Thầy Tướng

Chương 8




"Tôi nói....... Tấn tiên sinh, Tiểu Cảnh à....... Nhà của tôi hiện tại có thể ở được không?" Lúc này, lão Triệu yếu ớt hỏi, hắn phải bỏ ra hàng trăm triệu để mua căn biệt thự này, sau khi mua xong hai năm tiếp đó hắn đã trở thành một kẻ nghèo hèn, khiến các anh em của hắn phải chịu khổ, hiện giờ ở chưa được mấy năm chẳng lẽ lại phải bỏ đi, lão Triệu thực sự không nỡ!

Vân Cảnh xem xét bốn xung quanh, linh khí nồng đậm dưới lòng đất đã bị Mộng Ma lúc hóa Trứng hút khô, mà những linh khí thưa thớt trên mặt đất sau khi được Tấn tiên sinh chỉ điểm cũng thông suốt mà lưu động thuận lợi không có bất cứa dị thường nào.

Tấn Giang Thủy thấy Vân Cảnh không nói gì, trầm ngâm trong chốc lát rồi lên tiếng: "Mặc dù bức tranh kia bị âm linh nhập vào và trở thành tà vật, nhưng trước khi âm linh tiến vào, nó quả là một kiện pháp khí không tồi, có bảo vật này trấn trạch ngăn chặn sát khí của cậu, đối với cậu có lợi rất lớn, hiện tại pháp khí không còn chỉ sợ vận khí của cậu sẽ giảm xuống không ít, tốt nhất là phải có thêm một pháp bảo khác."

Lão Triệu lập tức nói: "Tấn tiên sinh có pháp khí nào thích hợp để bán không? "

Tấn Giang Thủy ho khan một tiếng.

Pháp khí có thể xưng là pháp khí đó là bởi vì đồ vật này có pháp lực, đâu phải nói có là có ngay.

Trên người Tấn Giang Thủy từ trên xuống dưới chỉ có viên châu kia mới có thể tính là pháp khí chân chính, la bàn cũng chỉ miễn cưỡng tính nửa pháp khí, chính ông cũng còn đang chật vật thiếu thốn thì làm gì dư thừa mà bán cho lão Triệu.

Tuy nhiên, Tấn Giang Thủy chú trọng chất lượng hơn số lượng, bản thân nghề nghiệp của ông ta cũng đặc thù cho nên đối với pháp khí yêu cầu tương đối cao, bình thường ông cũng không ý định mang theo bên người cho nên số lượng mới ít như vậy. Lão Triệu có tiền, hơn nữa hắn chỉ cần trấn trụ sát khí nên yêu cầu pháp khí của hắn cũng không cần cao như lão Tấn, Tấn Giang Thủy suy nghĩ vài giây rồi nói: "Di Cổ Đạo hôm nay có buổi đấu giá, chúng ta có thể cùng nhau đi xem có đồ gì thích hợp với cậu hay không?"

"Di Cổ Đạo chính là phố đồ cổ ở thành phố Bình An bên cạnh sao?" Lão Triệu hỏi.

Tấn Giang Thủy gật gật đầu.

Lão Triệu nói: "Cũng may từ nơi này qua chỗ đó rất gần, đi tới đi lui cũng không xa, hôm nay chúng ta xuất phát, ngày mai mua xong phỏng chừng tối mai mới có thể trở về. Tiểu Cảnh, chuyện này......."

Vân Cảnh nhớ lại lời La Tiểu Điềm nói trước đó, hình như còn bốn ngày nghỉ nữa là đi học lại, đối với địa điểm mua sắm pháp khí này, Vân Cảnh cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Pháp lực trong pháp khí kỳ thật chính là linh lực mà Vân Cảnh cần, bây giờ ngoại trừ cậu cần linh khí ra còn có Mộng Ma cũng cần hấp thu, có thể tiếp xúc với càng nhiều linh khí thì càng tốt, Vân Cảnh nói: "Vậy tôi cũng đi."

Lão Triệu và Tấn Giang Thủy vui mừng khôn xiết, giờ phút này hai người đối với thực lực của Vân Cảnh thực sự tin tưởng không một chút nghi ngờ, chuyến đi này nhất định sẽ có thu hoạch.

Lại phải lái xe thêm ba tiếng nữa, nhưng lần này ngoại trừ ba người trên xe còn có thêm một quả trứng.

Để Vân Cảnh mang theo cho thuận tiện, lão Triệu còn đặc biệt sai tiểu đệ mua cho Vân Cảnh một chiếc balo, Vân Cảnh nhìn tên nhãn hiệu của túi, thoạt nhìn rất quen mắt, chắc hẳn là hàng hiệu ở thế giới này, Vân Cảnh ban đầu muốn trả tiền cho lão Triệu lại bị lão Triệu cự tuyệt.

Lão Triệu một khi chân chó nổi lên thì hoàn toàn không rụt rè, so với lần đầu gặp mặt quả thực hoàn toàn thay đổi: "Ai da! Cậu là ai, tôi là ai, giữa cậu và tôi có quan hệ gì?! Chúng ta chính là huynh đệ, tình bạn lâu dài! Chút tiền này tính làm gì, nói đi nói lại thì cái mạng của lão Triệu tôi đây đáng giá bao nhiêu, đừng nói một cái balo nhỏ như vậy, bảo tôi đem toàn bộ tài sản của bản thân giao cho cậu cũng không có vấn đề! Tiểu Cảnh à, cậu cứ ấp trứng đi, nghỉ ngơi thật tốt, chờ lát nữa tới Di Cổ Đạo, mấy người bọn tôi đều trông cậy vào cậu."

Vân Cảnh gật đầu, không nói gì nữa, ôm trứng Mộng Ma nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão Triệu và Tấn Giang Thủy ở một bên nói chuyện liên quan tới pháp khí, trải qua cuộc gặp gỡ hôm nay, mối quan hệ giữa hai người đã có bước tiến nhảy vọt, Tấn tiên sinh lúc nói chuyện cũng không cần phải tỏ ra trang trọng nho nhã nữa, lão Triệu cũng không cần tỏ ra tư thái của một tên xã hội đen, hai người càng tán gẫu càng hợp, chỉ hận gặp nhau quá muộn, kém chút nữa là kết bái huynh đệ.

Xe nhanh chóng chạy vào thành phố An Bình đi vào Di Cổ đạo, còn chưa tiến vào phố đồ cổ liền nhìn thấy phía trước có một bảng quảng cáo cực lớn, tuyên truyền về hội đấu giá bắt đầu từ 15:00 chiều hôm nay, trong ảnh cũng liệt kê một số loại bảo vật, Vân Cảnh không nhận ra cái nào, nhưng lão Triệu và Tấn tiên sinh bên cạnh tấm tắc cảm thán vài câu, thấy cách buổi đấu giá còn hơn hai tiếng, lão Triệu cùng Tấn Giang Thủy định đi dạo một vòng phố đồ cổ, biết đâu có thể tìm được vật thuận mắt.

Vân Cảnh đối với việc này không có dị nghị, gật đầu đang muốn đi vào bên trong thì lão Triệu bất ngờ lấy một túi tiền từ tên đàn em đã chuẩn bị sẵn, nhét vào trong ngực Vân Cảnh.



Vân Cảnh vừa muốn cự tuyệt, lão Triệu lập tức nói: "Lúc trước vào thời điểm đổ thạch, tôi đã hứa với cậu nếu như cậu thắng, tôi sẽ đưa cậu tiền mua đá không nghĩ tới Tiểu Cảnh lại có năng lực như vậy, tự mình cắt được hoàng gia tử có giá một ngàn hai trăm vạn, Tấn tiên sinh đã gửi vào tài khoản ngân hàng cho cậu, tuy nhiên các hàng quán ở phố đồ cổ này đều dùng tiền mặt, cậu cầm lấy trước, nhỡ cho nhìn thấy vật nào vừa ý mà bỏ lỡ chẳng phải rất tiếc hay sao?"

Vân Cảnh lúc này mới nhận lấy, âm thầm quyết định sau khi trở về liền lấy tiền trả lại cho lão Triệu, sau đó tính toán đem tiền bỏ vào ba lô sau lưng, trong cái balo đặt trứng Mộng Ma.

Nào ngờ lúc này Mộng Ma trong túi lại bắt đầu kháng nghị, quả trứng trong ba lô sau lưng không ngừng rung lên, tựa hồ không có ý định thêm bạn cùng phòng.

Vân Cảnh nghi hoặc nhìn Mộng Ma, xác định Mộng Ma còn chưa thức tỉnh, đây chỉ là ý thức bản năng của hắn, trong lúc tuyệt vọng đành đem túi tiền kia xách trên tay sau đó đi vào bên trong phố đồ cổ.

Lão Triệu và Tấn Giang Thủy cười hắc hắc nhanh chóng đi theo, tính toán đi theo phía sau Vân Cảnh, Vân Cảnh ăn thịt bọn họ ăn canh.

Mà khi tiến vào, lão Triệu và Tấn Giang Thủy mới phát hiện mình thật sự quá ngây thơ.

Hôm nay là ngày nghỉ, Di Cổ đạo lại có đại hội đấu giá, người trong nghề và người yêu đồ cổ đến đây nhiều không đếm xuể, huống chi còn có một lượng lớn du khách rộn ràng nhốn nháo.

Hơn nữa tốc độ xem bảo vật của Vân Cảnh thực sự quá nhanh, liếc mắt một cái là có thể đoán được có thứ gì tốt hay không, sau đó không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi, lão Triệu và Tấn Giang Thủy tự biết bản lĩnh của mình không bằng người ta, không tiêu sái được như Vân Cảnh nên bất đắc dĩ vẫy vẫy tay để Vân Cảnh đi dạo trước, nếu nhìn thấy thứ gì tốt thì nhớ gọi bọn họ qua để cùng nhau mở mang tầm mắt, nếu sợ bảo vật bị người khác mua thì Vân Cảnh sẽ xuống tay hỗ trợ.

Vân Cảnh gật đầu, một mình chậm rãi đi dạo phố đồ cổ.

Đây là nơi thứ ba mà Vân Cảnh thấy hội tụ một lượng linh khí lớn như vậy, khác với hai nơi trước, nếu so sánh linh khí ở nơi đổ thạch như mây mù thì linh khí dưới nhà Triệu thì giống như ngọn lửa đang phun trào, trước mắt là những hàng quán nhỏ đầy những người đến người đi, vô số linh khí như làn khói nhẹ mù mịt rải rác trong không khí, tuy linh khí không tập trung như chỗ đổ thạch nhưng cũng đáng để đi dạo.

Cũng không kỳ quái khi có hiện tượng như vậy, hàng quán nhỏ trên đường rất nhiều, các loại bảo vật thật giả nhiều không xuể, có cái có thể phát ra linh khí, có cái lại không, bảo vật phân tán khắp nơi dẫn tới linh khí trở nên như vậy.

Lúc này Vân Cảnh đi tới một gian hàng nhỏ, giống như các gian hàng khác, gian hàng này bày các loại đồ cổ, mỗi món đều trông như đồ cổ thật, nhưng Vân Cảnh liếc mắt liền thì nhìn ra chỉ có một hạt châu rỉ sét cỡ ngón tay cái là tản ra một chút linh khí.

Lúc này một số người đã tụ tập trước quầy hàng, đa số vẫn đang trong trạng thái chờ đợi, chỉ có một thanh niên trẻ cầm lấy đồ vật quan sát, linh khí lưu chuyển trên người thanh niên này có vài phần tương tự với Tấn Giang Thủy nhưng thực lực lại kém xa ông ta, ước chừng gấp bốn lần người bình thường.

Vân Cảnh thấy trên tay hắn cầm cái chén sứ không hề có linh khí, vẻ mặt vô cùng chăm chú, đối với những thứ khác không hề hứng thú, cũng không khách khí, cậu cầm hạt châu rỉ sét kia hỏi chủ quán: "Ông chủ cái này giá bao nhiêu?"

Ông chủ ngồi một bên đợi cả buổi, người lui tới tuy rằng nhiều, cũng có rất nhiều người đến thăm gian hàng của ông nhưng cũng chỉ là dò hỏi giá cả, thực sự bỏ tiền ra mua thì không được mấy người, giống như Vân Cảnh chỉ nhìn qua một cái lại lập tức mua thì càng hiếm lạ.

Ông chủ cao hứng, quyết định không nâng giá, lập tức đưa ra một mức giá phải chăng cho Vân Cảnh, trước đem đồ vật bán đi để mở hàng cho khởi đầu thuận lợi, hắn đang muốn báo giá, lập tức người trẻ tuổi đang cầm bát sứ bên cạnh đột nhiên trở nên nóng nảy.

"Chờ đã!" Người thanh niên trẻ tuổi lập tức ngăn ở giữa chủ hàng và Vân Cảnh, hắn quay đầu nhìn Vân Cảnh nói: "Xin chào, tôi tên là Trần Tùng."

Vân Cảnh khó hiểu mà nhìn hắn, không có đáp lời.

Trần Tùng là con trai ông trùm bất động sản thành phố An Bình, ngoài ra hắn còn có một thân phận thần bí khác, thấy Vân Cảnh không nhận ra mình, Trần Tùng xác định Vân Cảnh không phải người ở thành phố này, hơn nữa cũng không phải người trong nghề, lập tức tự tin chỉ vào hạt châu rỉ sét trên tay Vân Cảnh nói: "Tôi nhìn trúng hạt châu này từ trước, đặt ở bên cạnh muốn mua cùng với chén sứ, thứ này tôi coi trọng trước, hy vọng cậu có thể tuân thủ quy tắc thứ tự trước sau đem hạt châu kia đưa cho tôi."

Vân Cảnh nhướng mày, lập tức nhìn thấu thủ đoạn của người này.

Hắn sợ mình tỏ ra thèm muốn với thứ này, chủ quán sẽ mượn cơ hội mà tăng giá liền làm bộ nhìn trúng một thứ khác, sau đó cò kè mặc cả một phen, đem bảo vật chân chính về tay, từ đó chiếm được tiện nghi, lấy giá thấp mua được thứ tốt.



Vân Cảnh hiểu được tâm tư này, nếu có thể tránh khỏi bị lỗ, đương nhiên tận lực không để mình chịu thiệt.

Viên châu rỉ sét này linh khí không tính là nhiều, Vân Cảnh cũng không coi trọng, nếu không cậu cũng đã không trực tiếp hỏi giá.

Nếu đối phương muốn, Vân Cảnh cũng không thèm để ý, trực tiếp ném viên châu kia cho hắn: "Vậy cho cậu."

Chàng trai vô cùng sợ hạt châu rơi xuống nên nhanh chóng đưa tay ra đỡ, sau khi tới tay, cậu ta hoàn toàn bình tĩnh lại, càng nhìn Vân Cảnh không vừa mắt.

Vân Cảnh cho dù không biết thân phận của hắn, nhìn khí chất và tư thái của hắn cũng phải biết hắn không phải người bình thường.

Thiếu chút nữa cầm bảo vật của hắn thì cứ coi như xong, thời điểm đưa về cậu ta còn không hề tôn trọng, trực tiếp ném bảo vật qua, quả thực không đem hắn để vào mắt!

Trần Tùng trong lòng hừ lạnh một tiếng, xoay người định mua hạt châu rỉ sét, hắn hỏi chủ quán: 'Cái này giá bao nhiêu?"

"Năm ngàn." Chủ quán nói.

Trần Tùng không thể tin tưởng được mà nhìn chủ quán: "Ông nói cái này bao nhiêu tiền?"

"Năm ngàn, không bớt!" Chủ quán không chút do dự nói.

Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của chủ quán, Trần Tùng tức giận đến mức gắt gao nắm chặt viên châu, hung tợn mà trừng mắt nhìn ông ta.

Chủ quán làm ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, muốn mua thì mua, không mua thì cút.

Vừa rồi, chủ quán đã nghe được cuộc trò chuyện của Vân Cảnh và Trần Tùng, nếu lúc này không tăng giá thì thật ngu ngốc.

Hơn nữa khi được Trần Tùng nhắc nhở, Vân Cảnh lại không nhận ra thân phận hắn nhưng ông chủ thì nhận ra, đối mặt với con dê béo như vậy, không hạ thủ tàn nhẫn một chút làm sao được!

Trần Tùng nghiến tăng nghiến lợi nói: "Hạt châu rỉ này ngày thường cũng không đến năm mươi đồng tệ......."

"Theo lời nói của Trần công tử vậy năm mươi tệ đáng để ngài mua sao? Mua về như đem hàng giả đặt trong nhà, chuyện này thật mất hết mặt mũi của ngài, hoặc trước vừa mua sau lại ném vào thùng rác, đây mới thực sự là lãng phí! Bảo vật này hôm nay đã lọt vào mắt xanh của Trần công tử, Trần công tử đã do dự lâu như vậy, vậy nên đừng nên chần chừ nữa. Nếu có người khác giống như chàng trai trẻ vừa rồi, tôi cũng không tiện ăn nói với người ta."

Trần Tùng sắc mặt xanh mét vì tức giận, hắn thật ra không để bụng năm ngàn tệ, vốn dĩ, hắn dự định bí mật săn hàng, sau đó nói lại với người khác rằng hắn mua được với giá rẻ để chứng minh ánh mắt của mình, kết quả hôm nay lại bị người ta lừa cho một vố.

Theo phỏng đoán của hắn, thứ này nếu thật sự cầm đi giám định, giá cũng chỉ khoảng hai đến ba ngàn, nhưng vừa mới lấy được bảo vật liền trực tiếp lộ ra thân phận, đồng thời còn nói đây là bảo vật mà hắn coi trọng, bây giờ nuốt lời chỉ càng thêm mất mặt.

Rơi vào đường cùng, Trần Tùng đành phải bỏ tiền, không lấy được món hời lại đành phải nhịn đau trả gấp đôi đem đồ vật mua về.

Bốn phía mọi người vây quanh xem náo nhiệt, Trần Tùng sau khi lấy được hạt châu không ở lại đây nữa mà xoay người rời đi, đi thẳng về hướng Vân Cảnh vừa rời đi.

Vân Cảnh đã làm khó hắn, hắn cũng phải khiến cho Vân Cảnh chịu thiệt một, nếu không vậy Trần Tùng sẽ không thể nuốt trôi cơn giận này!