗi tháng để nuôi con được.

Làm cái ao này cũng khá đơn giản. Đầu tiên dùng gậy gộc hay bất cứ thứ gì có thể sử dụng được đào một cái hố với đường kính 5 mét, sâu 1 mét.

Tiếp theo đào một cái rãnh sâu kéo từ suối tới ao mới đào, tất nhiên là nó đủ rộng để dẫn cả nước lẫn cá vào trong ao. Khi đã đạt đủ độ rộng rồi thì cả hai mới tháo cho nước chảy vào trong ao, cá cũng theo đó mà bơi vào.

Cá suối mặc dù có thể lội ngược dòng mà bơi nhưng dòng nước ở con suối này chảy không xiết lắm, cá sẽ không có khả năng bơi ngược lên lại nên không cần lo về vấn đề này.

- Chú dẫn bọn này ra đây để làm gì thế? - Trí hỏi.

Hào đáp:

- Đi thử nghiệm nhân phẩm chứ đi đâu. Phải xem thử liệu phương thức thu thập thẻ bài có đúng như em dự đoán không đã chứ.

Đúng vậy! Mục đích chính khi tới đây là để thử xem liệu tỉ lệ rơi ra thẻ bài có thực sự là dựa vào nhân phẩm hay không.

Cá trong ao rất nhiều, ao lại khá nhỏ. Hào chỉ cần vài thao tác đơn giản là đã có thể bắt sống hai con cá chỉ bằng tay không. Kỹ thuật này người ta thường gọi với cái tên mĩ miều là "bắt cá hai tay".

Mang hai con cá còn đang giãy dụa đặt lên tảng đá dẹp mà Hào chuyên dùng để chế biến cá, rồi lấy hai hòn đá có mũi nhọn gần bờ suối đưa cho Trí một viên:

- Trước tiên thì hai ta thử lại thêm lần nữa.

Hiểu ý, Trí liền cầm viên đá trên tay đâm mạnh xuống đầu con cá, Hào cũng làm theo. Sau đó phải chờ thêm một lát nữa để hai con cá không còn dấu hiệu của sự sống xem thử có gì khác lạ không.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, sau vài phút chờ đợi thì rốt cuộc chẳng có tấm thẻ bài nào rơi ra cả.

Hào lại tiếp tục bắt thêm vài con cá nữa để lên bệ đá. Lần này hắn để cho Tú Chi cùng Phạm Việt, Đông và Hoàng thử nghiệm.

- Chuyện này... có được không? - Phạm Việt ghé vào tai hắn nói.

- Ý anh là sao?

- Thì Tú Chi ấy! Em định để cổ làm chuyện vừa nãy thật à, nhìn tay chân lóng ngóng như vậy thì chắc cô ấy chưa bao giờ vào bếp rồi. Chỉ sợ Tú Chi sẽ không dám ra tay đâu.

Cứ tưởng anh ta muốn nói gì, té ra là lo Tú Chi không dám g·iết con cá. Không hiểu sao khi nghe Phạm Việt nói vậy Hào bất giác cười thành tiếng. Có lẽ do hắn cũng từng như Phạm Việt, xem Tú Chi là một cô gái bình thường.

Phạm Việt gãi đầu:

- Bộ anh nói có gì buồn cười lắm hả?

- Không, không phải. - Hào xua tay - Nói chung là anh chẳng cần phải lo cho Tú Chi đâu, nhỏ đó không phải loại con gái mà anh hiểu được.

- Ý em là sao? - Không biết tình cờ hay cố ý mà Phạm Việt nhắc lại y hệt lời mà Hào nói vừa nãy, nhưng hắn không quan tâm cho lắm.

Hào đáp:

- Cứ từ từ rồi sẽ biết.

Phập

- Đấy, xong rồi đấy!

Hào chỉ tay vào con cá tội nghiệp đang nằm thở thoi thóp trên bàn đá với cái đầu rướm máu. Tú Chi cầm hòn đá dính máu đỏ ném đi, khuôn mặt xinh xắn của cô nàng thậm chí còn chẳng chút biến sắc chứ đừng nói là do dự.

Chứng kiến cảnh này không chỉ mình Phạm Việt mà cả Trí lẫn Đông và Hoàng cũng phải mắt chứ A mồm chữ O. Họ kinh ngạc đến nỗi không thể thốt nên lời.

Hào cười thầm trong bụng rồi lắc đầu. Con gái là một sinh vật không thể lý giải được hành vi, và Tú Chi nằm ở một đẳng cấp khác.

- Làm gì mà mọi người nhìn em dữ vậy, bộ có máu bắn lên mặt hả? - Tú Chi vẻ mặt ngây thơ hỏi, cô đưa tay lên xoa xoa mặt.

Có lẽ nên đặt thêm một cái nickname cho cô nàng. Vô thường thiếu nữ (Thiếu nữ không bình thường) là hợp với Tú Chi nhất!

Rất nhanh sau đó Phạm Việt, Đông và Hoàng đều đã lần lượt hoàn thành thí nghiệm với vẻ mặt trông khá miễn cưỡng. Có vẻ họ không muốn phải g·iết chóc khi không cần thiết.

Kết quả thu được gồm 6 thẻ bài, trong đó chỉ có hai thẻ kĩ năng riêng là:

[ Thẻ kĩ năng: Bơi lặn (chủ động)

Độ hiếm: Thông thường

Giúp người sở hữu có khả năng bơi lội và lặn sâu xuống nước như loài cá. Không hỗ trợ chức năng cung cấp ôxi. ]

[ Thẻ kĩ năng: Mang cá (bị động)

Độ hiếm: Thông thường

Người sở hữu có được khả năng hô hấp trong môi trường nước ngọt. ]

"Bơi lặn" có bốn thẻ còn "Mang cá" chỉ có hai thẻ. Tỉ lệ rơi ra như sau: Tú Chi và Đông hai thẻ, còn lại Phạm Việt và Hoàng mỗi người một thẻ.

Hào còn để họ xử thêm vài con cá nữa, rốt cuộc chỉ có thêm được hai thẻ "Mang cá" nữa mà thôi. Sau đó chẳng có thêm bất kỳ thẻ nào khác rơi ra nữa.

Tổng kết lại, xác xuất rơi ra thẻ bài là dựa vào nhân phẩm từng người. Hết!

_

_

_

_

_

_

_

_



_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

Lướt xuống đây làm gì?

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_



_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

Mỏi tay chưa?

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_



_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

_

Kiên trì lắm, phần tiếp theo đây!

_

_

_

_

...

- Cái sợi dây này... nhìn vậy mà chắc chắn gớm, kéo hoài không đứt. - Trí vừa nói vừa kéo căng sợi tơ dính tẩm nước mà Hào đưa cho - Rất thích hợp để làm dây câu cá!

Nói xong Trí vác một cành cây lên vai, cầm mớ dây dọ như chuẩn bị đi đâu đó. Thấy lạ, Hào mới hỏi:

- Này này, anh đi đâu đấy?

- Đi câu chứ đi đâu! - Trí đáp.

Hắn định ngoác mồm lên nói ở đây có bao nhiêu là cá lại đi câu làm gì thì đã bị Phạm Việt ngăn lại. Anh ta nói Trí câu cá chủ yếu là để thư giản đầu óc chứ không phải vì thiếu thức ăn.

- Lần đầu gặp mặt Trí nóng tính lắm, hở tí là lại tăng xông lên lao vào đánh người, báo hại bọn anh phải hiệp sức mới lôi anh ta ra được. Chính Trí cũng tự nhận do cuộc sống vất vả nên ảnh rất dễ mất bình tĩnh.

Đông nói thêm vào:

- Lúc đầu bị đưa tới đây Trí đã đấm vỡ mặt một thằng ngu vì đòi tách đoàn ra làm hai, đã vậy đoàn của nó còn toàn là phụ nữ nữa chứ. Thú thật... nếu không phải do Trí ra tay trước thì anh mày cũng giã thằng đó ra bã rồi!

- Sau vụ đó thằng kia tự tách đoàn ra đi một mình, không biết nó có còn sống hay không nữa!

Nghe vậy Hào ngớ người ra, đêm đầu tiên hắn đã ra tay hạ sát một lần ba gã đàn ông vì chúng nó có ý định hãm hại Tú Chi. Hào đã g·iết chúng bằng c·hất đ·ộc từ Tơ độc rồi quấn xác lại, ném xuống dòng nước chảy xiết để nó cuốn đi mất. Không lẽ "thằng ngu" mà Phạm Việt với Đông nói nằm trong số ba đứa đó?!

Nhưng rất nhanh sau đó Hào biết là mình đã lầm. Bởi theo như Phạm Việt nói sau đó thì kẻ bỏ đi là một gã thanh niên khá gầy và cao. Ba đứa mà Hào g·iết trông già chát, chắc cũng hơn ba mươi tuổi rồi. Không thể là thằng đó được.

- Nhưng mà bỏ đi như vậy mà chưa có chỉ thị gì thì cũng đâu có được. Dù gì thì Trí cũng là người chỉ huy cả đoàn mà.

Phạm Việt đáp:

- À, cái đó thì khỏi phải lo. Về công việc và phân công người làm tiếp theo thì Trí đã đọc ra và bảo anh ghi lại hết trong này rồi!

Vừa nói Phạm Việt rút chiếc điện thoại di động trong túi quần ra. Sau đó anh đọc to:

- Phân công việc làm:

1. Đàn ông con trai sẽ theo Hào đi chặt tre về làm giường và hàng rào. Nằm đất mãi đau lưng lắm.

2. Còn lại thì trẻ em phụ nữ cố gắng vận dụng hoa tay của mình mà dệt nên vài tấm vải. Nguyên liệu sẽ là chỉ tơ do Hào cung cấp.