Thầy Trừ Ma Là Con Gái Cưng Của Diêm La Vương
"Nhưng ta có ý với ngươi. Nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ ký khế ước."
Khích Sảnh xoa hoa tai: "Ông có việc gì cần tôi giúp?"
"Thông minh lắm. Như ngươi đã biết, nếu muốn luyện hóa và hạ chú với rồng, không thể phá hủy long thân* mà phải chôn cất ở một nơi bí mật, phải giữ gìn long thân nguyên vẹn."
*long thân: thân thể của rồng.
"Ta cảm nhận được long thân của mình, ta cần ngươi giúp ta đi tìm nó, ta muốn hồi sinh."
Si nhìn Khích Sảnh xoa xoa hoa tai không nói lời nào, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, ông đã chờ đợi thời khắc này từ rất lâu, rất lâu về trước.
"Chúng ta có thể ký khế ước ngang bằng."
Khích Sảnh mân cổ, lập tức mỉm cười: "Được."
Lúc này, Si ngay tức khắc hiểu ra, Khích Sảnh đang giăng bẫy chờ ông nhảy vào.
Xưa nay, loài rồng rất ít khi ký khế ước với loài người, loài rồng cho rằng đó là một sự sỉ nhục đối với thân phận cao quý của chúng, nếu có ký khế ước thì cũng sẽ là khế ước chủ tớ nghiêng về rồng, loài người sẽ phải chịu sự chi phối của con rồng đó. Mà khế ước ngang hàng, sau khi ký kết sẽ giống như hợp tác cùng nhau, có phước cùng hưởng có nạn cùng gánh, cũng có thể giúp đỡ nhau tu luyện, có một sự liên kết sâu sắc, ngang bằng như tên của khế ước, không ai hơn ai.
Bên đây Khích Sảnh híp mắt mỉm cười, khế ước chủ tớ nghiêng về rồng thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ ký, còn khế ước chủ tớ nghiêng về cô thì cũng không quá tốt, vì Si tốt xấu gì cũng là bạn cũ của Cổ Nhạc, tổ tông của tổ tông của tổ tông, nói chung là vị cao nhất đã lập nên phái Chính Nghĩa.
Dù sao hiện tại cô đã là người của phái Chính Nghĩa, không thể không nghĩ đến Cổ Nhạc. Hơn nữa, có một đầy tớ lớn tuổi đến như vậy, Khích Sảnh tỏ ý cô cân không nổi, cô sợ bị tổn thọ đó.
Khích Sảnh cũng biết rõ khế ước ngang hàng đã là cực hạn đối với Si, tuy Si khát vọng hồi sinh, nhưng loài rồng là một loài nằm trong Tứ linh, đứng đầu muôn thú, đồng thời cũng vì vậy mà trở nên vô cùng kiêu ngạo. Nếu bắt buộc Si phải ký khế ước chủ tớ nghiêng về cô, có thể Si thà c.h.ế.t cũng sẽ không bao giờ thuận theo.
Còn về phần Si, tuy có chút tức giận nhưng ông cũng tán thưởng sự thông minh, hiểu lý lẽ của Khích Sảnh, một người như vậy, dù là ký khế ước ngang bằng thì ông cũng không cảm thấy bị thiệt thòi. Hiện tại thời thế thay đổi, ông sớm đã không còn là kẻ mạnh nhất được tôn sùng ngày xưa nữa.
Hiện tại, Khích Sảnh và Si chẳng qua là bước đầu, đều đang xem xét và thăm dò đối phương, sau khi đối thoại câu được câu không, giữa hai người giống như đã thống nhất được điều gì đó với nhau, cả hai cùng thể hiện ra sự hài lòng.
Dựa theo những gì Si mô tả, Khích Sảnh đã xác định được vị trí cơ bản nơi chôn cất long thân của Si, nghỉ ngơi một ngày, dùng một ngày đi ăn uống thỏa thích, Khích Sảnh liền lập tức mua vé lên đường.
Lý do à? Không phải vì Khích Sảnh gấp gáp muốn tìm kiếm long thân của Si như vậy, nguyên do thật sự là vì Si đã nói với Khích Sảnh tuy dung nham là một trong những nguyên liệu để có thể chế tạo nên nhẫn không gian, nhưng quy trình rất rườm rà phức tạp, hơn nữa còn cần rất nhiều nguyên liệu quý hiếm khác.
Si nói với Khích Sảnh, nơi chôn cất long thân của ông chắc chắn sẽ có nhẫn không gian, không những là nhẫn không gian mà còn có rất nhiều đồ vật quý giá khác.
Khích Sảnh nhướng mày nhìn sang Si hỏi lý do thì chỉ nghe Si lạnh nhạt nói: "Đoạn thời gian sống cùng Sùng Biên, ta ít nhiều cũng có thể hiểu được hắn."
Tuy Si nói không rõ đầu đuôi, nhưng Khích Sảnh cũng đoán được phần nào, liền tức tốc lên đường, muốn thu thập đồ tốt.
Nơi Khích Sảnh đến là thành phố Vi cách khá xa thành phố Rận, sau khi tìm khách sạn nghỉ ngơi, Khích Sảnh và Si liền bắt đầu tiến hành xác định rõ ràng hơn một lần nữa vị trí của long thân.
Cuối cùng một người, một rồng lần mò ra được long thân đang ở trong một huyệt mộ. Khích Sảnh kêu Si cảm ứng lại vài lần, đợi Si chắc chắn gật đầu xác nhận, Khích Sảnh mới làm công tác chuẩn bị.
Điều trùng hợp là huyệt mộ này gần đây đang rất nổi tiếng vì nó vừa được khai quật cách đây vài tháng, báo đài đang đưa tin rất nhiều về nó.
Nhưng vì huyệt mộ có điều kỳ lạ, hễ có ai vào trong thám thính thì đều mất tích, mười người như một. Do vậy, chính phủ đưa xuống quyết định, sẽ thuê một nhóm người có thực lực để vào bên trong thăm dò, nghe nói đâu là vẫn đang tìm người. Vì đa số mọi người đều sợ ảnh hưởng đến mạng sống, không dám xung phong.
Khích Sảnh tiến hành điền một loạt mẫu đơn trên cổng tuyển người online, cô cũng nhấn mạnh là không cần tiền lương, nêu rõ bản thân là người mới học được chút ít đạo thuật về việc ma quái, muốn đi để tự khảo nghiệm, tự tích lũy kinh nghiệm cho mình.
Nếu không đậu cũng không sao, thực ra Khích Sảnh chỉ muốn quang minh chính đại tiến vào cho nó lịch sự, còn nếu trượt thì cô tự lẻn vào, không sao cả.
Si bày tỏ, suy nghĩ của giới trẻ thời nay thật khó hiểu.
Một tuần sau.
Khích Sảnh đang chọc Si thì có điện thoại gọi đến.
Thời gian này ở cùng nhau. Khích Sảnh xem như cũng đã hiểu được tính cách của Si vài phần, nhìn thì nghiêm nghị như vậy. Nhưng rồng cũng như người, Si cũng bị mắc chứng trẻ hóa, tính cách giống như một cậu nhóc vậy, còn rất hay giận dỗi cô, lần nào cũng khiến cô cười đến chảy cả nước mắt.
"Xin chào, Khích Sảnh đang nghe."
"Xin chào cô, Khích Sảnh. Tôi là Nghĩa Tuấn, làm việc trong bộ máy nhà nước. Tôi gọi đến vì muốn thông báo cho cô Khích Sảnh một tin, đó là cô Khích Sảnh đã được chọn trở thành một trong sáu người vào thám hiểm huyệt mộ ở bờ biển Liên Lan. Mong cô Khích Sảnh hãy chuẩn bị, thời gian là sáng ngày mai, vào lúc tám giờ, địa điểm là bờ biển Liên Lan."
Nói vài câu khách sáo, Khích Sảnh liền dập máy. Nháy mắt với Si đang lơ lửng trước mặt cô: "Cụ Si xin hãy chuẩn bị, sắp được hồi sinh rồi đấy. Mời cụ Si hãy phát biểu đôi dòng cảm nghĩ để thể hiện sự dễ thương của mình."
Nhìn Si trừng mắt vẫy cánh với cô, Khích Sảnh không nhịn được cười ha hả, cụ rồng này dễ thương thật đấy.
Bước đến nựng má Si một cái, Khích Sảnh cười vang đi về phòng ngủ thu xếp hành lý, cô phải chuẩn bị một ít bùa chú để mang theo.
Si trợn mắt càng to, con bé này dám khi dễ ông cụ vạn tuổi như ông đây, thật đáng giận mà. Thở phì phò lúc lâu, Si quyết định sẽ giận Khích Sảnh hai tiếng cho cô biết mặt.
Sáng hôm sau, Khích Sảnh thay một chiếc quần da bó sát tôn lên vòng ba no đủ, mặc một chiếc áo dây ngắn, vừa khoe được bộ n.g.ự.c trắng mềm mại lại khoe ra vòng eo nhỏ nhắn. Bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác lông không quá dày cũng không quá mỏng, đeo lên túi vải màu vàng. Nếu phán đoán của cô không sai thì bên trong nhất định sẽ không được ấm áp cho lắm đâu.
Si mắt nhắm mắt mở nhìn bộ dạng của Khích Sảnh, nếu không phải từng chứng kiến thực lực của cô thì ông sẽ không bao giờ tin cô là một thầy trừ ma, nhìn vào không có một chút phong thái nào của một thầy trừ ma nên có cả. Nhìn cô trông giống lừa đảo hơn.
Khi Khích Sảnh ngồi taxi đến nơi thì mọi người cũng đã tập trung đầy đủ, chuyến thám hiểm này tổng cộng có sáu người, bao gồm cả cô.
Lúc Khích Sảnh bước xuống xe, năm người còn lại đều có cùng một ý nghĩa, cô gái này đi nghỉ dưỡng sao? Còn diện đồ như vậy?
Bỏ qua ánh mắt dòm ngó của năm người, Khích Sảnh âm thầm quan sát họ.
Có hai người đang đứng nói chuyện với nhau, một ông già và một cô gái trẻ xinh đẹp, họ mặc áo khoác ngoài giống nhau, xem ra là cùng một môn phái. Mà môn phái đó cũng không quá xa lạ với Khích Sảnh, đó là phái Trung Quyền.