Tiêu Chiến ngẩn ra, bắt gặp ánh mắt của Vương Nhất Bác thì nghiêng đầu đi, còn chưa nghĩ ra nên nói gì. Vương Nhất Bác thấy anh không có phản ứng, cười cười trong lòng, bị dọa sợ rồi đây. Vương Nhất Bác đưa cho Tiêu Chiến cái mũ bảo hiểm duy nhất, chính mình thì đội cái mũ lưỡi trai đồng phục của quán ăn lên, nói:
- Lên đi, không phải muộn rồi sao?
Tiêu Chiến còn định nói anh không cần, anh sẽ tự gọi xe. Nhưng nhìn Vương Nhất Bác chuẩn bị xong xuôi hết cả, còn cúi xuống gạt chỗ để chân cho anh luôn rồi, tiếng từ chối chưa kịp phát ra đã nghẹn lại mắc ở cổ họng.
Tiêu Chiến miễn cưỡng leo lên ngồi sau Vương Nhất Bác, để cái cặp vào giữa hai người. Vương Nhất Bác không nói tiếng nào đột ngột rồ ga, Tiêu Chiến chới với vội túm vào áo Vương Nhất Bác, xe motor lúc này dần dần đi chậm lại.
Tiêu Chiến mắng trong lòng một tiếng, bám tay ra đằng sau. Đi được một lúc, Tiêu Chiến thấy không đúng lắm vội nói:
- Nhầm đường rồi!
Vương Nhất Bác cười: - Vớ vẩn, người mù đường là anh, không phải tôi.
- Tôi đi xe buýt không phải đường này!
- Đấy là đường xe buýt, có sẵn lộ trình đón trả khách, xe motor chở có mình anh sao phải đi theo đường ấy, thừa xăng hả?
Tiêu Chiến đỏ mặt lẩm bẩm: - "Tôi không biết."
Tiêu Chiến không biết thật, hồi nhỏ đi học ba chở đi, học đại học thì ở kí túc xá, chưa từng tự lái xe, cũng không tìm hiểu lộ trình xe buýt khác lộ trình xe motor khác nhau ở chỗ nào. Vì xấu hổ mà Tiêu Chiến phải nói sang chuyện khác:
- Hôm nay không đi học à?
- Không, mùng 10 mới vào học kì mới, đại học chứ có phải cấp ba đâu?
- Ờ...
Vương Nhất Bác không tiếp lời thì Tiêu Chiến cũng im lặng. Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn những sợi tóc cắt gọn gàng ở sau gáy cậu, đầu óc bắt đầu bay đi đâu đâu.
Trước kia cũng có lần Vương Nhất Bác chở anh trên chiếc xe đạp của cậu. Vốn xe đạp của Vương Nhất Bác không có ghế sau, vì Tiêu Chiến mà đổi hẳn một cái, một chiếc xe đạp mà Vương Nhất Bác trước đó không bao giờ muốn đi vì nó quá quê mùa.
Ngày hôm ấy là một ngày cuối tháng tư, nắng gắt trên đỉnh đầu. Trường của bọn họ tổ chức một đại hội thể thao toàn trường. Vương Nhất Bác lần ấy vừa chấn thương cổ chân, khi khỏi thì đã không thể đăng kí tham gia hội thao được nữa. Tiêu Chiến trong ban hậu cần, không vừa mắt Vương Nhất Bác rảnh rỗi, anh liền lôi kéo cậu vào tổ hậu cần.Anh bắt cậu đi xách nước, phát khăn.
Khi ấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đã có một tình cảm mập mờ mà cả hai đều nhận ra. Vương Nhất Bác trực tiếp hơn, Tiêu Chiến gọi cậu thì cậu nhất định đến, cả ngày chạy xung quanh thầy Tiêu không biết chán.
Nước giành cho đội thi chạy bền không đủ, Tiêu Chiến liền sai Vương Nhất Bác đi mua. Vương Nhất Bác không chịu đi một mình, nói không xách được. Tiêu Chiến ngồi sau Vương Nhất Bác trên chiếc xe đạp màu đen cùng cậu đi mua nước. Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến ngồi vững, đội lên cho anh chiếc mũ lưỡi trai duy nhất để tránh nắng, cong lưng đạp xe.
- Nặng không?
- Cả ngày nói anh ăn cơm, nhưng anh có ăn đâu, nặng cái gì mà nặng.
- Gọi thầy!
- Không thích ~!
- Đúng là không có phép tắc gì cả!
- Nếu mà không trong lớp học thì không thích gọi thầy đâu, Tiêu Chiến!
- Tại sao chứ.
- Vì em thích thế!
Tiêu Chiến cười cười, tất nhiên là Tiêu Chiến biết vì sao nhóc con này cứ không thích gọi anh là thầy. Ngốc nghếch mà đáng yêu vô cùng.
Hai người rẽ vào một ngõ vắng, hàng cây bên đường khẽ lay động trong cơn gió vang lên một khúc nhạc nhẹ nhàng đầu hạ. Tiêu Chiến đưa tay bám vào eo Vương Nhất Bác, một lúc đã sờ đến mấy múi cơ bụng nhỏ của cậu. Tiếng Vương Nhất Bác vang lên trên đỉnh đầu, mang theo trêu chọc đùa giỡn lẫn vui vẻ:
- Thầy giáo thể dục mới đến đúng là phẩm chất nhà giáo không đạt chuẩn, sờ đến cơ bụng của học sinh rồi.
Tiêu Chiến tức giận nhéo bụng cậu một cái. Vương Nhất Bác dừng trước cửa hàng tạp hóa. Tiêu Chiến đội lại cho cậu cái mũ, chạy vào mua hai thùng nước suối, lệ khệ bê ra. Vương Nhất Bác đến đỡ cho anh. Hai người nhìn nhau:
- Giờ để thế nào?
Cuối cùng, Tiêu Chiến ngồi lên xe, hai thùng nước thì đặt trên đùi anh. Vương Nhất Bác híp mắt định đội lại cho anh cái mũ, Tiêu Chiến liền la lên:
- Mỗi người đội một chặng, nắng gắt thế cẩn thận say nắng, ốm đó. Còn nữa, lái xe mau, chân anh tê.
Vương Nhất Bác cười ngoan như mèo con, đội mũ cho anh, sờ sờ má anh:
- Eo cũng ôm rồi, em sẽ chịu tránh nhiệm với anh.
Không biết là vì trời nắng hay sao, mặt Tiêu Chiến đỏ rực lên. Anh cúi xuống, hai tai cũng bốc lửa. Vương Nhất Bác sợ anh đau chân nên đạp xe cũng nhanh hơn, vèo vèo chạy xe trên đường, Tiêu Chiến còn mắng cậu:
- Đi chậm thôi, muốn chết hả? Anh sắp bay ra ngoài luôn rồi.
Vương Nhất Bác không nghe, vẫn đạp hết tốc lực, về đến nơi nhanh chóng bê nước xuống, ân cần hỏi han:
- Sao, đau chân không?
- Lấy ghế kia lại đây, tê chân, mông cũng đau, cái ghế sau xe em đểu quá.
Vương Nhất Bác lóc cóc bê cái ghế vào chỗ bóng râm, để anh ngồi xuống còn vặn cho anh một chai nước để sẵn rồi mới chạy đi phát nước cho mọi người.
Lát sau, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, cậu giật mình quay qua nhìn anh: - "Tê chân anh còn không ngồi đi?"
- Hết rồi. Đưa anh phát nữa cho.
- Um, dạ, đây.
Lúc Vương Nhất Bác không chú ý, Tiêu Chiến nói một câu rất nhỏ nhưng cậu nghe rất rõ:
- Em nói phải giữ lời đấy!
Cậu giả vờ như nghe không hiểu: "Giữ lời gì cơ?"
- Chịu trách nhiệm. - Giọng Tiêu Chiến kéo dài ra, bé dần. Còn nụ cười của Vương Nhất Bác thì mỗi lúc một rạng rỡ, so với nắng chiều còn rực rỡ hơn.
Tiêu Chiến vẫn nhớ rõ thanh âm dịu dàng ấy của Vương Nhất Bác, thứ âm thanh dường như chỉ dành cho anh: - "Nhất định, thầy Tiêu ngoan nhất."
Tiêu Chiến nghĩ đến thất thần, Vương Nhất Bác gọi anh đến lần thứ ba:
- Đến rồi nè!!!!
Tiêu Chiến vội vàng xuống xe, nói cảm ơn. Vương Nhất Bác nhếch miệng:
- Cảm ơn là xong hả?
Với người khác thì Tiêu Chiến còn có thể đưa tiền, có thể đưa tiền cho Vương Nhất Bác hả? Không thể nào, cậu sẽ rất giận. Trong lúc Tiêu Chiến còn đang loay hoay, cậu Vương lại nói:
- Thôi, nếu có duyên gặp lại, mời tôi một bữa là được rồi.
Tiêu Chiến gật đầu xoay người chạy đi thì lại bị gọi lại. Mặt anh đầy dấu chấm hỏi. Vương Nhất Bác chỉ chỉ lên đầu anh. Tiêu Chiến ngại ngùng cởi mũ bảo hiểm trả lại cho cậu, còn đưa bằng hai tay, Vương Nhất Bác bật cười:
- Tiêu Chiến ngoan, mau đi làm đi. - Vương Nhất Bác đội mũ lên rồi ngay lập tức phóng đi.
Tiêu Chiến đứng chôn chân ở cổng trường, nhóc con đó vừa nói cái gì? Tiêu Chiến ngoan? Láo thật, người khác nghe được còn tưởng là anh đây mới nhỏ hơn cậu ta 6 tuổi ấy chứ! Hừ, đúng là vẫn không thay đổi gì cả!
Tiêu Chiến đến vừa kịp giờ dạy. Trong lúc cho học sinh ngồi nghỉ giữa giờ, một đám chen chúc ngồi vây quanh cái ghế của anh liên mồm nói chuyện, Tiêu Chiến chỉ ngồi nghe, trong đầu còn đang suy nghĩ ghi gì vào trong sổ đánh giá. Một cô nhóc đột nhiên lớn tiếng:
- Thầy Tiêu ơi, hôm nay thầy có chuyện gì vui đó ạ?
Tiêu Chiến nhìn mấy cô cậu học sinh còn ngơ ngác, vui cái gì? Anh đang rất sầu khổ vì sổ đánh giá giờ học của các em đây, cho giờ tốt thì không phù hợp với phong cách của anh.
- Đúng nha, sổ đánh giá của lớp em có gì thú vị mà thầy nhìn cười tủm tỉm như vậy nha.
Tiêu Chiến nở nụ cười thương hiệu:
- Đang nghĩ nên cho lớp em giờ gì ấy mà.
Lũ nhóc tì gào lên: "Thầy Tiêu thật hư, nhưng mà chúng em vẫn thích thầy."
Tiêu Chiến đen mặt bắt chúng đứng dậy chạy một vòng sân vận động, tội dám đùa giỡn thầy giáo!
Vương Nhất Bác lái xe về bị mắng.
- Đi đâu giờ mới về, trốn việc đó hả?
- Xin lỗi, em gặp người quen chở anh ấy đi một đoạn, hôm nay ông chủ cứ trừ lương của em đi ạ.
Ông chủ mắng thì mắng, thiên vị Vương Nhất Bác thì vẫn thiên vị, người khác chắc chắn sẽ thẳng tay trừ lương, nhưng mà cậu thì ông lại không lỡ. Vương Nhất Bác cuối cùng chỉ bị đẩy tới quầy order đồ uống đứng.
Một khi Vương Nhất Bác đứng ở đây thì chị em rất chăm chỉ đến order, buồn cười nhất là có cô gái chốc một lại chạy ra order thêm một cốc nước đá, uống đến no luôn.
Giờ nghỉ trưa, Trần Thảo ăn cơm xong nhẹ nhàng đến chạm vào vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác giật mình úp điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn cô, Trần Thảo thỏ thẻ:
- Anh Nhất Bác, bọn em định đặt trà sữa, anh có muốn đặt cùng không ạ?
Vương Nhất Bác lắc đầu, đợi Trần Thảo đi rồi mới lại tiếp tục xem điện thoại. Mộc Trịnh vừa nhắn tin cho cậu mùng 3 giáo sư Diwan tuyển sinh viên cho dự án nghiên cứu mới của thầy ấy được trung tâm phát triển khoa học đầu tư, thiên về nghiên cứu vật liệu có gắn hạt nano vàng để làm xúc tác. Cậu ta hỏi Vương Nhất Bác có muốn tham gia không?
Vương Nhất Bác nhắn lại cho Mộc Trịnh, nói rằng cậu muốn suy nghĩ, đầu kì này chọn chuyên ngành rồi, không chọn chuyên ngành vật liệu thì không theo, muốn chọn nghiên cứu cái gì sát chuyên ngành một tý.
Mộc Trịnh gào khóc nói cái này làm kiếm được nhiều tiền lắm. Vương Nhất Bác thấy phiền nói cậu ta cút đi. Mộc Trịnh ngoan ngoãn im lặng được một lúc:
- Anh nói xem anh định vào chuyên ngành gì? Em tìm hiểu một chút giúp anh?
- Còn đang tính, ngành nào cũng thấy được nên chưa biết chọn ngành nào. Thấy bên Thiết kế thiết bị có vẻ thực tiễn, chắc tôi tìm hiểu thêm ngành này rồi mới quyết định.
- Ủa, anh học giỏi vậy mà không có ý định học lên nữa hả? Thi nghiên cứu sinh hay đi du học lấy bằng tiến sĩ thì anh cũng phải chọn một chuyên đề nghiên cứu, đi theo thầy cô nào đó nổi tiếng cho chắc ăn chứ?
- Không, học mệt lắm, tốt nghiệp đi làm luôn.
- Ò, tiếc thế, thôi anh cứ suy nghĩ kĩ. Mấy thầy cô trong trường còn đang hỏi han xem anh đã quyết định theo ai chưa, đang định lôi kéo anh đó, chắc mấy hôm nữa là tìm đến anh đấy. Em lui đây, em đi ăn cơm.
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, cũng thấy lạ, sao Mộc Trịnh lại biết nhiều thế nhỉ?
Thực ra thông tin thì không bí mật, chỉ tại Vương Nhất Bác độc cô lai vãng trong trường, ngoài Mộc Trịnh ra cũng thì rất ít nói chuyện với người khác trừ khi cần trao đổi công việc hoặc tài liệu học bài. Không phải tự nhiên mà Vương Nhất Bác được người ta đánh giá là học bá lạnh lùng, với người khác không bao giờ chủ động bắt chuyện thì đúng là quá lạnh lùng rồi.
Mộc Trịnh thì không khác gì loa làng, mấy hôm sau Vương Nhất Bác quả thật nhận được mấy lời mời tham gia nghiên cứu. Một vài bạn học cũng nhắn tin cho cậu, share link đăng kí mấy dự án mới của các thầy cô nổi tiếng trong khoa. Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn chưa chọn được.
Buổi tối hôm ấy, Tiêu Chiến nhắn tin cho Vương Nhất Bác cảm ơn cậu:
- May mà cậu chở tôi, không buổi sáng đã muộn tiết dạy rồi.
Vương Nhất Bác đến tận 1 giờ sáng mới nhắn tin trả lời anh:
- Đã biết, cũng tiện đường thôi.
Tiêu Chiến vì chờ Vương Nhất Bác nhắn tin trả lời mà còn chưa ngủ, bĩu môi, rõ ràng là lúc về cậu chạy vòng lại đường cũ, anh bị mù đường thật, nhưng không có bị ngu đâu:
- Mặc đồ kiểu vậy là đi làm thêm sao?
- Ừm.
Vương Nhất Bác không thấy anh nhắn lại chờ qua hai phút lại nhắn sang:
- Tranh thủ mấy ngày được nghỉ, kiếm chút tiền ăn học.
Tiêu Chiến đi vệ sinh quay lại phì cười, thiếu gia nhà họ Vương cũng kiếm tiền ăn học vậy đó.
- Chịu khó vậy cơ à. Thôi, tôi đi ngủ, có dịp mời cậu đi ra ngoài ăn cơm.
- Được, ngủ ngon.
Nhưng mà đến tận lúc Vương Nhất Bác vào học kì mới rồi vẫn chưa ăn được bữa cơm của Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác học xong một môn phải chuyển sang giảng đường khác, cậu đang vừa đi vừa cắm mặt vào điện thoại thì một bạn nữ chặn đường:
- Học Trưởng Vương Nhất Bác!
- Vâng, cậu có việc gì không?
Bạn nữ đỏ bừng mặt, có vẻ hơi luống cuống: "Giáo sư Việt thấy anh không trả lời mail của thầy, nghĩ anh không check mail mà thầy lại không có số điện thoại của anh. Thầy nhắc anh hãy check mail và đến gặp thầy ngay ạ.
Vương Nhất Bác vội vàng đồng ý, cảm ơn cô bạn rồi tiếp tục đến giảng đường để học môn tiếp theo, trong lúc đi thì check mail của giáo sư Việt. Mấy hôm nay mail đến quá nhiều, Vương Nhất Bác đọc không hết, còn bỏ qua rất nhiều, nhiều cái đọc xong còn quên không trả lời.
Vương Nhất Bác nhìn mail của giáo sư Việt trầm ngâm mất mấy phút, đứng đơ người ở giữa đường. Một bạn học quen Vương Nhất Bác đi qua cậu vỗ vai một cái:
- Học bá, sao đứng đây, không vào lớp đi.
- Ừm.
- Lạnh lùng thế, năm nhất mình còn học với nhau 3 môn liền đấy.
- Dương Tùng, cậu mới là học bá chứ.
Dương Tùng cười ha ha, nói cậu khiêm tốn. Vương Nhất Bác không tiếp lời cậu ta, chỉ theo sau lưng cậu bạn đi vào lớp. Quả thật Dương Tùng mới là học bá, cậu ta vừa tham gia câu lạc bộ tình nguyện, hàng ngày cùng bạn học giao lưu chơi game vẫn lấy được học bổng. Nhìn Vương Nhất Bác vô tâm vô phế bề ngoài không hề có cảm giác của một kẻ mọt sách thế thôi, Vương Nhất Bác quả thật chăm chỉ hơn những người chăm chỉ rất nhiều.
Quãng thời gian lên đại học, ngoài học ra, Vương Nhất Bác hầu như không làm việc gì khác, ngay cả ăn cơm đi vệ sinh cũng bị tối giản lại, thức đêm thường xuyên, buổi sáng lại dậy sớm. Nhiều lúc cậu còn không biết là đang mơ hay đang tỉnh, cả lúc mơ cũng mơ đến đang học.
Vương Nhất Bác nhận được học bổng và tung hô còn ngồi cười cả buổi. Hóa ra là cậu chăm chỉ thì cũng không đến nỗi, cũng có chút tiền đồ, có chút hi vọng ấy nhỉ...
Chỉ có Mộc Trịnh một lần nhìn thấy Vương Nhất Bác cầm tờ báo kết quả cuộc thi tài năng trẻ ngồi ở ghế đá khóc, Mộc Trịnh còn tưởng Vương Nhất Bác vui quá mà khóc, nhưng mà cậu ta không dám lại gần trêu chọc. Một người lạnh lùng như thế, ngay cả khi khóc khuôn mặt cũng không có bất kì biến đổi nào, chỉ có nước mắt không ngừng lăn xuống. Hóa ra người lạnh lùng cũng sẽ khóc, làm cho người ta cảm thấy đau lòng đến mức này.
Vương Nhất Bác chẳng bao giờ nghĩ cậu là học bá hay gì đó, chỉ là một sinh viên chăm chỉ bình thường mà thôi.
Buổi trưa, Vương Nhất Bác còn đang nằm bò ra bàn nhìn điện thoại. Mộc Trịnh không biết tại sao lại biết được giải đường cậu học, tìm thấy Vương Nhất Bác, lay lay cậu dậy:
- Anh Nhất Bác, đi ăn cơm đi.
- Sao cậu biết tôi học ở đây?
- Ơ, hành tung của anh có bao giờ bí mật đâu, em hỏi bừa một người là biết.
- Mẹ nó, y như biến thái, không để ông đây yên tĩnh được một ngày.
Miệng mắng thế nhưng Vương Nhất Bác vẫn đứng dậy cho sách vào trong cặp, khoác lên vai cùng Mộc Trịnh đến nhà ăn. Mộc Trịnh đi bên cạnh thi thoảng lại liếc sang nhìn Vương Nhất Bác, một cái cặp bình thường thôi, Vương Nhất Bác khoác lên cũng tạo ra sự khác biệt nhìn siêu phong cách siêu ngầu vậy đó.
- Anh Nhất Bác có lạnh không đi, kiếm chỗ nào ngồi kín một chút.
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn trời, tối hôm qua nghe nói lại một đợt lạnh về, đã là cuối đông rồi mà còn lạnh như vậy. Vương Nhất Bác đội cái mũ áo hoodie lên đầu:
- Không cần, ăn nhanh, tôi phải đi gặp giáo sư Việt chiều nay.
Mộc Trịnh trong lòng quắn quéo, tự nhiên đội mũ lên làm gì, mấy chị gái lại nhìn sang đây rồi, chính em cũng cảm thấy anh đẹp trai quá đi mất đó anh Nhất Bác ạ.
- Anh định theo giáo sư Việt hả anh, mà tính anh cũng hợp với thầy ấy thật đấy ạ. Thầy ấy cạy răng cũng không nói nửa lời.
Vương Nhất Bác vừa chọn thức ăn vừa nghĩ thầm, "Vớ vẩn, tính tôi chỉ hợp với người nào ngốc ngốc, nhưng cứ thích tỏ ra là mình ranh mãnh thôi."
- Sau này anh làm nghiên cứu với các thầy có muốn ở kí túc cho tiện không? Cứ đi đi lại lại xa xôi cũng bất tiện quá.
- Cũng còn tính đã.
- Khiếp, cái gì anh cũng nói để tính đã, không biết bao giờ mới quyết định nữa.
Vương Nhất Bác cúi đầu xúc cơm vào miệng, không đôi co với Mộc Trịnh. Vương Nhất Bác tự biết mình phải làm gì, chính mình chưa nghĩ ra tương lai như thế nào thì sẽ không quyết định một việc gì hết.
Vương Nhất Bác đến tìm giáo sư Việt, có mấy sinh viên học cao học theo giáo sư cũng đang ở phòng thí nghiệm cùng thầy, họ hôm ấy đã được chứng kiến một cuộc gặp kì lạ nhất đời.
Giáo sư Việt nhìn thấy Vương Nhất Bác vào đưa cho cậu một tập tài liệu, cậu ngồi trong góc đọc mất một tiếng, đưa lại cho thầy:
- Em nhận.
Giáo sư Việt gật đầu, đưa cho cậu một tập tài liệu khác vỗ vai cậu:
- Đi về làm.
Vương Nhất Bác cúi gập người chào giáo sư Việt rồi ra về.
Một sinh viên hỏi:
- Thầy cho cậu ấy nhận dự án với anh Quân Nhất ạ?
- "......" - giáo sư Việt gật đầu.
- Dự án lấy số liệu đồ án tiến sĩ của anh ấy, cũng là bên Nhật đặt hàng về. Cậu ấy chưa có kinh nghiệm có sao không thầy?
- Không sao.
Được rồi, thầy nói không sao thì không sao vậy.
Mấy ngày sau Vương Nhất Bác tối tăm mặt mũi với dự án mới nhận, chế tạo vật liệu mới phù hợp với đặt hàng của một doanh nghiệp nước ngoài. Đọc hằng hà sa số những bài báo khoa học lẫn tài liệu số liệu đàn anh Quân Nhất làm trước mấy tuần gửi cho cậu. Đã mấy ngày Vương Nhất Bác không ngủ quá ba tiếng, cố gắng nhồi nhét kiến thức với mấy số liệu thực nghiệm vào đầu. Ban ngày lên phòng thí nghiệm ngồi trông mẫu cả buổi, đợi phản ứng xong thì cho vào máy soi xem đã ra được sản phẩm đạt yêu cầu chưa.
Một quá trình tẻ nhạt thách thức đến cực hạn. Lặp đi lặp lại mà mỗi lần đem cân vật liệu đều phải ghi lại rồi tính toán vẽ đồ thị muốn điên cả đầu. Hai ngày gần đây, Vương Nhất Bác ở luôn phòng thí nghiệm mà không về nhà.
Lúc này Tiêu Chiến cũng bước vào giai đoạn bận bịu nhất trong năm, học sinh lớp 12 chuẩn bị đi thi tốt nghiệp và kì thi vào đại học cá chép vượt vũ môn hàng năm. Tiêu Chiến là một giáo viên thể dục, nhưng mà mấy năm nay công việc kiếm ra tiền của anh lại chính là bổ túc môn ngữ văn và văn học cổ tại nhà, Tiêu Chiến nhận một lúc ba học sinh, đều là một kèm một, mỗi tuần hai buổi một người, học phí cũng khá cao mỗi ngày đi làm cũng là đi chạy show, một người chuyên đi xe buýt đi làm như anh, mỗi lần nhận lớp cũng kén chọn kinh khủng, tiện đường buýt thì nhận.
Tiêu Chiến đã từng học đi xe đạp, sau đó đi vào đường một chiều rồi không còn cách nào quay đầu, có chỗ đổi làn đường anh cũng không thể sang đường vì xe cộ đi lại vùn vụt. Từ đó Tiêu Chiến trung thành với phương tiện công cộng và đôi chân dài của mình. Chân dài đi lại cũng nhanh mà. Vương Nhất Bác đã từng nghe lý do lý trấu của anh mà cười nhạo anh thật lâu. Cười nhạo anh so với cậu một cậu ấm thì anh còn giống cậu ấm hơn, phải có người đưa kẻ đón.
Có người đã từng tự nhận đưa đón anh đi làm đấy, mà cuối cùng anh phải tự mình đi xe buýt ba năm nay rồi.
Tiêu Chiến ngồi soạn giáo án, bàn tay viết ra trên trang giấy một dòng suy nghĩ quẩn quanh.
"Vương Nhất Bác là đồ nói dối."
Bóng lưng cong cong ngồi trên chiếc bàn nhỏ khẽ rung rung như đang cười, đưa bút gạch nghuệch ngoạc trên trang giấy, thờ dài, viết được dài như thế rồi mà phải bỏ trang này đi rồi.
Tiêu Chiến cảm thấy anh không thể tiếp tục viết giáo án nữa, quyết định tắt đèn đi ngủ. Trước đó anh đã xé đi trang giấy không còn hoàn mỹ những nét chữ đều đặn như in, gấp gọn kẹp vào một cuốn sổ nhỏ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong những năm tháng cô độc dài đằng đẵng, ngay cả ở trong mơ, thứ gọi là hi vọng của cậu bé ấy chưa từng thay đổi, chỉ là chàng trai có nụ cười như gió xuân, dịu dàng vô cùng đó mà thôi.