Thầy Trả Nổi Không

Chương 8: C8: 8."....hung Dữ Với Tuiii~"






Ngày 26 âm lịch, Tiêu Chiến về nhà rảnh rỗi không có việc làm bị ba gọi đến xưởng cơ khí của ba, anh nghiệt mặt: -" Ba bắt con đến đấy làm gì? Con mệt con không muốn đi!"

- Cả ngày ở nhà chẳng làm gì, mệt cái gì mà mệt, đi!!

Tiêu Chiến nhận mệnh đi đến xưởng, cái xưởng mà 27 năm cuộc đời của anh cũng chẳng lui tới được mấy lần. Mọi người trong xưởng đang ở chỗ của mình việc ai người ấy làm, ba Tiêu gọi một cậu trai trẻ ở đang đeo găng tay uốn mấy thanh sắt ở trong góc ra.

- Đây là Ninh Dương, mới đến tháng trước, còn đây là Tiêu Chiến con trai của tôi, nó là giáo viên.

Ninh Dương kéo găng tay ra đưa tay muốn bắt tay, Tiêu Chiến cũng lịch sự nắm lấy rồi nhanh chóng buông ra. Ninh Dương chào hỏi xong liền trở lại làm việc, ba Tiêu nhìn theo Ninh Dương rồi nói với Tiêu Chiến:

- Nhóc mới đến này ngoan ngoãn phết, làm cũng được việc. – Nói rồi, lại khẽ liếc Tiêu Chiến một cái đầy ẩn ý: "Con trai cũng được, chọn đứa nào tử tế một chút."

Tiêu Chiến mệt mỏi nhìn ba: "Ba à, nhỡ người ta không thích đàn ông thì làm sao? Mà có thích thì người ta cũng không thích con."

Ba Tiêu trợn mắt: "Ba hỏi rồi, nó bảo trai gái đều không quan trọng, ba cho nó xem hình con rồi, nó bảo có thể thử."

Tiêu Chiến trợn trắng mắt trong lòng, ba muốn bán con trai ra ngoài rồi đấy à? Cậu ta muốn thử mà không hỏi xem con có muốn thử không? Hừ!!!!

- Đến đây chỉ thế thôi đúng không ba? Thế con về nhà nhé?

- Hừ, biến đi, ba muốn mày ra ngoài cho khuây khỏa còn oán hận cái gì?

Tiêu Chiến buồn cười đi về, ba ngây thơ thật, bây giờ còn giới thiệu đối tượng cho anh luôn rồi cơ đấy. Ninh Dương cũng thoáng quá cơ, bị ba Tiêu hỏi như vậy mà chưa ngất vì giật mình.

Tiêu Chiến nhàm chán, cầm điện thoại đi loanh quanh khu nhà anh, Vương Nhất Bác lại gửi tin nhắn thoại đến. Sau sự kiện con gián to đùng, to khủng khiếp kia thì mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác thả lỏng thêm một chút, có thể nhắn tin với nhau thường xuyên hơn trước kia. So tháng trước với hiện tại có thể thấy được Vương Nhất Bác đã nhịn không nói chuyện với anh cực khổ đến mức nào. Có nhiều điều muốn nói đến vậy mà trước kia không có khả năng nhắn tin cho anh.

Tiêu Chiến nghe tin nhắn thoại vừa gửi đến:

- Tiêu Chiến này, em chán quá đi mất.

Tiêu Chiến buồn cười, thấy chính anh cũng dở hơi thật, thích nghe Vương Nhất Bác không có chuyện gì cũng làm nũng với anh. Tiêu Chiến cũng gửi tin nhắn thoại sang.

- Chán hả? Thế đợi đến đêm trời thật lạnh chạy ra ngoài đi xem phim như hôm qua ấy cho đỡ chán. 

Vương Nhất Bác trả lời ngay lập tức: -"Tại vì ban đêm vé rẻ hơn mà, rạp cũng thưa người nữa."

Hai người cãi nhau chọc ngoáy qua lại cả đêm hôm qua vì chuyện một giờ đêm Vương Nhất Bác ra ngoài xem One Piece, Tiêu Chiến mệt không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa.

- Rồi, rồi, biết rồi, thế cứ làm thế đi. Cậu vui là ổn, tôi chả quản được.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến cằn nhằn cười ngẩn ngơ một mình trên giường. Thành phố này hôm nay vắng anh mất rồi. Nhưng ít ra cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng nói của anh, không phải như trước kia lặng lẽ một mình nữa, sau này sẽ tốt hơn thôi.

Vương Nhất Bác nằm ra giường, ngắm nhìn ánh mắt xinh đẹp của người con trai trong bức hình lưu trong album của cậu được hơn 3 năm rồi. Hôm nay căn phòng bốn bức tường tẻ nhạt này cũng không đến nỗi khó thở lắm.

Tiêu Chiến tưởng là anh nói vậy làm Vương Nhất Bác không biết tiếp lời thế nào, anh còn đang suy nghĩ xem nhắn gì cho cậu để tiếp tục nói chuyện, thì Vương Nhất Bác nhắn tin tới:

- Tiêu Chiến.

Ơ, sao lại không gửi thoại nữa? Tiêu Chiến hỏi lại: "Sao đấy?"

- Chán quá.

Tiêu Chiến cạn lời: "......."

- Chán quá nên là hôm nào anh quay trở lại, chúng ta có thể cùng đi xem phim hay không?

Tiêu Chiến đứng trước cửa nhà mình, mỉm cười ấn ấn điện thoại: "Được nha, nhưng mà không đi ban đêm đâu." Tiêu Chiến nhắn xong tắt màn hình điện thoại đút vào túi áo đi vào trong nhà, tự mắng mình là đồ dễ dãi, người yêu cũ mới nói vài câu đã nhận lời đi xem phim với người ta rồi.


Tiêu Chiến vào đến phòng khách, thấy mẹ và hai em của anh đang ngồi giữa nhà mở một thùng carton. Tiêu Chiến còn chưa rõ ra sao thì mẹ Tiêu đã gọi anh:

- Chiến Chiến tới đây, bạn con gửi đồ cho con. Vì em gái con tò mò nên mẹ mở ra xem một chút, con lại đây xem đi.

Tiêu Chiến nhìn thấy đống đồ gửi đến có bánh kẹo tết, có chocolate, quan trọng là có mấy gói snack khoai tây. Tiêu Chiến không cần nghĩ nữa cũng biết người gửi quà tết là ai luôn rồi.

- Bánh kẹo mẹ cứ để mời khách nhé, bạn con gửi quà tết cho nhà mình ấy mẹ.

- Bạn nào đấy? Có phải là bạn kiểu đó không?

Tiêu Chiến cười cười nhìn hai đứa em anh tranh nhau snack khoai tây, trả lời mẹ:

- Bạn kiểu đó đâu ra mẹ ơi.

- Mấy năm có thấy bạn bè gì đâu, tự dưng năm nay có thì mẹ hỏi chút thôi.

- Con giúp người ta thì người ta gửi đồ cảm ơn thôi.

Tiêu Chiến chầm chậm lấy hai gói snack ôm vào ngực, vừa bước lên cầu thang vừa ấn điện thoại gọi điện trực tiếp cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vào được trong phòng khóa trái cửa thì Vương Nhất Bác bắt máy, anh cảm thấy hình như cậu đang vừa cười vừa nói alo:

- Cậu gửi đồ tới nhà tôi hả?

- Đúng vậy, gửi cho anh chút đồ ăn vặt, với bánh kẹo tết. Sao vậy? Nhà anh không thích ăn mấy loại ấy hả?

- Sao tự nhiên học được ở đâu gửi quà tết vậy?

- Haha.

- Cảm ơn.

- Gửi đó, không trả tiền anh nữa đâu.

Tiêu Chiến bật cười, có ai bắt trả đâu: "Ở đâu ra cái lý ấy vậy?"

Tiêu Chiến cúp máy ngồi ở trên gường ăn snack, nói là gửi cho anh nhưng mà cũng bị hai đứa em lấy mất đi một phần rồi còn đâu, thực sự là anh không muốn chia cho ai hết, là Vương Nhất Bác gửi cho anh mà, cho anh!

Ngày 27 âm lịch, ba Tiêu dẫn Ninh Dương về nhà ăn cơm trưa. Tiêu Chiến cảm thấy khó chịu trong lòng mà không nói được gì.

Ba mẹ Tiêu còn để không gian riêng cho hai người nữa chứ, Ninh Dương nhìn Tiêu Chiến một lát, đột nhiên hỏi:

- Em có người mình thích rồi à?

Tiêu Chiến nhìn Ninh Dương, không muốn trả lời câu hỏi ngớ ngẩn của anh ta, hỏi lại:

- Tôi cảm thấy mình không được tôn trọng lắm ấy nhỉ!?

- Anh thích em, anh có thể theo đuổi em.

- Anh gay?

- Trước đây từng có bạn gái, nhưng mà anh thích em.

Tiêu Chiến cười cười, quyết định nhìn điện thoại, mặc kệ anh ta. Tam quan không phù hợp là đã không thích rồi, nói ra câu nào vô duyên câu đấy. Giọng điệu giống như anh là món đồ thích thì cầm chơi vậy. Hừ! Đồ thần kinh, cút xa ra.

Vương Nhất Bác vừa chụp cho anh xem một chồng sách lớn:

- Em mới lại đi mua về đọc, chán quá đi.


- Hồi trước có thấy cậu thích đọc sách đến mức này đâu.

Vương Nhất Bác cười với cái màn hình: "Tiêu Chiến à, 3 năm nay em chẳng còn thú vui gì rồi, trong đầu không nghĩ học thì chính là thi để kiếm học bổng, ngoài chữ ra thì là tiền."

- Không tham gia câu lạc bộ? Bóng rổ chẳng hạn, ngày trước cậu thích bóng rổ mà? Hay đá bóng, cầu lông gì đấy?

- Không làm gì, học đủ mệt rồi.

Ninh Dương thấy Tiêu Chiến không để ý mình nữa, lại gọi:

- Bây giờ em chưa thích anh, nhưng mà sau này thì chưa chắc, anh về đây, chào em.

Tiêu Chiến không thèm ngẩng đầu lên, ừ một tiếng. Ninh Dương đứng lên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến mãi, sau cùng mới chấp nhận bỏ đi. Tiêu Chiến nằm ra ghế sopha của nhà mình, tiếp tục nhắn tin cho Vương Nhất Bác:

- Vậy đừng học nữa, đi mà xem phim One Piece ấy.

- ==, anh nhắc mãi chuyện đấy vậy, em chán thật, em muốn thả lỏng một chút, làm chuyện khác người thế đó.

Tiêu Chiến không cười nổi nữa, anh cũng biết vài chuyện "khác người" hơn mà Vương Nhất Bác đã làm. Anh có tức giận, anh thấy cậu trẻ con, anh thấy cậu ấu trĩ. Nhưng mà cũng có lỗi của anh, yêu trẻ con là thế đấy, anh phải nhịn thôi.

- Chán nhỉ, thế chắc cơ bụng chả còn rồi.

Tiêu Chiến nhắn xong thì bị ba Tiêu gọi ra ngoài, anh chán nản đút điện thoại vào trong túi, lững thững đi ra:

- Ba lại gọi con gì nữa?

- Người ta về còn không ra tiễn?

- Ơ, ba mời về chứ có phải con mời đâu mà con phải tiễn? – Tiêu Chiến khó chịu ra mặt, nhưng giọng nói thì vẫn hết sức dịu dàng.

Ba Tiêu vốn là một người đàn ông thần kinh thô vô cùng, nếu chỉ ám chỉ nhất định ông sẽ không hiểu, cuối cùng Tiêu Chiến vẫn phải đi tiễn Ninh Dương ra khỏi cổng. Ninh Dương nhìn Tiêu Chiến chằm chằm, lúc lên xe ra về còn chạm vào mu bàn tay anh một cái, anh ghê tởm giấu tay ra phía sau cọ cọ vào quần áo. Tiêu Chiến không thèm để ý Ninh Dương có đi hay chưa, quay lưng vào nhà đóng cổng lại.

Ba Tiêu ngồi trên ghế sopha nhìn thấy Tiêu Chiến quay lại liền nhướng mày một cái:

- Sao, không ưng à? Kén chọn cái gì chứ? Mắt nhìn của ba tốt lắm, thằng bé rất thông minh, dạy một lần liền biết việc.

- Sao ba tự nhiên quan tâm tới chuyện tình cảm của con vậy? Con không thích là không thích ba mặc kệ con!

- Chê người ta học vấn thấp chứ gì? Học vấn thấp nhưng mà người ta có nhân cách. Mặc kệ mày rồi mày lại dính vào một thằng lông bông nào đấy, ba không quản mà được à?

Tiêu Chiến giận, có nhân cách chỗ nào, vừa đụng chạm vào cơ thể con ba đây này! Ờ thì coi như có nhân cách đi, nhưng so với thằng lông bông ba ám chỉ ấy thì chẳng bằng một phần mười đâu!!!!

Tâng bốc nhân viên của ba thì thôi đi, sao lại nói xấu sang người của con chứ? Ba bóng gió thế nào anh cũng hiểu hết. Tiêu Chiến không muốn tranh cãi với ba, ăn tết ở nhà có mấy ngày mà mất vui:

- Học vấn không quan trọng, quan trọng là con có thích hay không. Đó không phải kiểu con thích.

- Thế mày thích kiểu nào?

- Con thích kiểu nào là cảm nhận của con, con nói ra được thì đã không còn là cảm nhận rồi, nên ba tha cho con đi. Con thích ai yêu ai cũng sẽ không vui phạm pháp luật làm ra điều trái luân thường đạo lý nên là mặc kệ con có được không ba?

Ba Tiêu hừ một tiếng: "Được đằng chân lên đằng đầu, ba đã không tính toán chuyện mày thích con trai..."

Tiêu Chiến biết ba muốn nói gì, cười cười chen vào: "Ba còn có Tiêu Doanh, con có biến mất thì ba vẫn còn người nối dõi cơ mà. Con đi ngủ trưa đây ạ."

Tiêu Chiến nói xong liền đi lên phòng của anh, khóa trái cửa lại rồi vẫn nghe thấy tiếng ba cằn nhằn với mẹ là anh lại cãi lời ba. Tiêu Chiến thở dài lăn lên giường, lại lôi điện thoại ra nhìn xem Vương Nhất Bác đã trả lời anh chưa.


Tiêu Chiến quên mất là trước đó anh nhắn sang một câu trêu chọc cậu Vương, đến lúc nhìn thấy ba bốn tấm ảnh chụp đủ góc độ cơ bụng quyến rũ thì mặt nghệt ra. Ủa? Vừa anh có nói gì kích thích Vương Nhất Bác hả? Sao lại gửi hình cơ bụng câu dẫn anh?

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đọc rồi mà chưa trả lời lại nhắn tin gọi anh:

- Tiêu Chiến, anh ngắm đến mất hồn rồi?

- Mau trả lời em đi!!

- Em thu hồi ảnh, sau này anh lấy ảnh này uy hiếp em thì nguy.

Tiêu Chiến vừa lướt lên xem lại tin nhắn cũ xem mình nhắn cái gì, khi ngộ ra thì lại thấy buồn cười, vẫn thích khoe mẽ y như ngày xưa, ngốc chết đi được:

- Cậu lấy ảnh mạng đấy à? Cả ngày trạch ở nhà thì sao có thể có cơ bụng được?

Rất nhanh, Tiêu Chiến lại thấy một tấm ảnh Vương Nhất Bác chụp cả mặt. Tiêu Chiến lại cố tình không tin chọc cậu:

- Lại còn ghép? Thôi, không có cũng không sao mà, tôi cũng đâu có đâu.

- Gọi video, anh nhìn trực tiếp xem anh còn không tin không!!!!!!!

Tiêu Chiến vội vàng nhận lỗi: "Được rồi tin, nhưng tại sao lại có, chẳng lẽ cậu đi tập gym?"

- Không phải tập gym, bí mật, sau này em vui sẽ nói cho anh biết.

Tiêu Chiến không quá chấp niệm với quá trình hình thành mấy khối cơ bụng đó, còn là tốt rồi. Nghĩ một chút, Tiêu Chiến lại nhắn tin sang:

- Ba tôi dạo này lại dở chứng rồi.

- Sao thế, đánh anh sao? – Vương Nhất Bác gửi tin nhắn thoại sang.

- Không, ba giới thiệu đối tượng cho tôi.

Vương Nhất Bác đọc rồi không trả lời, Tiêu Chiến cười cười để điện thoại ra một bên mở laptop ra kiếm tiền. Cứ mỗi khi đến kì nghỉ là lượng công việc dịch bài của anh lại tăng, do mọi người rảnh rỗi nhu cầu đọc liền tăng lên, anh phải dịch các bài viết, truyện, từ tiếng Anh về tiếng quốc ngữ rồi gửi cho môi giới là có tiền. Việc nhẹ mà lương cũng cao.

Tiêu Chiến nhìn ngồi dịch bài đến gần tối, vươn vai đứng dậy, nhòm vào điện thoại một chút vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác trả lời. Tiêu Chiến xuống nhà nấu cơm giúp mẹ, chơi cùng các em, không để ý đến điện thoại nữa.

Đến tận lúc Tiêu Chiến đi ngủ rồi vẫn chưa thấy Vương Nhất Bác trả lời, anh nhìn nick cậu sáng trên màn hình, chẳng hiểu sao cứ muốn cười, quyết định để xem ai lì lợm hơn. Nếu cậu không trả lời thì cuộc trò chuyện cứ kết thúc ở đấy đi.

Đến tận ngày ba mươi tết, Tiêu Chiến vẫn chưa nhận được tin nhắn hồi âm, anh có chút giận. Tên ngốc này dám không trả lời tin nhắn của anh!

Mẹ Tiêu ở trong nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngó đầu ra:

- Chiến Chiến, con cau có nhìn cái điện thoại làm gì đó? Không nghe thấy tiếng chuông cửa à?

Tiêu Doanh và Tiêu Vũ đang ngồi trên sopha ăn bánh kẹo, uống nước ngọt xem hoạt hình cũng quay ra nhìn anh:

- Chuông cửa kêu lâu lắm rồi đó anh.

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Doanh, nhướng mày:

- Chuông cửa kêu lâu lắm rồi đó, ra xem là ai đi.

Cậu nhóc Tiêu Doanh mới có 8 tuổi đã rất ngoan ngoãn biết điều, anh trai sai liền đứng dậy ra mở cổng. Nhiều khi Tiêu Chiến cũng thấy mình là anh mà bắt nạt em thì rất quá đáng, nhưng mà tính cách anh chính là như vậy, rất thích ghẹo mấy tên nhóc tì. Bệnh nhà giáo ha?

Tiêu Doanh ra ngoài một lúc lại quay lại nói:

- Anh ơi, người giao hàng nói là Tiêu Chiến ra kí nhận.

Tiêu Chiến muốn lười mà không được đành đứng dậy ra nhận hàng. Không biết là ai đó lại gửi đồ gì nữa, chứ anh có đặt gì trên mạng đâu mà lại gửi đồ nữa rồi? Linh cảm của Tiêu Chiến thường chính xác, sau khi anh có làm gì trêu chọc kích thích ai đó thì lại càng chính xác. Nhưng mà đến mức này thì anh không thể ngờ được, hôm nay là 30 tết đó, mười mấy tiếng nữa là giao thừa rồi....

Nhìn qua song sắt ngoài khe cổng, Tiêu Chiến đứng khựng lại, trái tim không ngừng run rẩy. Chắc chắn là người đó ở ngoài cổng đợi anh. Bước chân Tiêu Chiến lại nhanh hơn một chút, có lẽ chính anh cũng không nhận ra anh đang rất kích động.

Vương Nhất Bác mặc một cái áo khoác màu đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang chỉ để lộ đôi mắt. Nhưng mà Tiêu Chiến liếc mắt một cái đã nhận ra người, ánh mắt xinh đẹp đó nhìn anh chưa từng thay đổi. Vẫn luôn chăm chú nhìn anh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao nhảy nhót vui mừng mỗi khi được anh nhìn lại, ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.

Tiêu Chiến mở cửa ra, giả vờ như không nhận ra Vương Nhất Bác, chìa tay ra nói:


- Kí chỗ nào?

Vương Nhất Bác vậy mà lại chuyên nghiệp đưa cho Tiêu Chiến một cái bút và một cuốn sổ nhỏ, chỉ chỗ cho anh kí tên. Tiêu Chiến nhìn chỗ trống mình cần điền vào, bàn tay ngừng trên không trung một chút, ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác. Sau lớp khẩu trang dường như Vương Nhất Bác đang căng thẳng, không hề nhìn anh mà vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào cuốn sổ. Tiêu Chiến cười đến hai mắt híp lại thành một đường, múa bút kí tên lên, còn vẽ vào cuốn sổ một hình nho nhỏ, gấp sổ lại trả cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy Tiêu Chiến viết gì vào cuốn sổ nhỏ của cậu, cũng không có ý định xem ở đây, cậu phải chuẩn bị tâm lý đã. Vương Nhất Bác nhận lại cuốn sổ, vừa lên xe nổ máy liền nghe thấy tiếng nói thật êm:

- Anh shipper đẹp trai, mời anh ly cà phê nhé?

Vương Nhất Bác nghe thấy tiếng trái tim mình điên cuồng đập, cậu quay đầu nhìn anh, rất lâu sau mới gật đầu một cái. Tiêu Chiến lại cười hỏi cậu:

- Có đường hay không đường?

Vương Nhất Bác hắng giọng, giọng nói xa lạ vang lên sau lớp khẩu trang làm anh nhíu mày. Mấy hôm trước cũng không nặng như thế này, sao càng ngày càng mất tiếng nặng như thế rồi?

Vương Nhất Bác ngồi trên bồn hoa trước cửa nhà của Tiêu Chiến đợi anh đi mua đồ uống, cậu cố tình kéo thấp mũ xuống. Tiêu Chiến cầm hai cốc giấy chạy từ bên đường sang nhìn thấy Vương Nhất Bác thì phì cười, ngồi ở bồn hoa mà cũng ngầu chưa kìa.

Vương Nhất Bác kéo mũ xuống tưởng chừng như không để ý xung quanh, thực chất là luôn nhìn về phía Tiêu Chiến đi mua đồ. Cậu nhìn thấy anh vừa cười vừa nhìn về phía này chạy sang đường, Vương Nhất Bác tự dưng thấy sợ bật đứng lên. Tiêu Chiến đến trước mặt Vương Nhất Bác còn chưa hiểu tại sao cậu tự dưng lại kích động đứng lên làm cái gì, có cần căng thẳng đến mức đấy không?

Vương Nhất Bác nhận lấy đồ uống, nhìn Tiêu Chiến bằng ánh mắt trách móc, Tiêu Chiến cười cười:

- Sao? Không thích à? Trẻ con thì uống trà sữa nóng đi.

Thực ra là Tiêu Chiến muốn cho Vương Nhất Bác uống gì đó để cổ họng dễ chịu thôi. Vương Nhất Bác thì chẳng quan tâm là anh cho cậu uống cái gì, chỉ nhìn anh chằm chằm bình ổn lại tâm tình kích động:

- Anh đừng cười nữa!

- Hở? – Hở, hở, hở cái tên này đang cáu với anh đó hả? Ơ???

Vương Nhất Bác hắng giọng một tiếng, kéo khẩu trang xuống, mày nhíu thật sâu, khuôn mặt đường nét như tạc tượng này hình như đang căng thẳng thật. Tiêu Chiến khó hiểu nhìn lại cậu, anh đã làm cái gì lúc anh đi mua đồ à? Vương Nhất Bác thấy anh ngơ ngác lại cáu thêm một chút:

- Từ lần sau anh đi qua đường, anh có thể đừng hớn hở như thế được không? Chú ý xe hai bên đường ấy.

Tiêu Chiến nghe thấy tiếng nói giận dỗi đó, cảm giác từ rất lâu không thấy hôm nay cuối cùng lại được cảm nhận lại một lần nữa. Anh có để ý đường đi mà! 30 âm lịch cũng có mấy ai ra đường đâu? Làm gì có xe. Tiêu Chiến đánh trống lảng.

- Ôi, hóa ra anh shipper lại là Vương Nhất Bác à?

Vương Nhất Bác cho anh một ánh mắt, anh biết từ lâu rồi mà anh còn giả vờ giả vịt, anh thấy anh có ấu trĩ không? Liếc xong cúi đầu hút trà sữa. Tiêu Chiến thì không có chột dạ gì hết, giả vờ giả vịt là sở thích của anh:

- Cứ tưởng là anh shipper đẹp trai nào còn định tiếp cận làm quen, hóa ra lại là Vương Nhất Bác mặt mày thối hoắc, hung dữ với tuiii.

Cảm giác ghen tị dâng lên, giọng Vương Nhất Bác chua lòm, anh ấy muốn làm quen người khác à?: -"Là Vương Nhất Bác thì anh không muốn tiếp cận làm quen nữa? Thế em đi đây."

Tiêu Chiến vẫn ngồi im uống cà phê không nói gì. Tới tận khi Vương Nhất Bác cho trà sữa vào túi treo vào xe chuẩn bị đi thật anh mới thở dài, Vương Nhất Bác dạo này lớn hơn, dỗi cũng ghê hơn rồi:

- Vương Nhất Bác thì cũng miễn cưỡng tiếp cận được. Cậu lại đây.

- Lần sau đừng như thế nữa!

- Cái gì đừng như thế nữa?

- Đừng sang đường bất cẩn như thế nữa, cũng đừng tùy tiện mời shipper uống cà phê.

Tiêu Chiến lườm cậu, cái tên ngốc này, anh tùy tiện bao giờ, đây là lần đầu tiên anh mời shipper uống cà phê có được không hả? Cái đồ shipper giả mạo này còn không tôn trọng nghề nghiệp! Shipper người ta giao xong là phải tới chỗ khác ngay ai rảnh rỗi như mi mà uống cà phê cơ chứ!

- Được rồi, sao mà 30 tết rồi vẫn còn đi làm thêm giao đồ thế?

Vương Nhất Bác tức, mẹ nó chứ, anh cứ giả vờ giả vịt tiếp đi, em đi làm thêm cái con khỉ á!: "Ở nhà bức bối, đi làm cho dễ chịu."

- Cổ họng sao lại nặng hơn rồi? Hôm nọ gửi tin nhắn thoại vẫn ổn cơ mà?

- Trời lạnh... - Vương Nhất Bác còn lâu mới dám nói là vì tin nhắn kia của Tiêu Chiến mà cậu lại hút thuốc một đêm, sáng hôm sau liền mất tiếng.

U ám để riêng mình em, dương quang rực rỡ để dành cho anh hết. 

___________________________

Đã định ra chương sớm rồi mà hôm qua cả phòng lại mở hội đập chuột ~ Mình cũng phải tham gia, haha.