Thầy Tướng

Chương 2




Hai mươi phút sau, Vân Cảnh cùng mấy tên đàn em đi tới bên ngoài lối vào bờ sông Tràng Khẩu, trong mắt người bình thường trước mắt chỉ là một khu vực đổ thạch, nhưng trong mắt Vân Cảnh thì ở đây tràn ngập linh khí, nồng đậm phảng phất tựa như vươn tay là có thể hút toàn bộ chúng vào trong cơ thể, nhưng thần kỳ chính là những linh khí có thể nhìn thấy nhưng không thể hút vào như là bị một thứ gì bao bọc bên trong.

Mấy tên đàn em cúi đầu khom lưng mà mang Vân Cảnh đi vào, trùng hợp thời điểm bọn họ tiến vào, có người cắt một khối nguyên thạch màu sắc oánh nhuận, xanh biếc theo máy cắt từng chút lộ ra, khiến tất cả mọi người bên trong cảm thán. Vân Cảnh nhìn thấy một đạo linh khí uyển chuyển, nhẹ nhàng bay ra, quanh quẩn ở đó hấp dẫn ánh mắt cậu.

Đây là linh khí có thể hấp thu!

Vân Cảnh lập tức phóng xuất ra tinh thần lực đem linh khí thu lại, linh khí càng cách xa khối đá thì màu xanh biếc của nguyên thạch ngày càng ảm đảm đi.

Việc cắt đá tiếp tục tiến hành, mọi người đều thấy đây là khối thượng phẩm Băng Chủng đế vương lục, nhưng càng cắt lại càng hỏng, vừa rồi còn lộ ra một chút màu xanh ngọc lục bảo nhưng hiện tại trông rất hỗn tạp, loang lổ, mọi người ngay lập tức tỏ ra thất vọng.

Vân Cảnh lập tức hiểu ra, thì ra linh khí này bị phong tỏa trong những khối đá đó, linh khí lúc đó bị cậu hút đi nên những viên đá quý giá lập tức trở thành rác rưởi.

Vân Cảnh lập tức buông đạo linh khí kia ra, theo đó linh khí trở về khối đá kia, khối đá vừa rồi vẫn có vẻ bình thường lại ngay lập tức trở nên khác biệt.

Chủ nhân của viên đá kia đang ở một bên gào khóc, tốn một số tiền lớn như vậy cứ ngỡ rằng mua được một khối nguyên thạch tốt, kết quả lại ra một cái khối nguyên thạch rác rưởi như vậy. Chưa kịp vui mừng thì đã phải thất vọng quả thực khiến hắn ta rất đả kích. Sớm biết vừa rồi khi cắt ra Đế Vương lục, lẽ ra hắn ta nên đáp ứng giá cả mà người khác đưa ra.

Việc cắt đá hoàn tất, ngay lúc này ánh sáng của đèn chiếu vào bên trên khối đá, khối đá tách ra tỏa ra tia sáng chói lóa, chủ nhân của khối đá đó dụi dụi mắt sau đó nhảy dựng lên rồi hét lớn: " Băng chủng đế vương lục! Trời ơi! Đây là thượng đẳng băng chủng đế vương lục."

Tiếng hét của hắn làm cho đám người đang dần rời đi lập tức vây lại, khi mọi người nhìn thấy thứ mà họ cho là rác rưởi lại biến thành bảo vật, mọi người đều vô cùng kinh ngạc, họ cảm thấy hôm nay mình đã tận mắt chứng kiến một kỳ tích.

"Anh Vân Cảnh, Triệu ca ở bên kia." Tên tiểu đệ ở bên cạnh xem náo nhiệt đủ rồi lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn một vị hung thần liền vội vàng nói.

Vân Cảnh nhìn theo hướng mà tên đàn em kia chỉ, thì thấy một người đàn ông cao chừng 1m7 dáng người thấp bé nhưng cường tráng, vạm vỡ đang đứng trước một sạp hàng đang lựa đá trong một đống đá, dường như đang rất do dự không biết nên bắt đầu từ viên nào.

Vân Cảnh đi đến bên cạnh người đàn ông sau đó chỉ vào một trong những viên đá: "Mua cái này đi".

Triệu ca quay đầu liếc nhìn Vân Cảnh, trong mắt hiện lên một tia dò xét.

Vân Cảnh phát hiện, linh lực của người này so với hầu hết mọi người xung quanh hơi nhiều hơn một chút, dáng người của hắn không cao nhưng bắp thịt cường tráng, tốc độ linh lực trong cơ thể cũng nhanh hơn so với người thường, có thể thấy được tố chất thân thể của người này tốt hơn so với người thường.

Chỉ đáng tiếc thân thể hắn có sự tích tụ, đình trệ phần lớn tập trung ở đầu, đặc biệt là ở trong mắt, bề ngoài không thấy rõ nhưng theo suy đoán của Vân Cảnh có lẽ mấy ngày nay hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Vân Cảnh cũng là người tu luyện, liếc mắt một cái liền có thể thấy người này là người tu luyện, tâm tư trầm ổn, hiển nhiên đã trải qua vô số nghịch cảnh, không phải là người có thể so với sánh với tên Hứa ca kia được.

Triệu ca nhìn biểu tình thờ ơ của Vân Cảnh, ánh mắt hơi thu liễm một chút.

Có thể làm nhân vật số một, số hai ở giới hắc đạo này, Triệu ca đương nhiên cũng là người có mắt nhìn, Vân Cảnh nhìn có vẻ bình thường nhưng lại cho hắn cảm thấy có chút khác biệt.

Mà viên đá cậu nói vừa nói tình cờ lại là một trong những viên đá mà Triệu ca rất thích, mặt khác hai khối đá còn lại hắn cũng xem trọng. Vì thế hắn mua cả ba tảng đá, giá cả cộng lại có chút cao nên mới do dự như vậy.



Bất quá làm đại ca xã hội đen, Triệu ca đương nhiên phải dè dặt, cẩn thận hơn, không thể tùy tiện tin tưởng người lạ vừa nói chuyện, hắn liền quay đầu nhưng không đáp lại Vân Cảnh, đang chờ phản ứng tiếp theo của cậu.

Sau đó, cũng không có sau đó nữa, hắn không nói, Vân Cảnh cũng không nói, Triệu ca chờ đợi trong chốc lát, rồi quyết định mua cả ba viên đá.

Vân Cảnh thấy vẻ mặt của Triệu ca, lúc này mới không nhanh không chậm mà mở miệng nói: "Triệu ca anh có biết tôi không?".

Triệu ca không chút biến sắc quay đầu nhìn Vân Cảnh: "Thế nào, chẳng lẽ chúng ta là bạn cũ?"

Vân Cảnh khẽ mỉm cười: "Triệu ca, quý nhân thường hay quên đồ, tôi thiếu tiền của anh, hiện tại đến đây để trả".

Triệu ca sửng sốt, vừa quay đầu thì thấy tên đàn em bên cạnh Vân Cảnh.

Hắn luôn luyến tiếc mạng sống của mình, bên người thường lúc nào cũng sẽ có vệ sĩ túc trực bên cạnh bảo vệ an toàn cho hắn, vừa rồi Vân Cảnh trực tiếp đi tới chỗ hắn, hắn còn tưởng thân phận của cậu ta đã được bảo tiêu kiểm tra, giờ phút này mới biết được cậu chính là do đàn em của hắn đưa tới.

Triệu ca đã thu tiền của vô số người nhưng hiếm có người nào như Vân Cảnh chủ động trả tiền còn đến hẳn nơi đổ thạch, quả thật hiếm thấy. Xác nhận được thân phận của Vân Cảnh, Triệu ca mới yên tâm một chút, cười nhìn cậu nói: "Vậy cậu muốn trả tiền như thế nào?"

"Tôi giúp Triệu ca xem đá, nợ nần giữa chúng ta xóa bỏ, như thế nào?."

Triệu ca so sánh những viên đá trên mặt đất: "Anh bạn nhỏ, tôi không biết cậu nợ tôi bao nhiêu tiền, cấp dưới không báo cáo cho tôi nhưng số tiền đó không đáng để vào mắt, vậy cậu biết mấy tảng đá này bao nhiêu tiền không?"

Chủ quán rất thức thời, lập tức báo giá: "Mấy viên này tương đối rẻ, chỉ mấy chục vạn mà thôi, những viên mà Triệu ca nhìn trúng kia tổng cộng giá một ngàn một trăm vạn."

Triệu ca hướng về phía Vân Cảnh dơ ra ba ngón tay: "Ba tảng đá, hơn ngàn vạn, nếu tôi thua, mười cái mạng nhỏ của cậu cũng không đền nổi."

Vân Cảnh gật đầu, quay đầu nhìn sang bên cạnh thì lại có người mua đá để cho người ta cắt luôn tại chỗ.

Loại đá này là chất liệu tranh sáng tranh tối, lúc này lộ ra một phần phỉ thúy màu xanh lục, màu sáng, vết rạn và bông ít hấp dẫn ánh mắt của mọi người, mà vỏ ngoài viên đá cũng được xem trọng, vỏ đá màu vàng xanh pha chút đỏ và rỉ sét, lớp ngoài của đá đã lâu đời, thế nước cực tốt.

Mặc dù như thế, nó cũng không phải là không có rủi ro, hầu hết loại đá này có vết nứt tương đối nhiều, có câu "Càng mài càng trướng càng cắt càng sụp", một khi cắt vào từ đậu chủng đến băng chủng đều có, tới bước này rồi thì chỉ có thể dựa vào may mắn.

Tảng đá này bề ngoài vô cùng tốt, được mua với giá hai ngàn vạn, bây sắp được cắt ra lập tức hấp dẫn không ít người. Vân Cảnh đứng nhìn tảng đá kia, không đợi bắt đầu cắt liền trực tiếp khẳng định: "Lỗ rồi."

Triệu ca quay đầu nhìn cậu: "Cậu xác định như vậy?"

"Nếu tôi sai, tiền tôi thiếu sẽ tăng gấp đôi, nếu tôi thắng, anh phải để tôi giúp anh chọn đá một lần, không ai nợ ai, như thế nào?" Vân Cảnh nói.

Lúc này Triệu ca cười thật, xua tay nói: "Cậu thật sự rất thú vị, tôi rất thích người như cậu, nếu cậu thua thì theo tôi mấy ngày, nếu cậu thắng tiền cậu thiếu tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ.

Nhìn Hứa ca trước đó, Triệu ca bảo cậu theo bồi mấy ngày là ý gì thì không cần nói cũng biết.

Vân Cảnh cũng chậm rãi câu môi nở nụ cười, từ trước đến chưa từng có ai dám nói chuyện với cậu như vậy, nếu để cho Mộng Ma biết, chỉ sợ một vuốt liền đem hắn ta giết chết.



Lúc trước khi xuyên qua lỗ đen, khế ước ma thú Mộng Ma vì bảo vệ cậu, đem cậu gắt gao bảo hộ trong lồng ngực, Vân Cảnh bây giờ trở thành xuyên thư giả cũng không biết Mộng Ma đang ở đâu trên thế giới này.

Nghĩ đến đây, Vân Cảnh càng cảm thấy việc hấp thu linh lực nê làm càng sớm càng tốt, thế giới lớn như vậy, lang thang tìm kiếm mục tiêu chỉ sợ là cả đời cũng không tìm thấy Mộng Ma, chỉ khi cậu khôi phục một phần thực lực mới có khả năng phá tan sự ràng buộc ở thế giới này, dùng khế ước tương liên với Mộng Ma thì mới tìm được vị trí của hắn.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, tảng đá kia dần dần được cắt ra, điều khiến những người xung quanh kinh ngạc tảng đá thoạt nhìn tốt như thế, vậy mà khi cắt vào trong lại đầy vết nứt, hoa văn bên trong rậm rạp, chằng chịt như mạng nhện đồng dạng trải rộng toàn bộ khối đá, thoáng dùng tay chạm nhẹ một chút liền rơi rụng ra như bột phấn.

Ngoại trừ phần phỉ thúy lộ ra ngoài, những chỗ khác hoàn toàn không đáng tiền.

Đây chẳng lẽ không phải là hai chữ thua lỗ có thể nói, một đao đi xuống gần như làm chủ nhân của viên đá táng gia bại sản.

Chủ nhân của viên đá kia nhìn đống mảnh vụn kia cả buổi, mặt mày xám như tro tàn, hơn nửa ngày đều không làm ra bất cứ biểu tình nào, người xem bốn phía náo nhiệt, thổn thức không thôi.

Tận mắt thấy một người một đao nghèo một đao phú, Triệu ca hít sâu một hơi, có chút tiếc hận mà nói với Vân Cảnh: "Vận khí không tệ nhưng thật đáng tiếc......"

Cũng không biết hắn là tiếc hận Vân Cảnh không thể bồi hắn, hay là tiếc hận vì tảng đá kia.

"Nhóc con, làm sao mà cậu biết được? Tảng đá kia bất luận ở phương diện nào đều có khả năng xuất hiện băng chủng cực lớn." Triệu ca có chút tò mò hỏi.

"Đúng vậy, nếu không như thế thì sao gọi là đổ thạch được." Vân Cảnh như thật như đùa nói.

Trải qua sự tình như vậy, Triệu ca đối Vân Cảnh không khỏi có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng một lần nói chuẩn Vân Cảnh lại không bộc lộ kiến thức chuyên môn của bản thân, thật sự không thể chứng minh được cái gì.

Triệu ca trong lòng ngứa ngáy, hơi cúi người xuống nói với Vân Cảnh: "Hay là như vậy, cậu nhìn xem vài lần nếu đều đúng Triệu ca sẽ hỗ trợ cậu chọn đá. Một khi trúng, Triệu ca cam đoan sẽ thưởng cho cậu một bao lì xì thật lớn! Thế nào?"

"Nếu trúng, Triệu ca cho tôi mượn một phần tiền để mua một viên đá đi." Vân Cảnh nói.

Sau khi trả hết nợ, cậu nên cân nhắc việc kiếm tiền cho mình, dù sao ở thế giới này không có tiền thì một bước cũng khó đi, vừa rồi trên đường tới nơi này tiền xe đều là mấy tên đàn em trả.

Trước mắt xem ra đổ thạch là phương pháp thích hợp nhất, hôm nay cậu nhất định phải nắm bắt cơ hội kiếm được hũ vàng đầu tiên.

"Không thành vấn đề." Triệu ca ngay lập tức đáp ứng.

Kế tiếp, Vân Cảnh cùng Triệu ca đi vòng quanh nơi này, chỗ nào có giải thạch thì bọn họ liền đi đến, tốc độ phán đoán của Vân Cảnh rất nhanh, chỉ cần nhìn thoáng qua một cái là có thể phán đoán được chất lượng của viên đá đó.

Triệu ca thấy cậu đoán nhanh như vậy ban đầu cũng bán tín bán nghi, nhưng sau khi xem liên tiếp mười lần giải thạch Vân Cảnh đều nói trúng, ánh mắt Triệu ca nhìn về phía cậu hoàn toàn thay đổi.

Nhìn khá ngoan ngoãn, nhìn tuổi vẫn còn là vị thành niên, thấy vậy mà lại là một cao thủ ẩn nấp ở trong nhân gian.

Giờ phút này Triệu ca hoàn toàn từ bỏ ý định bao dưỡng Vân Cảnh, quả thực hận không thể đem Vân Cảnh cưới về để cung phụng, có một người vợ như vậy thì ai còn lo không thể phát tài được cơ chứ!