Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương

Chương 14: Huyệt mộ bên bờ biển (4)




Ác linh đành cúi chào Khích Sảnh một cái sau đó lủi thủi biến mất, đành vậy, nó nên về dưới luôn cho rồi, bao lâu nay trốn tránh che giấu cũng quá mệt mỏi, Khích Sảnh nói đúng, ngay từ đầu nó chỉ là bị Thạch Dũng ép buộc, lâu ngày có tử khí, không kiềm chế được sinh ra sự ham muốn g.i.ế.c chóc.

 

Khích Sảnh nhìn ác linh biến mất, vừa ý gật đầu, cô nhận ra ác linh đó không thật sự hóa đen, tâm tính vẫn còn chưa biến mất nên mới yểm vào ác linh một lá bùa Cầu chứ chẳng phải bùa định vị truy tìm gì cả.

 

Mục đích của Khích Sảnh là muốn giúp ác linh, khi ác linh đi gặp quỷ sai đầu thú sẽ được xem xét cấp cho một cơ hội làm lại, ví dụ như chịu hết tội nghiệp sẽ có thể được đi đầu thai chẳng hạn mà không phải đời đời kiếp kiếp bị đày đọa dưới địa ngục đầy đau khổ.

 

Đứng tại chỗ xoay người vài cái xem như làm chút vận động thư giãn gân cốt, Khích Sảnh thở ra một hơi tiếp tục đi sâu vào bên trong, cô đang hoài niệm nhớ nhung nệm ấm chăn êm trà thơm bánh ngọt, ai thấu hiểu nỗi lòng này của cô đây?

 

Không có người khác bên cạnh, Si lập tức hiện ra, lửng lơ bay theo bên cạnh Khích Sảnh.

 

Si bày tỏ, giới trẻ thời nay đúng là không chịu được cực khổ mà.

 

Si lăn người một cái, tuy nói vậy nhưng Si cũng thừa biết một thân đầy bản lĩnh của Khích Sảnh cũng không thể nào dựa vào sự lười biếng mà đạt được, nghĩ đến đây Si không nhịn được vươn cánh vỗ nhẹ lên đầu cô.

 

Lúc này Khích Sảnh cũng không trêu chọc Si nữa, thấy hành động của ông liền quay sang cười mỉm chi một cái sau đó ngoảnh mặt về phía trước tiếp tục nhìn đường, cô đang đi sâu vào hang động này.

 

Nụ cười của Khích Sảnh khiến Si không được tự nhiên, phải chi, ừ thì cứ cười như vậy không phải đáng yêu hơn rất nhiều sao? Cứ thích trêu chọc ông thôi, có điều không bị Khích Sảnh trêu chọc, hình như ông lại có chút không quen? Sao vậy?

 

Nếu Khích Sảnh biết được chắc chắn sẽ cười ha hả rồi nói: "Đó chính là biểu hiện điển hình của việc thích ăn hành."

 

Khích Sảnh cầm đèn pin soi đường, càng đi vào bên trong thì xung quanh càng tối, thông đạo chật hẹp thế này thật sự có thể tạo ra áp lực, gây ra cảm giác bức bách, khó chịu cho giống loài có thần kinh nhạy cảm như con người.

 

Niệm vài lần Tâm Kinh, tâm trạng Khích Sảnh mới có thể bình ổn hơn, nếu không sẽ rất dễ bị mất phương hướng, khiến ngọn lửa dương trên đầu yếu đi, từ đó sẽ tạo cơ hội cho ma quỷ quấy phá, thậm chí là bị chúng chiếm lấy thân xác.

 

Đi một lúc lâu, Khích Sảnh đang câu có câu không trò chuyện Si thì nhìn thấy tia sáng nhỏ ở phía cuối thông đạo, nhưng cô cũng không vui mừng quá nhiều, chầm chậm đi đến. Điều kì lạ là rõ ràng tia sáng cách cô không xa lại đi mãi cũng không thấy đến.



 

Khích Sảnh đi chậm thì tia sáng vẫn còn le lói phía trước, nhưng khi cô đi nhanh thì tia sáng lại biến mất.

 

Ngay cả Si đang bay lơ lửng bên cạnh Khích Sảnh cũng biến mất tự lúc nào không hay biết, cô xoa xoa hoa tai, cất đèn pin đi rồi tựa lưng vào vách đá, dọc theo thông đạo ngồi xuống.

 

Khích Sảnh ngồi thiền một lúc lâu rồi chậm rãi mở mắt, lấy ra từ túi vải năm viên đá và một lá bùa, sắp xếp chúng ở xung quanh theo những vị trí khác nhau, có vẻ như cô đang rất thận trọng nhưng lại giống như ngẫu nhiên mà làm.

 

Đương nhiên Khích Sảnh sẽ không sắp xếp ngẫu nhiên vì cô đang bày trận. Những hiện nay cô đang gặp phải giống như một trận pháp đã được nhắc trong sách cổ ở môn phái, đó là trận Diệt Vọng.

 

Có nghĩa là diệt trừ hi vọng của những người ở bên trong trận. Tia sáng như xa như gần, đi chậm thì không đến mà đi nhanh thì biến mất, dần dần người bị nhốt trong trận sẽ cảm thấy mệt mỏi rồi tuyệt vọng, cuối cùng c.h.ế.t đi trong nỗi oán hận. Có vẻ như người bày trận pháp này muốn hấp thu oán hận để nuôi thứ gì đó trong huyệt mộ này chăng?

 

Khích Sảnh bày trận xong xuôi rồi lại ngồi thiền thêm một chút, đợi đến khi tâm tình thật sự tĩnh lặng như nước mới bắt đầu chắp tay niệm chú, kết hợp với trận pháp cô vừa bày ra để phá trận Diệt Vọng này.

 

Đến khi Khích Sảnh mở mắt ra lần nữa thì cô đã thấy mình đang ngồi ở một lối ra, thông đạo tối đen hun hút phía sau dường như đang kêu thán. Mà ở trên không trung, Si vừa nhìn thấy Khích Sảnh cũng tỏ vẻ vui mừng.

 

Khích Sảnh chớp chớp mắt giải thích ngắn gọn cho Si hiểu, liếc mắt qua hai lối thông đạo ở hai bên rồi đứng dậy, nhanh chóng rời bước tiếp tục đi về phía trước.

 

Bước khoảng vài chục bước nữa, Khích Sảnh liền nhìn thấy một cây cầu, bên dưới cầu lửa cháy hừng hực, có hài cốt đang oán thán ngụp lặn lên xuống, đoán chắc rằng khi có người bước qua sẽ bị kéo thẳng xuống dưới.

 

Khích Sảnh cúi người xuống nhặt một viên đá, ném vào đầu của một bộ hài cốt, nhưng dường như không có bất cứ thứ gì ở đó, viên đá rơi thẳng xuống dưới.

 

Thoáng bước đến gần cây cầu được làm từ dây xích, Khích Sảnh đưa một tay sờ thử sợi dây xích phía dưới, cảm giác mát lạnh truyền đến khiến cô thoáng rùng mình.

 

"Nơi đây quả thật là tà ma ngoại đạo mà, trận pháp nhiều như nấm còn ma quỷ thì nhiều như mưa, có phải tất cả đều do Sùng Biên bố trí không?"

 

Si trầm ngâm, gật đầu.



 

Bên ngoài Khích Sảnh cũng trầm ngâm nhưng bên trong không nhịn được giơ lên một ngón tay cái, thật sự là phải bày tỏ sự khen ngợi đến Sùng Biên, có thể tìm ra được những thứ biến thái thế này rồi còn bố trí chúng lại với nhau sau đó dành thời gian luyện hóa, sắp xếp tất cả.

 

Khích Sảnh bày tỏ biệt danh thiên hạ đệ nhất biến thái chắc chắn nên dành tặng cho Sùng Biên. Còn nếu Sùng Biên đứng thứ nhì thì cũng không một ai dám đứng đầu cả.

 

Khích Sảnh chưa đi ngay mà cô ngồi thiền tại chỗ để chờ đợi, nếu cô đoán không sai, hai thông đạo một trái một phải ban nãy cô nhìn thấy cũng chính là lối ra của hai lối rẽ hai bên lúc ban đầu, có điều cô hơi tò mò về tình trạng của hai thầy trò phái Trung Quyền, cô muốn xem xem tài nghệ của họ tới đâu.

 

Còn về Y Y, Khích Sảnh có linh cảm bà ấy sẽ vượt qua được.

 

Chờ đợi lúc lâu không thấy ai xuất hiện, Khích Sảnh lấy chút thức ăn ra ăn lót dạ. Cái túi vải phồng to lên như vậy cũng không phải chứa bùa chú hay bảo vật gì quá nhiều, chủ yếu là do cô đã mang theo không ít đồ ăn, thức uống để dự phòng mà thôi.

 

Sự thật chứng tỏ Khích Sảnh không sai, huyệt mộ quái lạ này có vô số bẫy rập hại người, tuy cô có thể đảm bảo rằng mình sẽ không bị kẹt ở đây nhưng về việc mất bao nhiêu thời gian để lần mò được ra ngoài thì lại là một vấn đề khác.

 

Ngay lúc Khích Sảnh vừa ăn uống xong xuôi thì có tiếng động từ bên trái vang lên, cô nhìn qua liền thấy Y Y đang loạng choạng đi đến, Khích Sảnh cũng không đứng lên tiến đến gần Y Y ngay mà ngồi yên híp mắt quan sát bà.

 

Trên trán Y Y có một dấu tay đen như lọ nồi, tròng mắt vô hồn, bước chân vô lực. Khích Sảnh thở ra, rất tốt, không bị ma quỷ gì quấy phá cả, chỉ là bị tử khí xâm nhập vào người.

 

Lúc này Khích Sảnh mới đứng lên đến gần Y Y, dán một ngón tay lên trán bà bắt đầu niệm chú, khoảng ba mươi giây sau liền có một luồng khí đen chui ra từ trán của Y Y, Khích Sảnh buông tay khỏi người bà, không cho luồng tử khí có cơ hội chạy thoát, Khích Sảnh nhanh chóng tung ra một lá bùa: "Diệt."

 

Một tiếng nổ vang lên, luồng tử khí liền biến mất vào hư không.

 

Khích Sảnh cho Y Y uống chút nước khiến bà tỉnh táo hơn rất nhiều, Y Y liền quay sang chân thành cảm ơn cô.

 

Khích Sảnh đang định đáp lại lời của Y Y thì có một tiếng hét tràn đầy đau khổ từ phía bên phải vang lên.