Chương 1: Sống Sót
Buổi sáng ở miền quê lúc nào cũng trong lành hơn so với thành phố. Hào tỉnh dậy như mọi ngày, việc đầu tiên hắn làm trong ngày lúc nào cũng là hít thở cái không khí êm diệu này. Gió mát xen lẫn tiếng gà gáy tạo nên một bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ.
Hào đã sống ở đây được hơn 4 năm rồi. Trước đây hắn sống trong thành phố cùng với bố mẹ. Chỉ là sau khi sinh Dương, em gái của hắn thì Hào bị đá về quê ở với ông bà ngoại. Bất quá thì cuộc sống ở đây cũng không quá tệ. Điện, nước, Internet đầy đủ. Nhất là mát mẻ hơn so với nơi thành thị.
Xếp lại chăn mền. Hào bước ra sân sau nhà làm vệ sinh cá nhân. Đang lúc đánh răng thì hắn phát hiện một con chuột đã mắc vào mấy cái bẫy hắn đặt lúc tối hôm qua. Giống chuột này rất ưa thịt gà con, gần như tối nào cũng bắt gà ăn thịt. Đến lần này thì bắt được rồi. Xúc miệng xong, Hào vào trong nhà lấy ra một con dao găm q·uân đ·ội. Con dao găm này là di vật của chú Bảy để lại cho hắn. Chú mất vì bị bệnh tim. Rút con dao ra, hắn tiến lại gần con chuột rồi đâm thẳng vào đầu nó. Con chuột c·hết ngay lập tức. Hào lau sạch v·ết m·áu trên lưỡi dao rồi cất vào lại. Chẳng hề biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
Bây giờ đang là đầu mùa Hạ. Học sinh ở đây được nghỉ hè sớm hơn. Giờ này hai ông bà đều đã ra đồng nên Hào chỉ có mỗi một mình. Ăn xong bữa sáng hắn liền thong thả dạo quanh các bãi cỏ và tận hưởng gió mát thổi lồng lộng vào người. Ai nhìn vào cũng sẽ không tin đây là một con quỷ g·iết chóc không ghê tay.
Từ khi còn nhỏ Hào đã biết mình khác biệt so với những đứa trẻ cùng tuổi. Hắn không biết thứ gọi là lòng thương xót hay nỗi đau khi thú cưng c·hết, trái lại hắn còn cảm thấy nó thật thú vị. Tuy nhiên là một con người thông minh, Hào đã che dấu căn bệnh kỳ lạ này suốt bao nhiêu năm qua bởi hắn chỉ muốn sống như một người bình thường.
Đi thêm một khoảng nữa Hào đã đến sân chơi của mấy đứa trẻ trong thôn. Hầu như ngày nào nơi đây cũng đầy người. Tiếng cười đùa vang khắp nơi. Khi hắn bước tới thì bỗng có tiếng gọi:
- Hào! Bên đây nè!
Một giọng nữ trong trẻo vang lên làm Hào nhận ra ngay đó là Ly, cô bạn cùng lớp của hắn. Kế bên cô là ba người bạn khác của hắn. Lần lượt là Duy, Hải và Kiều. Vừa mới bước tới thì Hải đã giở giọng bông đùa:
- Bữa nay "thiên tài" đi đâu đây?
Hào được gọi là thiên tài bởi học lực của hắn rất tốt. Giỏi đều tất cả các môn lại còn chơi thể thao giỏi và đặc biệt là nấu ăn rất ngon. Hào đáp:
- Rảnh rỗi quá nên đi hóng gió chút thôi. Mà tụi mày tập trung ở đây làm gì thế?
Hải chưa kịp trả lời thì Phong đã chen vào:
- Bọn tao dự định thứ ba tuần sau sẽ tới Sài Gòn chơi vài hôm. Mày có muốn đi không?
- Sài Gòn à!
Sống ở đây lâu quá thành ra Hào đã quên mất cái cảm giác tấp nập và ồn ào của đô thị, nên hắn rất muốn đi sẵn tiện vào thăm cha mẹ với Dương luôn một thể.
- Đi thì đi, sợ gì!
....
Tối hôm đó khi đang nấu cơm thì bỗng Hào nghe thấy một giọng nói của nữ vang lên:
- Giữ lấy con dao găm!
Tiếng nói như hét vào tai khiến cho Hào bàng hoàng. Ông bà ngoại vẫn chưa về, nhà thì chỉ có ba ông bà cháu ở. Vậy thì giọng nói đó là của ai. Chưa kịp hoàn hồn thì giọng nói đó lại thét lên:
- NHANH LÊN !
Hào giật mình. Mặc dù hắn chưa biết đó là ai nhưng vẫn làm theo lời ả, vớ lấy con dao treo trên góc nhà cùng chiếc áo khoác lạnh. Vừa mặc chiếc áo lên thì không gian xung quanh nứt toát ra như kính vỡ. Chớp mắt Hào đã đứng trong một không gian đầy màu đen. Xung quanh hắn là vài chục người khác, mặt người nào người nấy ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang. Có lẽ họ cũng giống như hắn, vô tình bị đưa đến đây.
Khi sự hoang mang sắp lên tới tột đỉnh. Có người bắt đầu chửi bới, có người khóc lóc hay thậm chí là cầu nguyện. Đúng lúc này thì một t·iếng n·ổ giống như pháo hoa giấy vang lên cùng với một con thú nhồi bông thiên nga xuất hiện:
- Chào mọi người. Chúc một ngày tốt lành!
Con thú nhồi bông lên tiếng. Nghe giọng là của con gái nhưng chắc chắn không phải giọng nói lúc nãy mà Hào đã nghe. Nó lại nói:
- Xin tự giới thiệu, tên của tôi là Lori và là người hướng dẫn của mọi người!
- Do thời gian có hạn nên tôi sẽ tóm tắt sơ qua cho mọi người hiểu. Tất cả mọi người đều đã được chọn để trở thành " người sưu tầm thẻ bài!"
???
- Khi trở thành một " người sưu tầm " các người bắt buộc phải tiến vào một chiều không gian khác mà có thể gọi theo ngôn ngữ game thủ là " phó bản " sống sót trong đó cho đến khi hoàn thành các nhiệm vụ. Hoàn thành phó bản giúp mọi người nhận được điểm thẻ và các phần thưởng hấp dẫn. Còn nếu thua thì chỉ có một kết cuộc.... đó là CHẾT!
Tiếng nói của con thú bông tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự đe dọa. Khiến những kẻ yếu bóng vía ngã ập xuống.
Những người khác hẳn dạ hơn thậm chí còn lôi cổ con thú bông xuống:
- Mày là ai mà dám đe dọa tao hả? Có biết tao là ai không?
- Tôi không cần biết ông là ai, nhưng mà...
Con thú chưa kịp dứt lời thì người đàn ông bỗng dưng phình to ra rồi nổ tung, máu thịt văng tung tóe.
- Động vào tôi thì các n·gười c·hết chắc!
Lũ còn lại chứng kiến c·ái c·hết của bạn mình liền vội vàng buông tay ra, mặt kh·iếp đảm nhìn con thú.
Như không để ý đến điều này, Lori nói tiếp:
- Mỗi người sẽ sỡ hữu hai vật phẩm thiết yếu đó là hộp đựng thẻ bài và C-phone. Hộp đựng thẻ bài có thể chứa không giới hạn số lượng thẻ, còn C-phone là một chiếc điện thoại cho phép mọi người xem thông tin và chức năng của từng thẻ bài. À! Đừng để bị g·iết nhé, bởi vì những người sưu tầm khác có thể t·ấn c·ông mấy người để c·ướp điểm và thẻ bài đấy!
- Có ba loại thẻ chính mà mọi người cần lưu ý:
+ Thẻ kĩ năng: loại thẻ này cho phép sử dụng những năng lực đặc biệt phục vụ cho nhiều mục đích. Có cả lợi và hại.
+ Thẻ trang bị: bao gồm vật phẩm và các loại v·ũ k·hí giúp tăng khả năng sống sót
+ Thẻ chức nghiệp: hay còn gọi là thẻ nghề nghiệp, sử dụng nhưng thẻ này cùng với những thẻ kĩ năng và trang bị tương ứng giúp tối ưu hóa năng lực từng thẻ.
- Độ hiếm của thẻ bài được chia ra bốn bậc: thông thường, hiếm, siêu hiếm và huyền thoại!
Từ nãy đến giờ Hào vẫn chăm chú lắng nghe. Cất kĩ con dao vào túi áo, hắn nhếch mép cười. Dự đoán tiếp theo đây sẽ rất thú vị.
- Phần hướng dẫn dành cho tân thủ vậy là xong. Giờ thì chúc may mắn!
Lori biến mất. Không gian nơi mọi người đang đứng lại nứt toát ra một lần nữa. Đem Hào đặt vào một khu rừng nguyên sinh. Xung quanh chỉ toàn là cây cối và tiếng côn trùng kêu, chẳng có lấy một bóng người nào cả. Tuy nhiên hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay hoang mang. Hào rút trong túi ra chiếc C-phone, mở nó lên thì nội dung nhiệm vụ hiển thị trên màn hình.
[ Nhiệm Vụ: Sinh Tồn Nơi Hoang Dã
Đây là một thế giới nơi động thực vật thống trị. Tìm cách sống sót ở nơi này trong 7 ngày.
Phần thưởng: 20 điểm thẻ. ]