Thẻ Bài Mật Thất

Chương 3: Tang lễ hoa hồng (Trung)




Tuy Tiêu Lâu là pháp y chuyên nghiệp, am hiểu nhất là giám định chất độc, nhưng từ bé anh đã thích đọc tiểu thuyết trinh thám, còn đam mê chơi game escape, vì vậy anh rất quen thuộc với quy trình điều tra cơ bản.

Khi cảnh sát xử lý án mạng, nếu có thể tìm ra địa điểm gây án đầu tiên thì điều đó sẽ rất có ích trong quá trình phá án.

Thực ra lý do Tiêu Lâu suy luận ra đây không phải địa điểm gây án đầu tiên rất đơn giản.

Trái tim là nguồn cung cấp máu cho toàn bộ cơ thể con người, nó giống như một cái bơm mạnh mẽ, có thể dẫn máu đi khắp nơi trong cơ thể mỗi phút. Vết đâm chí mạng ngay trái tim, vị trí mũi dao tiếp xúc cũng gần động mạch chủ. Nếu nạn nhân bị đâm chết bằng một nhát trên giường thì sau khi động mạch chủ thủng sẽ phun ra cực kỳ nhiều máu, bắn hết lên gối, giường và thậm chí cả vách tường.





Nhưng xung quanh rất sạch sẽ, hoàn toàn không có vết máu bắn ra.

Máu của cô gái này vẫn còn chưa đông hẳn, nhìn dấu vết trên ngực áo thì lượng máu chảy ra chỉ khoảng 100cc, còn không bằng một nửa lượng máu người bình thường đi hiến cho mấy chương trình tình nguyện – rõ ràng cô bị sát hại ở nơi khác, chờ máu chảy bớt đi rồi mới bị đưa về giường trong phòng ngủ.

Gϊếŧ người, lấy máu, còn để nạn nhân nằm trên giường phủ kín hoa hồng, rõ ràng tâm lý của hung thủ vụ án này rất biếи ŧɦái!

Tiêu Lâu xoay người đi vào bếp, vừa để tìm những bằng chứng khác, vừa để chứng thực suy luận của mình.

Quần áo bẩn mà người chết để lại trong phòng tắm cũng có vết ố nhìn giống như máu, nhưng từ góc độ nghề nghiệp, anh có thể khẳng định đó không phải vết máu, có chút giống nước hoa quả hơn. Mà nơi liên quan chặt chẽ nhất tới nước hoa quả thì hẳn ai cũng sẽ nghĩ tới nhà bếp đầu tiên.



Tiêu Lâu đi vào bếp, quả nhiên nhìn thấy một quả dưa hấu trên bàn. Dưa hấu được bổ đôi, một nửa hẳn đã ăn hết, chỉ còn lại một nửa đã bắt đầu bốc mùi hư thối – vết ố trên áo của nữ chính đúng là nước từ quả dưa hấu.

Có một con dao gọt hoa quả đang cắm trong quả dưa, Tiêu Lâu nhẹ nhàng rút dao ra.

Dao gọt hoa quả nhọn và sắc, hoàn toàn khớp với vết thương chí mạng trên cơ thể nạn nhân mà anh kiểm tra lúc nãy!

Con dao gọt hoa quả này chính là hung khí đã kết liễu nữ chính!

Trái tim Tiêu Lâu bỗng đập thình thịch.

Anh bắt đầu cẩn thận điều tra phòng bếp, nếu anh đoán không lầm thì nơi này mới là địa điểm gây án thật sự!

Hẳn đã có người dọn dẹp phòng bếp vì không có bất cứ vết máu nào lưu lại.

Anh ngồi xổm xuống góc phòng để kiểm tra ống thoát nước thì phát hiện có một tí tóc vụn trên sàn nhà bên cạnh – tóc ngắn màu đen dài khoảng 3cm, nhìn là thấy rõ đây là tóc nam. Và vách tường phía sau đường ống nước vẫn còn vài vết máu chưa trôi hết.



Phát hiện được địa điểm gây án và hung khí khiến mức độ sưu tầm manh mối nhanh chóng nhảy lên 70%.

Tiêu Lâu lại lật ngược thùng rác ra như thường lệ, thùng rác trong bếp có rất nhiều lá rau, vỏ hoa quả, vỏ trứng cùng với các loại túi đóng gói thịt đông, có thể suy luận ra trước khi chết nữ chính hẳn đã nấu cơm, hơn nữa còn nấu cho hai người ăn. Nhìn các loại rau và thịt thì ít nhất phải có tới năm món, một mình cô không thể ăn được nhiều như vậy.

Ngoại trừ những thứ này ra thì không phát hiện được gì trong tủ lạnh và chạn bát.

Tiêu Lâu xoay người ra cửa. Có một bình hoa hồng rất lớn đặt trên bàn ăn đối diện phòng bếp, bình thủy tinh cắm hoa được thiết kế tinh xảo, nước trong bình vẫn trong veo, hoa hồng cũng nở rất đẹp, chỉ có điều một số cánh hoa đã bị ngắt đi, có lẽ đây chính là nguồn hoa hồng rải trong phòng ngủ.
Tiêu Lâu tiếp tục dốc ngược thùng rác trong phòng ăn xuống đất, ngoại trừ một ít vỏ hoa quả thì trong đống rác còn có một tấm thiệp chúc mừng, là loại thiệp hình trái tim hay bán ở mấy tiệm hoa, chữ viết trên thiệp rất có lực: "Sinh nhật vui vẻ, chồng yêu em mãi mãi."

Mức độ sưu tập manh mối nhảy lên 75%, rõ ràng hoa hồng và thiệp chúc mừng cũng sẽ hỗ trợ cho việc phá án.

Tiêu Lâu đi vào phòng làm việc đối diện bàn ăn.

Vừa vào phòng đã thấy giá sách choán hết cả bức tường, trên đó có rất nhiều sách y khoa, có vài cuốn sách chuyên ngành về phẫu thuật tim.

Bên cạnh giá sách là bàn làm việc và đèn kiểu thông thường, bên phải của bàn làm việc có ba cái ngăn kéo, bên trái là hộc tủ. Tiêu Lâu mở ngăn kéo ra thì phát hiện trong ngăn đầu tiên có hộ chiếu và chứng chỉ hành nghề bác sĩ, tất cả đều thuộc về nam chủ nhân của căn nhà này, rốt cuộc anh cũng có thông tin về người đàn ông nọ – Triệu Sâm, sinh ngày 26 tháng 10 năm 1988, dân tộc Hán, là một bác sĩ ngoại khoa.
Trong ngăn kéo khác đều là danh sách về chi phí tài sản, biên lai ngân hàng và luận văn y học, không giúp ích gì nhiều cho vụ án.

Tiêu Lâu đóng ngăn kéo lại, quay sang mở cánh cửa hộc tủ bên trái.

Trong hộc tủ có một két sắt màu đen bị khóa mã, mã số nằm trong bảng mã bốn dòng từ trên xuống dưới là 123, 456, 789, *0#. Anh đã từng nhìn thấy rất nhiều két sắt kiểu này, sau khi nhấn mã số chính xác thì ấn # là mở được.

Mà mật mã...

Những con số có liên quan tới vụ án này trước mắt chỉ mới có sinh nhật của hai vợ chồng chủ nhà.

Bạn thân của nữ chính tặng nước hoa chúc mừng sinh nhật; thiệp mừng đi kèm bó hoa hồng chồng tặng trong nhà ăn cũng có ghi chúc mừng sinh nhật. Rất nhiều manh mối đề cập đến "sinh nhật", chứng tỏ ngày này hoàn toàn không hề đơn giản.

Sinh nhật của người chồng thì đã ghi rõ trên chứng chỉ hành nghề bác sĩ, 26 tháng 10 năm 1988, còn sinh nhật người vợ thì Tiêu Lâu vẫn còn nhớ rõ, cô bạn thân có ghi cuối thiệp mừng là ngày 17 tháng 7.
Mật mã mở tủ gồm bốn chữ số, Tiêu Lâu nhập 1026 thì báo sai mã, anh tiếp tục nhấn sinh nhật người vợ 0717 rồi nhấn phím #.

"Cạch" một tiếng, âm thanh cứng đanh phá tan hiện trường yên tĩnh, quả nhiên két sắt đã được mở ra.

– mức độ sưu tầm manh mối tăng lên 90%!

Mà lúc này cũng chỉ còn 18 phút.

Két sắt được chia làm hai tầng, tầng trên để một tập tài liệu. Tiêu Lâu lấy ra nhanh chóng lật xem, đọc lướt qua để lấy được những chi tiết quan trọng.

Hai bản hợp đồng bảo hiểm, bản thứ nhất có ghi người được bảo hiểm tên Trâu Tiểu Hồng, người thụ hưởng tên Triệu Sâm, quan hệ hai bên là vợ chồng. Bản thứ hai ngược lại, người được bảo hiểm là Triệu Sâm, người thụ hưởng là Trâu Tiểu Hồng.

Loại bảo hiểm mà hai vợ chồng mua cho nhau là bảo hiểm bệnh hiểm nghèo và bảo hiểm tai nạn cá nhân, số tiền phải đóng hàng năm đều trên một vạn tệ. Nếu người được bảo hiểm nhập viện do các căn bệnh nghiêm trọng như ung thư hoặc tim mạch thì có thể nhận hoàn trả đầy đủ chi phí nhập viện trong mức 50 vạn tệ; nếu người được bảo hiểm vô tình tử vong thì số tiền tối đa mà người thụ hưởng có thể được bồi thường từ công ty bảo hiểm là 200 vạn tệ.
Tiêu Lâu nhìn hợp đồng bảo hiểm này mà kinh hãi.

Anh cũng từng mua bảo hiểm y tế cho cha mẹ, người thân trong nhà mua bảo hiểm cho nhau là chuyện rất bình thường. Nhưng những vụ án gϊếŧ người lừa tiền bảo hiểm cũng rất phổ biến, anh đã từng tận mắt đọc những mẩu tin về việc con gϊếŧ mẹ để lấy tiền bảo hiểm mà phát rồ!

Trong vụ án này, quan hệ vợ chồng đã đổ vỡ, một khi Trâu Tiểu Hồng tử vong ngoài ý muốn thì Triệu Sâm có thể lấy được tận 200 vạn tệ tiền bồi thường!

Tiêu Lâu cảm thấy lạnh sống lưng, đặt hợp đồng bảo hiểm qua một bên rồi tiếp tục tìm kiếm trong ngăn dưới của két sắt.

Ở tầng dưới có vài cuốn album.

Trong album có rất nhiều ảnh Triệu Sâm, từ ngày còn học cấp hai, cấp ba, tốt nghiệp đại học, tất cả những dấu mốc trong cuộc đời đều được ghi lại đầy đủ. Người này hẳn là bị cận thị bẩm sinh, từ bé đã đeo kính mắt. Lật album nhìn thì thấy Triệu Sâm là một người rất ôn hòa, dễ gần – vì tấm ảnh nào anh ta cũng đều đang mỉm cười.
Ngoại trừ album ảnh cá nhân thì còn album ảnh cưới. Khi hai vợ chồng mới kết hôn nhìn còn rất tình cảm, người con trai dịu dàng ôm lấy vợ mình, cô gái nép vào ngực chàng trai tựa như chú chim non đang mỉm cười đầy ngọt ngào.

Tiếp tục lật sang trang...

Tiêu Lâu nhìn thấy ảnh chụp trong lễ cưới.

Có một tấm ảnh chụp bốn người, ngoại trừ cô dâu chú rể thì còn có phù rể và phù dâu.

Tấm ảnh chụp này được chụp nghiêng khi cả bốn người đều không nhìn vào ống kính, trong ảnh chụp, chú rể và cô dâu nhìn nhau mỉm cười, phù dâu thì nhìn phù rể đầy chân thành thân thiết, mà một phù rể hòa lẫn trong đám người nâng ly chúc mừng đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm về phía cô dâu.

Tiêu Lâu lập tức xốc lại tinh thần.

– người thứ tư liên quan tới vụ án đã xuất hiện!
Gã phù rể này đã từng xuất hiện trong album ảnh riêng của Triệu Sâm. Trong ảnh chụp tốt nghiệp của Triệu Sâm còn hai người đứng khoác vai cùng anh ta, hẳn là bạn thân có quan hệ rất tốt thì sau này kết hôn Triệu Sâm mới mời gã làm phù rể cho mình.

Về lý thuyết, vợ bạn không thể động, đàn ông thì thường phải tránh qua lại với vợ của bạn thân mình, nhưng ánh mắt của gã phù rể này lại như đang nhìn con mồi, đây hẳn là thái độ không nên tồn tại đối với vợ của anh em chiến hữu.

Tiêu Lâu tiếp tục lục lọi két sắt, anh phát hiện một túi tài liệu trong góc dưới cùng của ngăn tủ.

Mở ra thì thấy trong đó là một bản hợp đồng, đây là hợp đồng được ký bí mật giữa Triệu Sâm và thám tử tư. Nội dung điều tra là quan hệ của ba người gồm em họ Hạ Vĩnh Cường, người vợ Trâu Tiểu Hồng và cô bạn thân Lưu Vân. Khi Tiêu Lâu lấy hợp đồng ra thì một xấp ảnh cũng theo đó rơi xuống.
Anh nhặt ảnh chụp lên, tất cả đều là cảnh chụp lại ba người đi dạo phố ăn cơm với nhau. Có tấm chụp lại Lưu Vân và Hạ Vĩnh Cường nắm tay nhau, cử chỉ thân mật, cũng có tấm chụp Trâu Tiểu Hồng và Hạ Vĩnh Cường đan tay ôm ấp – người tên Hạ Vĩnh Cường này hẳn là đang bắt cá hai tay, vừa yêu đương với Lưu Vân trẻ tuổi xinh đẹp lại vừa dan díu với chị dâu!

Tấm ảnh cuối cùng được phóng to ở mức tối đa, Trâu Tiểu Hồng mặc áo ngủ tơ tằm gợi cảm hôn Hạ Vĩnh Cường trong phòng ngủ...

Ảnh này được chụp ở nhà, nhìn từ góc độ chụp và giờ hiển thị trên góc tấm ảnh thì hẳn lúc này Triệu Sâm đã lắp camera trong nhà để theo dõi đường đi nước bước của vợ, tấm ảnh này chính là ảnh cap lại màn hình trong đoạn phim quay lại.

Tiêu Lâu: "..."

Thế hóa ra là kịch máu chó à!
Người nɠɵạı ŧìиɦ... hóa ra không phải người chồng Triệu Sâm, mà là người vợ Trâu Tiểu Hồng chết trên giường kìa!

Nếu anh không mở được két sắt trong phòng làm việc, thật sự sẽ đoán là do người chồng nɠɵạı ŧìиɦ với... cô bạn thân nên người vợ mới tức giận xé giấy đăng ký kết hôn. Hiện tại xem ra, đối tượng nɠɵạı ŧìиɦ của người vợ chính là..., chính là em họ của người chồng, người yêu của bạn thân...

Tình hình đảo lộn bất ngờ, quả thực không kịp phòng bị.

Tiêu Lâu kích động thả tấm ảnh xuống, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng của mình, anh nhìn lên tấm bảng đang trôi lơ lửng trên đầu, mức độ sưu tầm manh mối vẫn dừng lại ở 90%, vậy coi như két sắt được tính là 15% manh mối. Trong số những manh mối tìm được tại két sắt, anh đã biết được những cái tên liên quan tới vụ án này – nạn nhân Trâu Tiểu Hồng, chồng Triệu Sâm, tình nhân Hạ Vĩnh Cường, bạn thân Lưu Vân.
Bốn người này có quan hệ phức tạp rối rắm, Hạ Vĩnh Cường là em họ Triệu Sâm, bạn trai của Lưu Vân. Trâu Tiểu Hồng và Hạ Vĩnh Cường tằng tịu với nhau... đồng nghĩa với việc hai người là anh chồng Triệu Sâm và cô bạn thân Lưu Vân đều bị cắm sừng.

Triệu Sâm và Lưu Vân là người bị hại, cả hai đều có động cơ gây án. Nhưng hung thủ cụ thể là ai thì còn phải xác nhận thêm một bước nữa.

Mức độ sưu tầm manh mối mới chỉ đạt 90%, vẫn chưa tìm được manh mối quan trọng cuối cùng.

Tiêu Lâu xoay người đi ra phòng khách, tìm kiếm kỹ càng một lần nhưng không phát hiện được gì thêm.

Đến khi tìm kiếm trong căn phòng cuối cùng cho trẻ em kia, anh phát hiện ra một chiếc điện thoại và cục sạc di động được đặt cạnh gối, điện thoại có vỏ ngoài màu hồng, hẳn là tài sản thuộc về nạn nhân Trâu Tiểu Hồng.
Manh mối quan trọng như thế này vậy mà lại nằm trong căn phòng cho trẻ con, nơi mà không ai nghĩ tới chuyện sẽ vào điều tra trước!

Hai mắt Tiêu Lâu sáng bừng, lập tức cầm lấy chiếc điện thoại.

Sau khi nhấn khởi động máy, dòng chữ "Xin hãy nhập mật khẩu" hiện ra trên màn hình, kèm theo đó là bảng mã số.

Tiêu Lâu cố tình nhập sinh nhật người vợ "0717" vào nhưng màn hình lại hiện lên dòng cảnh báo: "Sai mật khẩu, sai quá năm lần điện thoại sẽ bị khóa tự động, còn lại bốn lần thử."

Anh tiếp tục nhập sinh nhật của người chồng là 1026, điện thoại vẫn thông báo: "Sai mật khẩu, sai quá năm lần điện thoại sẽ bị khóa tự động, còn lại ba lần thử."

Mật mã không phải là sinh nhật? Vậy thì là gì?

Trên bảng đồng hồ đếm ngược, thời gian đã điểm tới con số 15.

Tiêu Lâu cau mày suy nghĩ.
Anh đã tìm kiếm từ phòng ngủ, phòng tắm, phòng làm việc, phòng trẻ em, nhà bếp và cả phòng ăn, người vợ sinh ngày 17 tháng 7, người chồng sinh ngày 26 tháng 10, ngoại trừ hai ngày sinh này thì không còn manh mối nào liên quan tới những con số nữa.

Nếu như ở ngoài đời thực thì mật khẩu điện thoại của nạn nhân có thể là bất cứ con số nào, nếu cảnh sát không giải được thì sẽ tìm nhân viên kỹ thuật phá khóa. Nhưng lúc này anh đang ở trong phòng kín một mình, tìm được điện thoại nhưng lại không giải được mật khẩu, hẳn là không chơi đoán mò chứ?

Tiêu Lâu cầm điện thoại nghĩ ngợi một hồi, sau đó xoay người trở lại phòng ngủ.

Điện thoại bị khóa, có dòng chữ "Xin hãy nhập mật khẩu", phần lớn mọi người đều sẽ xoắn xuýt nghĩ xem mật khẩu là gì, lãng phí thời gian đi khắp nơi tìm manh mối.
Nhưng vừa rồi Tiêu Lâu đã lục hết cả căn nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể, anh hoàn toàn tự tin mình không bỏ sót nơi nào.

Nếu mật khẩu điện thoại không phải sinh nhật vậy thì cũng chẳng còn manh mối nào liên quan tới con số trong căn nhà này nữa. Vì thế dòng chữ "Xin hãy nhập mật khẩu" trên màn hình điện thoại có thể là trò "tung hỏa mù" mà thôi.

– ai nói phải nhập password mới mở được điện thoại?

Tiêu Lâu cầm điện thoại đi về phía phòng ngủ của chủ nhà, tới bên cạnh chiếc giường trải hoa hồng, anh nâng tay phải của nạn nhân lên, đặt ngón cái của cô xuống phím xác nhận vân tay.

Điện thoại và cục sạc màu hồng nhạt trong căn hộ này chắc chắn là của người vợ.

Người vợ nằm ngay trên giường rồi, tuy giờ chỉ còn là cái xác nhưng vân tay vẫn còn nguyên đó thôi.
Dùng vân tay của cô để mở điện thoại chẳng phải tiện hơn nhiều sao?