Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 33: Vụ án hồn ma bị biến mất (1)




Nhìn quỷ sai trói ma biến thái đi khỏi, Khích Sảnh mới đi lấy đồ lúc nãy đã gửi chỗ bác bảo vệ, ngồi taxi trở về nhà.

Tắm rửa sạch sẽ, Khích Sảnh thay một bộ đồ ngủ mỏng, nghe nhạc, uống chút rượu, cả người thoải mái đến nỗi bất giác thở dài một hơi, hừ hừ hai tiếng giống như một chú mèo con.

Trái ngược với sự thảnh thơi của Khích Sảnh, Viễn Khanh đang lo lắng đến sốt vó. Em gái của anh đã hơn cả tuần nay không ăn không uống, hơn nữa dù là đang đắp chăn thì cả người vẫn cứ lạnh lẽo và chảy ra nước.

Đôi mắt vừa hoảng sợ, vừa đáng thương của Viễn Trân nhìn anh như đang muốn cầu cứu, nhưng đi khám khắp nơi cũng không thể chẩn đoán ra được mắc bệnh gì. Viễn Khanh cau mày, thoáng nghĩ đến đội điều tra đặc biệt của Chính phủ.

Tình huống của Viễn Trân đặc biệt như vậy, hẳn là dính phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi? Rõ ràng là chẳng có căn bệnh nào mà toàn thân liên tục chảy nước hết.

Viễn Khanh mở danh bạ liên lạc với Kha Tiêu, anh muốn mời Kha Tiêu đến để xem anh ta có nhìn thấy được thứ gì hay không.

Nếu như thật sự dính đến thứ đồ không sạch sẽ thì không nên trì hoãn, cứ chậm trễ thì có khi Viễn Trân sẽ lành ít dữ nhiều. Viễn Khanh bóp trán, cha và mẹ đi du lịch sắp về rồi, nếu thấy tình trạng của Viễn Trân như vậy nhất định họ sẽ lo lắng không yên.

Vì là lời mời của Trung đoàn trưởng là Viễn Khanh nên Kha Tiêu không thể chậm trễ được, vừa nhận điện thoại xong thì Kha Tiêu lập tức lên đường. Đến nơi, Viễn Khanh và Kha Tiêu chào hỏi vài câu rồi nhanh chóng vào xem Viễn Trân.

Trên trán của Kha Tiêu ứa ra một tầng mồ hôi mỏng, anh ta không dám đứng gần mà chỉ có thể đứng ở cửa nhìn chằm chằm Viễn Trân, sau đó Kha Tiêu đi nhanh ra phòng khách.

Kha Tiêu lắc đầu: "Trung đoàn trưởng à, tôi nghĩ anh nên nhanh chóng tìm thầy đi thì hơn. Em gái của anh đang bị nước theo ám, hơn nữa tình trạng đang rất tệ. Con ma này rất mạnh, tôi còn không dám đến gần."

Mặt mày Viễn Khanh có chút mệt mỏi vì thức trắng cả tuần nay: "Anh có biết ai là thầy giỏi trong lĩnh vực này không?"

Nghe Viễn Khanh hỏi, trong đầu Kha Tiêu hiện lên một bóng dáng xinh đẹp: "Cái đó, tôi nghĩ là cô Sảnh đấy. Từ trước đến nay bên cảnh sát của chúng ta hợp tác với không ít thầy trừ ma, nhưng tôi chỉ thấy mỗi cô Sảnh là có thực lực vô cùng cao cường, hơn nữa cô ấy còn rất được Trung tướng Võ xem trọng."

Viễn Khanh cau mày: “Cô Sảnh ư?"

Kha Tiêu thấy Viễn Khanh cau mày thì nghĩ rằng Viễn Khanh không còn nhớ Khích Sảnh là ai, nên nói thêm vài lời để nhắc Viễn Khanh nhớ lại: "Là cô Sảnh được Trung tướng Võ Hậu mời đến giúp chúng ta trong vụ tổ chức buôn ma túy do người Cao Ly dẫn đầu."

Chân mày của Viễn Khanh giật giật, đâu phải là anh không nhớ đến Khích Sảnh, ngược lại anh nhớ rất rõ ràng. Bởi Khích Sảnh đã thành công tạo cho anh một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ.

Có điều bởi vì ấn tượng quá mạnh mẽ nên hình tượng của Khích Sảnh trong lòng Viễn Khanh thật sự không được tốt cho lắm. Viễn Khanh không hề cảm thấy cô gái đó giống một thầy trừ ma có thực lực chút nào cả.

Có lẽ việc Khích Sảnh bắt được đám ma đó chỉ là may mắn nhất thời thôi? Viễn Khanh không khỏi nhớ đến chiếc lưỡi hồng hào nhỏ nhắn của cô, ánh mắt gợi tình lúng liếng nhìn anh như muốn câu hồn đoạt phách.



Viễn Khanh khẽ ho khan hai tiếng, cố xua đi hình ảnh có tính chất gây bất ổn tâm lý: "Được rồi. Cảm ơn Đội trưởng Kha rất nhiều."

Hai người khách sáo vài câu thì Kha Tiêu mới ra về. Lúc này, Viễn Khanh mở máy lên, anh tận dụng các mối quan hệ của mình để có thể tìm kiếm một người thầy giỏi cho Viễn Trân, hy vọng mọi việc đều có thể ổn thỏa.

Khích Sảnh đánh một giấc dài đến gần cuối ngày hôm sau mới tỉnh dậy, cô xoa xoa đầu, có hơi m.ô.n.g lung hơn ngày thường vì tối qua cô đã dùng đồ uống có cồn. Khích Sảnh mở ứng dụng đặt một phần pizza thập cẩm rồi mới từ từ ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.

Lúc này, điện thoại của Khích Sảnh reo vang: "Xin chào, Khích Sảnh nghe."

Bên đầu dây truyền đến giọng nói dịu dàng: "Xin chào cô, Khích Sảnh. Tôi là Khả Tĩnh đây. Hôm nay tôi muốn mời cô ăn cơm để cảm tạ sự việc tối qua, cô thấy có được không?"

Nghe ra sự mong đợi của Khả Tĩnh, Khích Sảnh cũng không tiện từ chối. Không nói về những vụ làm ăn có qua có lại sòng phẳng; tối qua cô chỉ thấy rất chướng mắt, lương tâm không cho phép bản thân khoanh tay đứng nhìn nên cô mới ra tay. Còn về việc đền đáp này kia, thật sự Khích Sảnh không hề nghĩ tới.

Nhưng xem tình hình này, nếu cô không chấp nhận lời mời, hẳn là Khả Tĩnh sẽ gọi cho cô dài dài. Tật xấu của Khích Sảnh lại bị phát tác, nếu Khả Tĩnh cứ như vậy thì cô sẽ cảm thấy rất phiền: "Khoảng một tiếng nữa tôi mới rảnh."

Khả Tĩnh vui vẻ: "Đương nhiên rồi, vậy để tôi gửi vị trí qua cho cô nhé. Lát nữa gặp."

Ăn xong cái bánh pizza, uống một lon nước ngọt rồi Khích Sảnh mới sửa soạn, thay đồ và đặt taxi đến chỗ hẹn. Nơi Khả Tĩnh hẹn cô là một nhà hàng Mexico nằm trên một con đường khá vắng vẻ.

Lúc này, nhà hàng khá đông khách. Khích Sảnh bước vào nhà hàng, đảo mắt tìm kiếm một vòng thì thấy Khả Tĩnh đang ngồi bên cạnh cửa sổ vẫy vẫy tay với cô.

Khả Tĩnh kêu phục vụ đến: “Sảnh à, cô gọi món trước đi."

"Cho tôi một Enchiladas nhiều phô mai và một Aguas Frescas dứa, cảm ơn."

Khả Tĩnh gật đầu: "Cho tôi giống cô ấy, cảm ơn."

Ăn xong bữa cơm, Khích Sảnh có hơi no. Bởi ban nãy cô đã ăn một cái pizza thập cẩm size L và uống một lon 7up để dễ tiêu hóa rồi. Khích Sảnh gật đầu nhẹ với Khả Tĩnh: "Cảm ơn cô rất nhiều về bữa ăn, đồ ăn ngon lắm."

Có điều no quá cũng không sao, Khích Sảnh chỉ sợ đói, cô không sợ no. Tuy ăn quá no sẽ hơi khó chịu, nhưng so với việc bụng đói cồn cào thì vẫn dễ chịu hơn rất nhiều.

Khích Sảnh bước ra khỏi cửa nhà hàng, cô vừa định nói lời tạm biệt với Khả Tĩnh thì bỗng thấy một linh hồn vô cùng hoang mang, linh hồn ấy từ chung cư chạy thẳng ra đường, gào khóc hét to: "Tôi g.i.ế.c người rồi, tôi g.i.ế.c người rồi. Làm sao đây? Tôi g.i.ế.c người rồi."

Khích Sảnh thoáng cau mày, có án mạng à? Cô âm thầm trao đổi trong đầu với Si, chưa đầy vài giây sau có một con rồng nhỏ xíu bay về phía chung cư, vì kích thước không bằng cả con ruồi nên không có ai phát hiện ra hết.



Khích Sảnh kêu Khả Tĩnh cứ về trước, cô lấy cớ đi dạo một chút để tiêu thực nên chưa về vội. Trong lòng Khả Tĩnh cũng muốn ở lại với Khích Sảnh, cô rất thích cô gái giỏi giang và vô cùng có khí chất như này, nhưng nhìn thái độ không mặn không nhạt của Khích Sảnh thì Khả Tĩnh đành nuốt lời định nói xuống bụng.

Không khó để nhìn ra Khích Sảnh không có hứng thú kết thân với cô. Khả Tĩnh cúi đầu, mím môi cố nén thất vọng rồi mỉm cười dịu dàng, vẫy tay tạm biệt Khích Sảnh.

Không lâu sau, Si bay về báo cáo với cô: “Có án mạng thiệt rồi. Một nam một nữ, cả hai đều đã tắt thở."

Khích Sảnh nhăn mày, cô liếc mắt qua ma nữ đang ngồi bệt dưới đất đằng kia: "Không thấy linh hồn của người nam ư?"

Lúc này thì Si đã chui vào túi xách của Khích Sảnh: "Không có, tôi tìm khắp chung cư lẫn xung quanh hai vòng nhưng vẫn không thấy gì cả."

Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, cô mở máy gọi cho Kha Tiêu. Khá may vì trước khi cô từ đồn cảnh sát trở về thì Kha Tiêu đã quấn lấy cô để xin số điện thoại. Nếu không, hiện tại cô muốn báo án với cảnh sát địa phương cũng sẽ gặp khá nhiều rắc rối.

Sau khi nghe Khích Sảnh nói sơ lược về tình hình và hiện trường vụ án, Kha Tiêu không nói nhiều dẫn đội của mình đến ngay, lập tức phong tỏa hiện trường và tiến hành khám nghiệm tử thi.

Vì từng chứng kiến khả năng của Khích Sảnh nên Kha Tiêu cũng không hỏi tại sao Khích Sảnh biết được mọi chuyện ở hiện trường dù không có mặt ở đó. Kha Tiêu chỉ hỏi Khích Sảnh về những điều cô nghi ngờ và phán đoán của cô mà thôi.

Đây cũng chính là điều rắc rối mà Khích Sảnh đã nghĩ đến ban nãy, vì khi một người nào đó báo án, người đó phải cung cấp tất tần tật những thông tin cần thiết. Nếu họ hỏi cô tại sao cô biết trong tòa chung cư khép kín đang có án mạng khi cô đang ở dưới này, chẳng lẽ cô lại nói là do nhìn thấy hồn ma rồi kêu một con rồng bay vào xem xét à.

Không cẩn thận thậm chí còn bị bên cảnh sát áp đảo và liệt vào diện tình nghi và bị tạm giam. Khích Sảnh chỉ cho Kha Tiêu thấy ma nữ đang ngồi bên đường, cô xoa xoa hoa tai: "Tôi cũng không dám có phán đoán gì."

Kha Tiêu cười khan, vị cao thủ này sao lại dè chừng anh đến thế chứ. Anh thật sự cần biết những phán đoán của cô về mảng tâm linh để hỗ trợ cho việc truy tìm hung thủ: "Làm ơn đi cô Sảnh ơi, xem như cô giúp tôi lần này đi."

Khích Sảnh bĩu môi: "Nếu có sai sót gì thì không được đổ thừa cho tôi đâu đấy."

Kha Tiêu liên tục gật đầu, chưa gì mà đã đánh đòn phủ đầu trước rồi, Khích Sảnh thật sự quá mức cẩn thận. Nhưng như vậy cũng không có gì không tốt, ngược lại nên cẩn thận như vậy sẽ tốt hơn.

"Anh thấy ma nữ nhưng anh có nhìn thấy ma nam ở đâu không?"

Kha Tiêu không khỏi gật đầu lia lịa, ban nãy anh cũng đã cho các đội viên đi tìm nhưng vẫn không thấy, Khích Sảnh xoa xoa hoa tai nói tiếp.

“Manh mối thứ nhất là cô gái này đã rất hoảng loạn, luôn hét lên rằng bản thân g.i.ế.c người rồi. Nhưng có vẻ như cô ta cũng chưa nhận ra mình đã chết, có khi vì quá sợ hãi mà ngất xỉu luôn nên mới hoảng loạn như thế."