Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
Mắt Khích Sảnh híp lại, có điều theo như cô biết thì Gia Bảo là đứa thuộc dạng người cao gầy, bây giờ cũng chỉ mới có mười bảy, đang ở tuổi ăn tuổi lớn, một cậu trai mới lớn như Gia Bảo thì có lý do gì để đi thỏa thuận với một con quỷ ký sinh chứ?
Gia Bảo bước xuống lầu, vừa nhìn thấy Khích Sảnh thì cậu trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Trời ạ, chị Sảnh, bây giờ chị xinh đẹp thật đó. Ngay cả hoa khôi trường em cũng không so được với chị luôn."
Khích Sảnh vờ như không thấy quỷ ký sinh đang bám trên đầu của Gia Bảo, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời: "Cảm ơn em. Em cũng vậy, bây giờ nom cao lớn điển trai quá xá."
Gia Bảo đưa tay lên gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng trước lời khen của Khích Sảnh. Trong ký ức hồi bé của cậu thì Khích Sảnh đen nhẻm lại gầy gò, không ngờ bây giờ trắng trẻo xinh đẹp tới vậy, cả người còn tỏa ra sức hấp dẫn khiến cho người khác dẫu muốn lờ đi cũng không lờ được.
Khích Sảnh chậm rì rì ngồi xuống ghế, cô nhìn Gia Bảo chạy vào bếp bưng mâm cơm ra, sau đó ba người cùng nhau ngồi vào bàn. Đợi Gia Bảo mời cơm hai người xong thì Khích Sảnh mới mời cơm dì Vân, đợi dì Vân động đũa rồi hai người mới cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa.
Khích Sảnh đưa tay gắp một miếng ếch xào sả ớt, cô mở miệng hỏi han tựa như bâng quơ: "Bảo, hình như càng lớn em lại càng ốm đi thì phải?"
"Dạ đúng rồi, bây giờ mọi người đều thích gầy gầy như này mà chị."
Khích Sảnh thoáng xoa xoa hoa tai: "Ồ, dù sao em cũng là thanh niên trai tráng trẻ tuổi rồi, có thầm thương trộm nhớ cô nào chưa đó? Chị đoán cô bé ấy thích mẫu người gầy gầy nhỉ? Vì em vừa nói với chị gu bây giờ toàn gầy gầy như nảy mà."
Gia Bảo có hơi ngượng ngùng gật đầu, cậu nhìn thoáng qua mẹ, thấy mẹ mình vẫn đang ăn uống bình thường, không hề có ý khó chịu thì mới trả lời: "Dạ đúng rồi. Cô ấy thích người gầy, đợt trước cổ còn chê em béo nữa. Nhưng bây giờ cổ giúp em gầy lại rồi nè.”
Chê béo? Giúp gầy lại? Khích Sảnh khẽ nheo mắt: "À, thế à. Cơ mà lúc nãy chị nghe dì Vân nói, sợi dây chị đưa cho em đã bị bạn làm mất rồi à?"
"Dạ, mất rồi ạ. Bình thường em toàn nhét mặt dây chuyền dưới cổ áo thôi, hôm đó đi chơi bóng rổ, em chơi một hồi thì mặt dây bị lộ ra ngoài áo nên bạn em thấy, xong cổ mới nói với em là cổ bị dị ứng với màu đỏ, kêu em gỡ sợi dây xuống cho cô ấy để vào túi cất hộ em. Chứ đeo vậy nó cứ rớt ra làm cổ thấy khó chịu."
Khích Sảnh chớp chớp mắt vài cái, mấy cậu thanh niên thời nay quá thiếu cảnh giác với phái đẹp. Lời nói với những lý do chẳng đâu vào đâu như vậy mà còn có thể tin tưởng được mới hay chứ, cỏn giao cả đồ cá nhân của mình ra cho người ta cầm.
"Rồi thì cuối cùng con bé đó làm mất sợi dây của em, con bé đó cũng là người đã chê em béo rồi giúp em giảm cân, tóm lại con bé đó chính là người mà em thích, đúng không?"
Gia Bảo ngượng ngùng, cười khan: "Dạ, my crush."
Khích Sảnh dùng đầu đũa khẩy khẩy cơm trong chén: "Bây giờ, em mời con bé đó đến nhà mình ăn cơm cùng luôn đi."
Nói xong, Khích Sảnh quay sang chớp chớp mắt ra hiệu cho dì Vân. Tuy bà không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ dì Vân cảm thấy Khích Sảnh có chút khác thường. Dù sao thì Khích Sảnh cũng được bà nuôi từ lúc còn nhỏ, tính tình Khích Sảnh ra sao bà phải biết ít nhiều.
Khích Sảnh rất độc lập, hơn nữa không hay nói nhiều, rất ít khi quan tâm đến chuyện cá nhân của người khác. Cho dù là lâu ngày gặp lại, bà nghĩ rằng Khích Sảnh cũng sẽ không quan tâm đến đời sống riêng tư của con trai bà quá nhiều như vậy chứ đừng nói là kêu thằng bé rủ bạn tới nhà ăn cơm chung.
Nhưng từ lúc Khích Sảnh đến nhà cho tới bây giờ, cô mở miệng hỏi phòng ngủ rồi hỏi cả việc mập ốm, tình cảm của Gia Bảo khiến dì Vân cảm thấy không được bình thường chút nào cả.
Bây giờ dì Vân thấy Khích Sảnh ra dấu cho bà như vậy, bà lập tức xuôi theo: "Chị Sảnh của con nói đúng rồi đó, cứ thử mời bạn của con đến nhà mình ăn bữa cơm xem sao."
Gia Bảo có chút kinh ngạc nhìn sang mẹ, sao hôm nay mẹ của cậu dễ tính dữ vậy? Còn chị Sảnh hình như cũng có chút kỳ lạ thì phải. Dẫu cảm thấy khó hiểu nhưng Gia Bảo vẫn dạ vâng rồi đứng lên đi lấy điện thoại gọi cho bạn.
Trước khi Gia Bảo đi lên lầu thì nghe Khích Sảnh nói: "Em bảo bạn em là chị muốn giảm cân, dạo này chị cảm thấy mình hơi béo. Nếu thành công thì chị còn có một nhóm bạn nữa cũng đang có nhu cầu giảm béo, em cứ nói với bạn em như vậy là được."
Đợi Gia Bảo khuất bóng, Khích Sảnh mới nhìn sang dì Vân đang có thần sắc khá hoang mang ở bên cạnh: "Dì không cần quá lo lắng đâu, có con ở đây thì tính mạng của em Bảo đã được an toàn. Bây giờ dì cứ bình tĩnh, lát nữa dì sẽ biết rõ mọi chuyện thôi."
Dì Vân vừa nghe Khích Sảnh nhắc đến năm từ ‘tính mạng của Gia Bảo’ thì tim như đập chậm hơn nửa nhịp, nhưng sau khi Khích Sảnh nói lời đảm bảo thì bà lại an lòng hơn rất nhiều. Trên người Khích Sảnh dường như có một loại ma lực nào đó, khiến cho người khác cảm thấy rất yên tâm, rất đáng tin cậy.
Gia Bảo bước xuống lầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Khích Sảnh: "Chị Sảnh ơi, bạn em nói khoảng mười lăm phút nữa sẽ đến đây ngay. Nhưng mà chị hay thật đó, biết bạn em thích giúp người làm phước. Nghe em nói chị đang cần giúp đỡ nên bạn em nhận lời qua liền luôn."
Khích Sảnh không cười, nhướng màynhìn Gia Bảo: "Giúp người làm phước à?"
Dì Vân vẫn luôn chú ý đến Khích Sảnh nên bà nhìn thấy rất rõ sự chế giễu trên gương mặt của cô, nhưng Gia Bảo thì không. Cậu đang vui vẻ vì người cậu thích đã đồng ý đến nhà cậu ăn cơm, điều đó giống như là cô ấy đang về ra mắt gia đình của cậu vậy.
"Dạ, bạn em nói mẹ của cổ từng bị bệnh rất nặng, nhưng may là cuối cùng cũng tai qua nạn khỏi. Khi mẹ cổ đang trong cơn nguy kịch thì cổ có thầm nguyện là nếu mẹ mình vượt qua được, sau này cổ sẽ chăm chỉ làm việc thiện để cảm tạ ơn trời đất đã phù hộ. Nhà cổ có bài thuốc gia truyền về giảm cân giúp cơ thể khỏe mạnh, còn có thể trẻ đẹp ra nữa. Nên xưa nay, cổ toàn giúp đỡ mọi người không à, miễn phí ấy chị."
Khích Sảnh xoa xoa hoa tai, còn nghĩ ra được cả kịch bản cảm động như thế cơ à? Gia Bảo thấy Khích Sảnh không đáp lời thì bất giác nhìn chằm chằm cô hồi lâu.
Nhưng Khích Sảnh lại xinh đẹp tới mức khó có thể rời mắt, cho đến khi nghe mẹ mình tằng hắng vài tiếng thì Gia Bảo mới hoàn hồn trở lại, lúng túng ngồi vào ghế.
Khích Sảnh nhìn dì Vân, cô thấy mặt bà có vẻ mất tự nhiên thì mỉm cười với bà, tỏ ý trấn an. Thực ra cô không hề để ý đến việc này, Gia Bảo còn trẻ, lại là em họ của cô nên Khích Sảnh cũng không cảm thấy có gì khó chịu.
Dì Vân thấy Khích Sảnh mỉm cười với mình, trên mặt không có ý tứ khó chịu gì cả thì mới thoáng yên lòng, tầm mắt không khỏi liếc qua Gia Bảo trừng cậu mấy cái, càng ngày càng vô phép vô tắc.
Tuy bà có ơn với Khích Sảnh nhưng nếu tính toán cho rõ ràng thì cô đã trả hết cho bà từ lâu, của cải hiện tại mà bà có được cũng là nhờ Khích Sảnh một tay giúp đỡ hết thảy mà ra.
Thứ còn lại bây giờ chỉ là ân nghĩa và tình cảm gia đình. Khích Sảnh luôn nhớ chuyện lúc xưa, bà đã vì chị gái của mình mà yêu thương cô thật lòng nên Khích Sảnh mới không chút phiền hà, luôn xem bà như mẹ ruột mà đối đãi, muốn báo ân báo hiếu.
Còn đối với việc Khích Sảnh có chút xa cách, đến bây giờ dì Vân đã nghĩ thông suốt. Không phải là xa cách mà tính tình của Khích Sảnh từ nhỏ đã rất lạnh nhạt, khi trưởng thành còn hơi khó tính đ.â.m ra bầu không khí khi ở chung có chút kiểu cách, chứ thật sự thì cô vẫn luôn quan tâm và kính trọng bà.
Không cần nói đâu xa, việc đang xảy ra cũng khiến bà thấy được Khích Sảnh muốn bảo vệ cho gia đình này, thế là đủ.
Thật ra thì những điều dì Vân nghĩ là hoàn toàn đúng, có lẽ do đã nuôi nấng Khích Sảnh từ nhỏ nên bà có thể hiểu và thông cảm với sự thay đổi của cô.
Tiếng chuông cửa vừa vang lên thì Gia Bảo lập tức bật dậy chạy đi mở cửa, Khích Sảnh nheo mắt nhìn cô gái đang bước vào nhà.
Ồ, thật đáng kinh ngạc đấy, hóa ra cô ta cũng là người trong giới huyền học à? Cô đã nghĩ cô ta bị ai đó xúi giục hay bị điều khiển cơ đấy.
Khích Sảnh nhìn chằm chằm vòng sáng không quá mạnh cũng không quá nhạt quanh người cô gái, sau đó cô liếc mắt sang Ma vương đang bay lơ lửng bên cạnh cô ta. Khích Sảnh nhăn mày, Gia Bảo đã đụng đến nhân vật nào vậy? Đây thật sự chỉ là một cô học trò cấp ba sao?
Cùng lúc đó thì Yêu Kỳ cũng thấy được vòng sáng vô cùng rực rỡ trên người Khích Sảnh, cái gì đây? Đây là chị họ của Gia Bảo ư? Chị họ của Gia Bảo cũng là người trong giới huyền học sao?
Nghĩ đến đây, Yêu Kỳ không chút chần chờ xoay người muốn bỏ chạy. Vòng sáng rực rỡ như vậy, chứng tỏ thực lực của đối phương rất cao cường, còn cố ý gọi cô đến đây thì có lẽ đối phương đã sớm nhìn thấu việc cô giở trò trên người Gia Bảo rồi, cô sợ mình đấu không lại, vậy nên ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Nhưng Khích Sảnh nào để cho Yêu Kỳ chạy thoát một cách dễ dàng như vậy, cô đã dụ được cô ta tới đây rồi thì phải giải quyết luôn một lần cho dứt điểm. Chứ cứ để quả b.o.m này tồn tại ở một nơi như trường cấp ba thì lòng cô khó yên lắm.
Bằng tốc độ gần như là nhanh gấp hai lần người thường, Khích Sảnh di chuyển rồi kéo cánh tay Yêu Kỳ về phía sau: "Gia Bảo, khóa cửa lại cho chị."
Lúc này Dì Vân đang đứng bên cạnh bàn ăn quan sát hết thảy, bà hồi hộp đến nỗi trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, vừa thấy Gia Bảo lóng ngóng đứng đó thì bà quát to: "Ơ hay cái thằng này, chị Sảnh kêu mày khóa cửa lại mà, mày có nghe không hả?"
Gia Bảo dường như sực tỉnh trước tiếng quát của mẹ mình, cậu cũng không kịp suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, dựa vào bản năng nghe theo lời của mẹ, lập tức đưa tay khóa cửa lại.
Bên đây, Khích Sảnh và Yên Kỳ đã giáp lá cà với nhau hơn chục chiêu. Khích Sảnh chớp chớp mắt, xem ra cũng khá đấy, nhưng để đối đầu với cô thì cần phải luyện thêm nhiều lắm.
Khích Sảnh dùng tay đánh ra một động tác giả, sau đó tung người, mượn lực đạp lên bệ cửa sổ rồi đá mạnh vào n.g.ự.c Yêu Kỳ. Cô ta hự một tiếng, lập tức ngã lăn ra sàn.
Khích Sảnh đang cảm thấy may mắn vì hôm nay cô mặc quần chứ không mặc váy. Nếu không, bây giờ đánh nhau thế này sẽ bất tiện dữ lắm.