Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Vừa ngẩng đầu lên liền thấy một vị Đại lão Hòa thượng từ trong bước ra, Khích Sảnh từ tốn đứng dậy chắp tay búp sen, cúi đầu chào: "Con chào thầy. Dạo này thầy có khỏe không?"
Đại lão Hòa thượng bước đến khẽ để tay lên đầu Khích Sảnh rồi chắp tay: "A Di Đà Phật. Dạo này thầy khỏe. Còn sức khỏe của con ra sao?"
"Dạ con khỏe thưa thầy. Hôm nay con đến là vì muốn gửi thầy một vật, mong thầy cho nương nhờ cửa Phật, được phép lắng nghe kinh kệ mỗi ngày."
Đại lão Hòa thượng gật đầu, chắp tay niệm một tiếng rồi chúc phước lành Khích Sảnh, đi vào trong mang ra một chiếc lư nhỏ đưa qua cho cô.
Khích Sảnh hai tay nhận lấy, chắp tay niệm chú đưa linh hồn Trịnh Quyên vào chiếc lư nhỏ.
Lúc này Trịnh Quyên bỗng dưng hiện thân, quỳ xuống bái tạ Khích Sảnh ba cái: "Đại ân đại đức của thầy đời này con không trả nổi, chỉ có thể ở chốn chùa Phật linh thiêng cầu phúc cho thầy mỗi ngày. Con nguyện kiếp sau sẽ có cơ hội để đền đáp."
Khích Sảnh cười nhẹ, xua tay: "Được rồi. Không cần quá nặng nề, tôi chỉ là một thầy trừ ma nho nhỏ, giúp cô cũng chỉ là tiện tay, hơn nữa cũng đã thu phí rồi. Cô cứ yên ổn mà nương nhờ nơi cửa Phật thanh tịnh, tiêu trừ oán nghiệt rồi mau chóng siêu thoát đi thôi."
Trịnh Quyên dịu dàng mỉm cười, cô biết thầy đang an ủi cô, không muốn cô quá mang nặng ân đức trong lòng, có điều trong lòng cô vẫn sẽ luôn ghi nhớ.
Khích Sảnh hai tay dâng chiếc lư nhỏ cho Đại lão Hòa thượng, nghiêm cẩn cúi chào sau đó rời đi. Cô phải mua vé đi đến thành phố Rận.
Thế là một cuộc phiêu lưu mới lại bắt đầu.
*
Ngồi máy bay năm tiếng ròng rã, Khích Sảnh có chút mơ màng, ngáp ngủ vài cái.
Vừa xuống máy bay, Khích Sảnh liền bước vào nhà vệ sinh ở sân bay thay một bộ đồ.
Vì phải đi thăm dì Vân và đến nơi chùa chiền nên Khích Sảnh phải mặc đồ kín kẽ, trang nghiêm.
Thay vào một chiếc váy được cắt xẻ tinh tế, có thể phô bày được những đường cong trên cơ thể. Khích Sảnh hài lòng mân cổ một cái, vẫn là thế này thoải mái hơn.
Sau khi đến khách sạn để đồ, Khích Sảnh ngồi taxi đi đến núi Vĩnh Hằng.
Bước xuống xe, Khích Sảnh bỗng thấy hơi lạnh.
Trời đêm nay không trăng không sao, một mảnh tối đen như mực.
Trên đồi núi hoang vắng, gió lạnh thổi từng cơn, Khích Sảnh thoáng rùng mình vì lạnh, miệng huýt sáo vài lần không có trật tự nhưng lại giống như là đang theo một nhịp điệu nào đó.
Vài phút sau, một con đại bàng to có lông màu xanh nhạt bay đến, chao lượn một vòng trên bầu trời rồi đáp xuống trước mặt Khích Sảnh.
"Lần này đến hơi chậm đó nha Xanh Xanh, chị đây lạnh muốn đóng băng luôn rồi."
Đại bàng thoáng trừng mắt, nó không thích cái tên này chút nào. Nhưng nó cũng không thể nói, chỉ đành chấp nhận mà thôi.
Có điều với tính cách của Khích Sảnh thì nó nghĩ, cho dù nó là một con đại bàng biết nói đi nữa thì cũng vô dụng.
Xanh Xanh giang hai cánh ôm Khích Sảnh một cái, cái đầu to cọ cọ vào cằm cô.
Khích Sảnh cười khanh khách, mở miệng trêu: "Thôi được rồi đấy cái đồ to xác đáng yêu này. Đi làm đại sự nào. Thấy chị đây xinh đẹp liền suốt ngày muốn ôm ấp."
Xanh Xanh kêu hai tiếng kháng nghị, cái con người thích tự luyến này, khi dễ chim không thể nói được đúng không?
Đùa giỡn một chút, Xanh Xanh liền chở Khích Sảnh bay thẳng lên cao.
Khích Sảnh dựa theo mô tả trong sách cổ, kêu Xanh Xanh bay dọc vách núi dựng đứng tìm kiếm khe nứt.
Theo miêu tả của sách cổ thì trong khe đá có một loại dung nham lạnh màu xanh nước biển, chỉ cần lấy một ít dung nham lạnh đó là được.
Vách đá dựng đứng của núi Vĩnh Hằng không thấp chút nào, Xanh Xanh càng bay cao thì càng lạnh, không khí có chút nặng nề.
Đúng lúc Khích Sảnh nhìn thấy khe nứt đang phát ra ánh sáng màu xanh nước biển óng ánh, định tiến lên thì bỗng có một tiếng kêu bén nhọn truyền đến.
Khích Sảnh xoay người nhìn qua liền bị giật mình, cái quái gì vậy?
Sao trong sách cổ không nói cô biết ở khe nứt có linh hồn của một con rồng canh giữ cơ chứ?
Đùa nhau sao?
Dưới tình thế không có một sự chuẩn bị nào, Khích Sảnh liền vỗ đầu Xanh Xanh: "Chuồn thôi Xanh Xanh, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nhanh lên."
Xanh Xanh nhanh chóng bay đi, nó còn sợ hãi hơn Khích Sảnh nhiều.
Rồng chính là loài được xưng tụng một trong tứ linh, nó sắp bị áp đến c.h.ế.t tươi vì thở không nổi luôn đó, sợ hãi quá đi mất.
Thế là một người một chim bay trối chết, Xanh Xanh tìm một nơi vắng vẻ để Khích Sảnh nhảy xuống, cọ cọ lên tay cô rồi bay thẳng lên bầu trời đêm.
Khích Sảnh xoa mặt, thầy trừ ma xinh đẹp tài giỏi như cô đây có thể khóc lóc một chút không?
Từ khi học đạo thuật đến nay, đây là lần đầu tiên trong đời cô phải chạy trốn như vậy đấy. Thật là một nỗi ô nhục trong cuộc đời anh minh thần võ của cô.
Méo mặt, Khích Sảnh bước lững thững về phía quán bar, cô phải đi uống rượu để xoa dịu tâm hồn thiếu nữ đầy yếu mềm của mình mới được.
Hãy đợi đấy, tối mai thì con rồng kia sẽ biết tay. Sở dĩ cô phải lui binh, vì rồng là một trong tứ linh, không phải loài bình thường. Nó đã trở thành u hồn canh giữ ở đó, chứng tỏ lúc trước đã có người luyện hóa nó rồi hạ chú lên linh hồn của nó.
Mà một người có thể luyện hóa rồng lại còn hạ chú lên linh hồn của rồng, cô cũng không thể tay không bắt cướp được. Muốn triệt hạ nó thì phải giải được chú của người hạ, có chút phiền phức.
Khích Sảnh uống đến cả người có chút lâng lâng nhưng chưa đến mức ngà say, loạng choạng đi ra ngoài, cô muốn đi ăn kem.
Bỗng lúc này có một người đàn ông bước đến, lịch sự đề nghị: "Xin chào, cho hỏi quý cô muốn đi đâu? Tôi có thể có vinh hạnh làm người hộ tống được không?"
Khích Sảnh ngẩng đầu, giương đôi mắt to tròn nhìn sang. Đây là một người đàn ông đẹp trai, bộ dạng thành đạt lại có tiền, đẹp trai và có tiền là hai đánh giá đầu tiên đập thẳng vào đầu cô, không phải lừa gạt đấy chứ?
Đúng vậy, vì cô quá xinh đẹp, trách ai được cơ chứ.
Khích Sảnh mân cổ: "Có tính phí không?"
Vi Liễn có chút dở khóc dở cười: "Đương nhiên là không, nhìn tôi giống một tài xế đang đón khách lắm sao?"
Khích Sảnh híp mắt, làm khó: "Có chút giống đấy, nhưng tôi muốn đi ăn kem, anh có tiền mua kem cho tôi không mà đòi đi cùng."
Vi Liễn cười thành tiếng làm lộ chiếc răng khểnh: "Không thành vấn đề, cô muốn ăn bao nhiêu, tôi mua cho cô bấy nhiêu."
Gần mười một giờ đêm, Khích Sảnh ngồi bên ngoài cửa hàng tiện lợi ăn kem, còn Vi Liễn ngồi kế bên nhìn cô đang ăn kem, không kiềm được, hỏi: "Cô không sợ tôi là người xấu sao?"
Khích Sảnh híp mắt cười: "Tôi quan tâm anh là người tốt hay kẻ xấu làm quái gì, có điều nếu muốn giở trò với tôi thì cứ thử xem."
Vi Liễn nhìn Khích Sảnh bằng cái nhìn tìm tòi, có vẻ cô gái này nói đúng, cô ấy thật sự không đề phòng anh chút nào cả.
Một là cô ấy quá ngây thơ, dễ tin người, hai là cô ấy căn bản không sợ gặp kẻ xấu. Hơn nữa mặc dù nói muốn anh mua kem cho cô ấy, nhưng khi nãy lúc thanh toán lại không để anh chi trả, xem ra là một cô gái rất mạnh mẽ, có cá tính.
Quan sát Khích Sảnh một hồi, Vi Liễn cho ra kết luận, cô không thể nào là trường hợp thứ nhất được, nên cô chính là trường hợp thứ hai, nếu vậy xem ra cô gái này không tầm thường, dù sao khi nãy thấy cô nói chuyện một mình thì anh cũng đã hoài nghi.
Vi Liễu chống cằm, có chút suy tư. Hôm nay là ngày kết hôn của người yêu cũ, anh cảm thấy không được vui nên mới đi uống rượu, không ngờ vô tình nhìn thấy một cô gái ăn mặc vô cùng quyến rũ ngồi một góc, vừa uống rượu vừa nói chuyện một mình.
Lẳng lặng lại gần một chút, Vi Liễn phát hiện ra cô đang nheo mắt, nói giọng rất khinh thường nhưng lại ẩn theo sự an ủi, anh nhớ rõ nhất là câu cô nói: "Buồn làm cái quái gì, tôi nói cho cô biết, đời còn dài trai còn nhiều, vì một tên cặn bã mà buồn khổ. Thế có xứng đáng làm một cô gái xinh đẹp, tài giỏi không?"
Lúc đó Vi Liễn hơi giật mình, anh cũng có một người cậu như vậy, cậu của anh là một cảnh sát trong đội điều tra đặc biệt, là chuyên về tâm linh, nên khi nhìn thấy Khích Sảnh nói chuyện một mình, anh liền kết luận cô gái này có khả năng tâm linh, rất đặc biệt.
Nên khi thấy cô ấy bước đi, Vi Liễn không kiềm được đã vô tình bước theo rồi đánh bạo mở miệng hỏi thăm, không ngờ còn được chở người đẹp đi ăn khuya.
Vi Liễn nhìn thoáng qua Khích Sảnh đang ăn kem, bỗng cảm thấy đôi môi của cô rất quyến rũ, không nhịn được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Suy nghĩ chốc lát, Vi Liễn mở lời: "Cái đó, cái đó, cô gì ơi, cô có cần phục vụ đặc biệt không?"
Khích Sảnh không nhịn được phì cười, còn có kiểu đề nghị ngốc nghếch thế này cơ à? Sao nghe cứ như đa cấp vậy?
Khích Sảnh xoa hoa tai: "Tôi hỏi anh ba câu, nếu anh trả lời hợp ý tôi thì nói tiếp."
Vi Liễn gật đầu, mím môi ngồi nghe một cách đầy nghiêm túc.