Tấn Giang Thủy nhìn cửa hàng tạp hóa trước mặt, lông mày không tự chủ nhíu lại: "Tiểu Cảnh, nơi này......."
Thân là thầy phong thủy, Tấn Giang Thủy vừa thấy tiệm tạp hóa đã lập tức thấy được sự tà môn ở đây.
Ngay trước tiệm tạp hóa là một con đường, hơn nữa còn là hạ sườn dốc, điểm cuối của hạ sườn dốc trùng hợp dừng lại ngay trước tiệm, rồi rẽ trái tạo thành một đường cong uốn lượn , tiệm tạp hóa lại trùng hợp nằm bên trong con đường cong này.
Nhìn lại tiệm tạp hóa, nhà cửa hai bên đều được trang trí sửa sang mới lại, không chỉ mới, sáng sủa mà đất đai còn rộng rãi tạo thành tư thế giáp công với tiệm tạp hóa.
Dưới góc độ phong thủy, đối diện với đường gọi là "đối hướng", đối hướng đường nếu hướng phía dưới là dòng chảy thì đó là thế đáng sợ nhất là "đại ác" (nói chung là hướng nhà rất xấu). Người bình nếu cùng gặp phải "đối hướng" và "đại ác" cũng đủ ngạt thở, kết quả lại thêm một con đường lại uốn cong sang trái, đối với nhà Vân Cảnh tạo thành "đao hình", tiệm tạp hóa nằm ở bên trong "đao hình", phải biết rằng bên trong còn xấu hơn cả bên ngoài. (xin lỗi mọi người vì đoạn này tui edit hơi khó hiểu nha, edit đến đây tui cũng chán muốn bỏ luôn đó, mọi người có thể hiểu khái quát nội dung đoạn này là phong thủy của tiệm tạp hóa rất xấu, phạm vào rất nhiều điều đại kỵ.)
Nhà cửa hai bên đều được cải tạo, chỉ có tiệm tạp hóa nhà cậu rách nát siêu vẹo, như vậy cũ mới không đồng nhất, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, đây là bố cục "lẩu thập cẩm (kiểu hỗn tạp, không theo trật tự)", hơn nữa nhà hai bên rộng rãi sáng sủa, chỉ có nhà của cậu vừa nhỏ lại vừa hẹp, thậm chí ngay cả bố cục "bánh sandwich (bánh kẹp - nhà Vân Cảnh cũ nát bị kẹp giữa những ngôi nhà mới sáng sủa)" tệ nhất cũng không tha.......
Tất cả những điều cấm kỵ nhất trong phong thủy dương trạch đều tập hợp ở nhà của Vân Cảnh, điều này khiến người khác không thể không phục......
Đây cũng là lần đầu tiên Vân Cảnh về nhà, tuy rằng có thể thấy tiệm tạp hóa trong ký ức của nguyên thân, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có một chút khác biệt.
Mặc dù cậu không hiểu về phong thủy nhưng bằng trực giác cũng biết căn nhà này phong thủy cực xấu.
Nhưng giờ phút này tâm tình Vân Cảnh lại có chút vui sướng.
Nhà ở sợ nhất là rước phải âm linh, nhưng cậu lại không sợ.
Căn nhà tập hợp đầy đủ những cấm kỵ trong phong thủy, dẫn đến âm khí tích tụ bên trong, đối với Vân Cảnh mà nói đây đều là Linh khí cậu có thể trực tiếp nuốt chửng!
Tấn Giang Thủy sau khi suy nghĩ cân nhắc kỹ lưỡng thì lên tiếng: "Tiểu Cảnh, không bằng hôm nay cậu đến chỗ tôi ở một đêm, nhà tôi cách trung tâm thành phố không xa, mấy ngày nữa cậu đi học cũng sẽ thuận tiện hơn......."
Lão Triệu vừa nghe lập tức trở nên hăng hái: "Sao có thể, muốn ở thì cũng ở nhà tôi! Nhà của tôi, Tiểu Cảnh và ông cũng xem qua rồi, sau khi cậu và Tấn tiên sinh sửa đổi tuyệt đối rộng rãi sáng sủa, ở nhà tôi sẽ khiến cơ thể và tinh thoải mái dễ chịu, vậy nên trực tiếp tới nhà tôi đi!"
Vân Cảnh đại khái hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, khẽ mỉm cười nói: "Không cần, cũng đã đến cửa rồi, tôi sẽ ở nhà."
Tấn Giang Thủy muốn nói gì đó nhưng lại thôi: "Có thể hội tụ đủ các kiêng kị của nhà ở, cho dù ban đầu bình thường nhưng lâu rồi cũng sẽ sinh ra những thứ ô uế..."
Tấn Giang Thủy còn chưa nói xong, liền thấy một nam một nữ đi tới cửa, nhô đầu ra nhìn về phía mấy chiếc xe của lão Triệu.
Vân Cảnh liếc mắt một cái đã nhận ra đó là ba và mẹ kế của nguyên thân, chỉ là tận mắt nhìn thấy người thật rất khác so với trong ký ức, đặc biệt Vân Cảnh có thể nhìn thấy linh khí nên giới này trong mắt cậu rõ ràng hơn với người khác.
Vân Cảnh liền lập tức hứng thú, không tiếp tục nhiều lời với hai người kia nữa, mau chóng xuống xe đi vào tiệm tạp hóa.
Tấn Giang Thủy và lão Triệu thấy Vân Cảnh khăng khăng muốn đi vào, suy xét đến năng lực của cậu, hai người họ cũng không thể làm gì nữa, chỉ nhìn theo bóng lưng đang bước vào cửa.
Lão Triệu nhìn Tấn Giang Thủy biểu tình ngưng trọng, tò mò hỏi: "Tiệm tạp hóa này có vấn đề gì sao, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn nhà của tôi?"
Tấn Giang Thủy lắc lắc đầu: "Bên trong có thứ dơ bẩn ô uế, sợ là hung hiểm hơn so với nhà cậu nhiều, giống như khách hàng trong cửa tiệm không hiểu gì cả, ra ra vào vào ngược lại không có việc gì, còn như tôi với cậu, một khi tiến vào bị đồ vật bên trong cảm ứng được, ngược lại sẽ bị quấn lấy, không chết sẽ không bỏ qua. Tuy nhiên Tiểu Cảnh không phải người thường, cậu ấy tất nhiên cũng cảm nhận được điều đó, nếu cậu ấy nhất quyết muốn đi vào, có nghĩa là cậu ấy đã nắm chắc được chuyện này."
Lão Triệu nghĩ đến chỉ một cái liếc mắt của Vân Cảnh, liền đem mộc bài của Trần Tùng hóa thành cát bụi, liền sợ hãi gật gật đầu, thấy Vân Cảnh vào trong không có động tĩnh gì, bọn họ ở lại cũng vô dụng nên Tấn Giang Thủy cùng lão Triệu cũng lên xe rời đi.
Bên kia, mắt thấy Vân Cảnh từ xe Bently xuống, mọi người trong của tiệm lúc đầu còn không dám lên tiếng, thẳng đến khi xe của lão Triệu rời đi, liền lập sôi nổi đem ánh mắt hướng về phía Vân Cảnh, dò hỏi quanh co dò hỏi Vân Cảnh kết giao được bằng hữu có tiền như vậy từ khi nào.
Vân Cảnh là loại người như thế nào, những người hàng xóm chứng cậu lớn lên là rõ ràng nhất, nghe nói Vân Cảnh cùng người nhà ầm ĩ một trận, vừa ra đến cửa liền tuyên bố muốn làm xã hội đen để kiếm tiền, giờ chưa đầy một tháng Vân Cảnh đã trở về lại còn trên chiếc xe hàng hiệu, chẳng lẽ cậu làm xã hội đen thật?
Mấy người hàng xóm tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, một bên tính toán trong lòng , một bên vòng vo dò hỏi.
Vân Cảnh không hề mất kiên nhẫn, đầu tiên chào hỏi mọi người, sau đó lúc này mới mỉm cười nói: "Chiếc xe vừa nãy là của bạn con, hắn tình cờ đi ngang qua đây nên tiện đường đưa con về."
Mấy người hàng xóm sửng sốt, bị bộ dáng khiêm tốn lễ phép của cậu làm cho bối rối.
Mà ngày trước, Vân Cảnh hoặc là ngước mắt lên trời khoe khoang khoác lác, hoặc là hừ lạnh một tiếng, bố thí trả lời một câu rồi quay người rời đi, không nghĩ tới hôm nay lại khách sáo lễ độ như vậy, nụ cười ôn hòa nhã nhặn khiến cho vẻ ngoài vốn dĩ bình thường của cậu trở nên xuất sắc hơn mấy, trước kia thì ăn như rồng cuốn, nói như rồng leo , làm như mèo mửa1, giờ phút này trước sau tương phản to lớn khiến người ta không nhịn được sinh lòng hảo cảm.
[1]: chỉ những người tham ăn tục uống, ăn đâu hết đến đấy, nhưng lại rất lười biếng, làm việc ít, làm không đến nơi đến chốn.
Thấy Vân Cảnh dễ nói chuyện như vậy, mấy người hàng xóm lập tức ngươi một câu ta một câu, sau đó dò hỏi rất nhiều thứ, mà Vân Cảnh trước sau đều duy trì thái độ lễ phép, nhanh chóng hòa nhập với hàng xóm.
Ba của Vân Cảnh đứng một bên ban đầu vốn đem cậu đuổi vào nhà miễn cho mất mặt xấu hổ, sau khi thấy như vậy thì cũng không tiện lên tiếng đuổi Vân Cảnh vào, không thể làm gì khác ngoài đứng một bên ngơ ngác nhìn con trai mình dường như đã biến thành người khác.
Trùng hợp lúc này Vân Cảnh xoay đầu lại, nói với ba của nguyên thân: "Trường học được nghỉ mấy ngày, con nghĩ lâu rồi mới có ngày nghỉ nên muốn về nhà, cho nên mới nhờ bạn đưa về."
Ba của nguyên thân hừ lạnh một tiếng: "Trường học, mày còn nhớ tới trường học à? Lúc trước ai nói không muốn đi học, muốn làm xã hội đen? Người bạn vừa mới đưa mày về chính là đám xã hội đen trong miệng mày đúng không? Vân Cảnh, tao nói cho mày biết sớm hay muộn mày cũng phải giành cả đời ở trong ngục giam thôi, đừng làm liên lụy tới tao và mẹ, còn mẹ mày sớm hay muộn cũng sẽ sinh em trai!"
Vân Cảnh nghe vậy cũng không tức giận gật đầu nói: "Trước kia là con không hiểu chuyện, lần này rời nhà đi lâu như vậy, con đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nghĩ thông suốt, về sau con sẽ chăm chỉ học tập, nỗ lực thích nghi với thế giới mới này, là một người chính trực có đạo đức!"
Lần này không chỉ có hàng xóm mà ba của nguyên chủ cũng trợn mắt kinh ngạc, chỉ vào Vân Cảnh một hồi lâu cũng nghẹn lời không thể phát ra được mắng chửi nào.
Còn có thể mắng chửi Vân Cảnh như thế nào nữa, từ khi cậu vừa bước vào cửa, cả người đều không thích hợp.
Trước kia là người không chịu học, hiện tại lại khiêm tốn lễ phép, hơn nữa không còn tỏ ra cứng đầu, thậm chí còn tỏ vẻ sẵn lòng học tập trở thành con người mới, cho dù ba của nguyên thân không tin tưởng vào con trai mình, cũng không thể trước mặt hàng xóm nhục mạ cậu.
Đúng lúc này mẹ kế của Vân Cảnh từ trong nhà đi ra, vừa thấy khuôn mặt đỏ bừng của ba của nguyên thân, vội vàng vỗ lưng cho ông ta rồi nói : "Ai da, bớt giận, bớt giận....... Anh đừng tức giận không lại hại thân thể."
Nói xong bà ta quay đầu nhỏ giọng trách cứ Vân Cảnh: "Tiểu Cảnh, con cũng thật là, sao có thể để người ta đưa về nhà, gần đây trong nhà không gửi tiền cho con, có phải là tên đại ca kia nuôi con....... Ba con lúc trước nói không cho con tiền, đó đều là lời nói trong lúc giận dữ, dù sao cũng đều là người một nhà, làm sao lại trở mặt thành thù sau một đêm được? Vốn dĩ hai ngày nay ba con đã hết giận, thế mà con lại bảo tên đại ca xã hội đen kia đưa con về đến tận cửa để ba con tận mắt nhìn thấy....... Tên hội đen kia tuy rằng thích con đó là bởi vì con còn trẻ, da trắng nõn mềm mại, còn đẹp hơn con gái....... Nhưng dù sao đây cũng không phải là việc lâu dài, một người đàn ông lại đi theo một người đàn ông, haiz......."
Sau khi mẹ kế nói xong những lời này, ba nguyên thân càng nghẹn đến đỏ mặt, mấy người hàng xóm đang chơi bài cũng sôi nổi há hốc mồm, khó tin mà nhìn về phía Vân Cảnh.
Ý tứ trong lời nói của mẹ kế là....... Vân Cảnh bị tên đại ca xã hội đen kia bao dưỡng?
Vân Cảnh nghe vậy, ánh mắt nặng nề nhìn về phía mẹ kế.