Thầy Trả Nổi Không

Chương 23: C23: 23. "em Thổi Chút Đi."






Vương Nhất Bác tỉnh dậy đơ mất một lúc mới nhận ra hôm nay là ngày đầu tiên cậu chuyển đến nhà Tiêu Chiến ở. Sáng sớm Tiêu Chiến đã đi làm mất rồi, cậu mơ màng ngủ có nghe thấy anh nhắc nhở cậu gì đó nhưng mà giờ lại chẳng nhớ gì hết.

Vương Nhất Bác vừa ôm mèo trong lòng vừa ăn sáng, trêu chọc Hạt Dẻ tới mức cô nàng dỗi chui vào ổ mèo, lúc cậu đi học gọi mãi nàng ta cũng không thèm kêu một tiếng chào tạm biệt.

Bình thường thầy Tiêu đến trường sẽ ít khi về nhà vào buổi trưa, thường vào căng tin lấy cơm mang về phòng nghỉ giáo viên. Nhưng mà từ hôm qua đã không giống bình thường rồi, mấy cô giáo trẻ buổi trưa dáo dác tìm thầy Tiêu mà không thấy, thất vọng thật lâu.

Vương Nhất Bác đi học về mở cửa đi vào, thấy Tiêu Chiến đang dọn cơm ra bàn rồi, cậu đặt cặp sách xuống nền nhà chạy đến ôm eo anh:

- Sao về muộn rồi còn nấu cơm, mệt không?

Tiêu Chiến bị ôm nóng đẩy đẩy cậu ra: "Nấu một mình ăn thì thấy mệt, nhưng nấu cho hai mình thì không thấy mệt đâu. Đi rửa tay rồi ăn cơm."

Vương Nhất Bác đi rửa tay xong quay lại, ngồi xuống bàn ăn. Tiêu Chiến mua một cái bàn ăn mới, to gấp rưỡi bàn ăn cũ, buổi trưa lúc anh về nhà thì vừa được chuyển tới, bàn cũ nhỏ quá, hai người đàn ông trưởng thành ngồi ăn cơm cảm thấy thật chật chội. Đồ vật trong nhà anh, vì sự xuất hiện của Vương Nhất Bác mà chầm chậm thay đổi.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, Vương Nhất Bác miệng nói chuyện nghiêm túc nhưng đầu óc thì không an phận, liên tục bày trò trêu chọc Tiêu Chiến.

- Buổi tối mấy giờ em về?

- 5 rưỡi chiều, giờ em không phải lên phòng thí nghiệm nữa rồi, tập trung ôn thi giữa kì, tạm thời dự án nghiên cứu của giáo sư Việt cũng vào thời gian gửi mẫu đi đo đợi kết quả.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa gắp một miếng thịt cá trắng ngần, đưa tới bên môi Tiêu Chiến, anh biết ý há miệng ăn. Vương Nhất Bác rút đũa về cố tình ngậm một lúc mới tiếp tục ăn cơm. Anh nhìn cái dáng vẻ lưu manh đắc ý kia nghẹn lời, tiếp tục nói chuyện xua đi không khí mờ ám này:

- Vậy em tự hâm nóng thức ăn, ăn xong rồi học bài, buổi tối 9 rưỡi anh mới dạy xong lớp gia sư. Tầm hơn 10 giờ mới về đến nhà.

- Em đi đón anh.

- Em đừng có hư. Ở nhà lo học đi.

- Có em ở đây, sao anh lại phải đợi bắt xe buýt mà đi về chứ!!! Em lo lắng.

- Em thật là, bao lâu nay anh vậy đi như vậy, có gì đâu mà lo.

Vương Nhất Bác lại gắp một đũa salad cưỡng ép anh ăn, Tiêu Chiến ăn rồi khóe miệng bị vương chút nước sốt. Không đợi anh kịp liếm đi, cậu Vương đã nắm lấy cằm anh rướn người lên, ngậm lấy môi anh liếm đi chút nước sốt đó, xong việc cũng không muốn buông ra, ép anh nhìn thẳng vào đôi mắt cậu không cho phép cự tuyệt:

- Em lo lắng anh đi về một mình sẽ thấy cô đơn, buổi tối em đi đón anh, được không?

Những con đường anh đi qua sau này, em đều muốn cùng anh đồng hành.

Tiêu Chiến cảm thấy trái tim mình loạn lên như một chú nai non, ngại ngùng thỏa hiệp:

- Được rồi. Em ngồi xuống ăn cơm đàng hoàng đi. Đừng có nghịch nữa, y như tình tiết trong phim chiếu mạng vậy. Sến chết!

Vương Nhất Bác đắc ý cười cười, vui vẻ đến mức ăn nhiều thêm được một bát cơm. Cậu nhận rửa bát xong đi ra, nhìn thấy anh đang đứng trước cái gương gắn bên trong cánh cửa tủ quần áo, vén áo lên tự nhìn bụng mình, cậu buồn cười lao đến nhéo bụng anh:

- Bảo bối, anh làm gì thế?

- Anh béo lên rồi, có mỡ bụng.

Tiêu Chiến chẳng hiểu sao bị đè lên giường, bụng còn bị nhéo, vô thức nhẹ giọng trách móc: "Ahh, em véo đau!!"

- Bụng mềm thế này, sờ thích ghê ấy.

Anh nghe thế liền cảm thấy nhất định là do béo lên, sờ mỡ nên mới thấy mềm, Vương Nhất Bác nói vậy thôi chứ nhất định là đang chê anh béo rồi. Tiêu Chiến mở to mắt, dẩu môi:

- Chính là tại em mua bánh ngọt với kẹo cho anh, hại anh tăng cân.

- Anh thích ăn còn gì. Em phải nuôi anh béo mềm sau đó....

Vương Nhất Bác nói nhỏ dần, tiến sát đến bên tai anh. Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi: "Sau đó thế nào?". Cậu phả hơi thở vào tai anh mang theo ý cười thì thầm: "Sau đó mới ăn."

Khuôn mặt Tiêu Chiến liền đỏ chót, trong đầu loạn thành một đống, muốn chạy nên đưa tay đẩy đẩy ngực cậu: "Tránh ra, em nặng quá, Hạt Dẻ nhìn em kìa!!"

Vương Nhất Bác không tránh, cố ý nói: "Em cũng tăng cân đấy, tăng 3 cân lận."

- Thật á?

Cậu nắm lấy tay anh, ấn tay anh sờ lên bụng cậu, mờ ám nói: "Anh kiểm tra đi."

Tiêu Chiến thành thật sờ soạng một lúc, tức giận nói: "Đồ khoe khoang nhà em, có chút mỡ nào đâu?"


- Biết là anh thích nên em mỗi ngày đều bỏ chút thời gian chăm sóc nó đấy. Nhưng em tăng cân thật.

Tiêu Chiến sờ sờ những múi cơ nhỏ cứng rắn trên bụng Vương Nhất Bác, quả thật là cảm xúc rất tốt, yết hầu anh trượt lên trượt xuống hai cái, cứ mân mê mãi. Vương Nhất Bác nào chịu được trêu chọc như thế, nắm lấy tay anh không cho sờ nữa, cúi đầu hôn.

Bình thường hôn một chút cũng không quá kích động, đột nhiên hôm nay tay Vương Nhất Bác ở trên người anh cứ vuốt ve lúc nặng lúc nhẹ, lúc cậu Vương đưa lưỡi vào eo anh liền nhũn ra. Tiêu Chiến bị hôn cả người đều nhộn nhạo tê rần, nhưng Vương Nhất Bác cũng không làm gì quá phận, cách quần áo xoa nắn anh một hồi rồi buông ra.

Hai người yên ổn nằm trên giường bình ổn hơi thở một lúc đột nhiên Tiêu Chiến nói: "Rốt cục em muốn nuôi béo tới mức nào rồi mới ăn chứ?"

Vương Nhất Bác ngẩn ra rồi bật cười: "Bảo bối nóng lòng vậy a."

Tiêu Chiến bị hôn tới bứt rứt nhưng cậu Vương lại không có ý định làm gì cả, anh ngượng quá đưa lưng về phía cậu, vùi đầu vào gối không thèm để ý đồ ngốc kia nữa. Vương Nhất Bác ôm lấy anh từ đằng sau, vuốt tóc anh dỗ dành:

- Đợi thời điểm thích hợp nha. Bây giờ làm thì buổi chiều anh làm sao đi tới trường được đây.

Anh im lặng một lúc, xoay người ôm eo cậu, chôn đầu vào lồng ngực cậu Vương như bé mèo con: "Được rồi. Nói vậy mà em cũng tin hả? Nhóc con, ngủ trưa đi."

Đợi Vương Nhất Bác ngủ rồi, anh ngẩng đầu ngắm khuôn mặt lúc ngủ ngây ngô của cậu, bắt đầu nghĩ vớ vẩn: "Tháng 8 năm nay em ấy mới đủ 22 tuổi, chẳng lẽ đủ tuổi kết hôn mới chịu làm?" "Hóa ra vẫn là bé con, haha" "Đợi nhóc này thi xong sẽ hẹn hò nốt lần cuối, sau đó nhất định phải "ăn" được một miếng!". Nhìn đủ rồi, xử nam 27 năm mới vùi đầu vào ngực người ta ngủ.

Từ ngày đó, mỗi lần Mộc Trịnh đến gọi Vương Nhất Bác rủ đi ăn cơm trưa đều phát hiện người ta có hộp cơm giữ nhiệt nhìn cực kì ngon rồi, mấy lần tò mò muốn chết, hôm nay mới hỏi:

- Cơm trưa của anh là bạn gái anh làm hả? Anh có bạn gái rồi sao? Mấy đứa bạn em cứ bắt em hỏi.

Vương Nhất Bác bỏ cơm ra ăn, khó hiểu nhìn Mộc Trịnh: "Tôi có bạn gái thì liên quan gì đến bạn cậu?"

- Anh còn giả vờ không biết nữa. Rất nhiều người thích anh đó!! Ai bảo anh vừa lạnh lùng vừa đẹp trai thế làm gì?

Vương Nhất Bác không thèm để ý, gắp một miếng thịt viên chiên phồng miệng nhai, nuốt rồi mới nói: "Lo ăn cơm đi. Không phải bạn gái đâu. Là người nhà."

- Mẹ anh ạ?

- Không, đừng tọc mạch nữa, lúc nào theo đuổi được đến tay thì giới thiệu cho cậu!

- Ớ. Vậy là anh chưa theo đuổi được á? Wao, không ngờ đó nha. Nhưng mà người ta nấu cơm trưa cho anh rồi thì chắc là sắp rồi ha?

Vương Nhất Bác không nói gì, chỉ cười cười, vì nhớ đến sáng nay có người lúc nấu cơm bị cậu chọc tức đến nhe răng giơ vuốt, hai tai đỏ rực cực kì đáng yêu. Không hiểu vì sao chỉ có hai người ở riêng với nhau mà anh còn xấu hổ? Chẳng lẽ ngượng với Hạt Dẻ? Chỉ sờ mông mà đã xấu hổ đến mức đấy, sau này làm nhiều chuyện hơn anh ấy còn xấu hổ đến mức nào chứ? Cậu Vương vừa ăn cơm vừa giữ lấy ăn hiếp Tiêu Chiến trong đầu, tự ảo tưởng đến vô cùng cao hứng.

Mấy ngày gần đây, thầy Tiêu cũng rất hay đi xe ôm về nhà. Mấy cô nhóc hay lượn qua lượn lại trước mặt thầy ở bến xe buýt dạo này không gặp được thầy nữa. Mỗi ngày lặp lại thành quen, Vương Nhất Bác đứng ở cổng trường đợi Tiêu Chiến, mấy đứa nhóc đi học về còn tiến lại gần bắt chuyện với cậu:

- Anh ơi, anh có thể bỏ mũ bảo hiểm ra nói chuyện không?

Vương Nhất Bác không hiểu chuyện gì, bỏ mũ ra xung quanh liền có tiếng xuýt xoa: "Oa, thật đẹp trai."

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày hỏi cô gái vừa nói chuyện: "Bạn cần giúp gì sao?"

- A, xin lỗi, không có gì đâu ạ. Em chỉ thấy mấy lần đều là anh đến đón thầy Tiêu, thầy ấy đang cùng thầy phó hiệu trưởng nói chuyện, nghĩ anh sẽ phải đợi lâu nên báo cho anh một tiếng ạ.

Vương Nhất Bác gật đầu nhỏ giọng cảm ơn, có mấy học sinh thấy cậu cũng không quá khó gần, liền túm tụm lại muốn nói chuyện với cậu:

- Anh ơi, anh là gì của thầy Tiêu ạ?

- Anh ơi, anh tên là gì?

- Anh ơi...

Cậu Vương đột nhiên bị vây quanh hỏi han một cách nhiệt tình như vậy có chút giật mình, may là khí chất lạnh lùng ăn sâu vào xương tủy nên không lộ ra biểu hiện bị dọa sợ nào. Tuy không thích nói chuyện cùng những người không quen nhưng chủ quyền thì vẫn phải khẳng định:

- Tôi là người nhà của Tiêu Chiến. Tên của tôi thì không thể nói.

- Thế anh có người yêu chưa ạ?

- Anh là em họ của thầy Tiêu hả anh? Nhìn hai người cũng hơi hơi giống nhau.

Có vài tiếng khúc khích vang lên, giọng nói lanh lảnh trêu chọc: "Giống nhau!! Đều đẹp trai. A Vũ này, mày có phải thấy anh trai đẹp nào cũng giống nhau phải không?"

- Đâu có a? Thật sự có nét giống nhau mà!!!

Vương Nhất Bác có chút không vui, từ ngày xưa đã thế, qua mấy năm rồi mà vẫn không thay đổi, xung quanh có quá nhiều người nhòm ngó anh Chiến của cậu!!


Tiêu Chiến nói chuyện xong với thầy phó hiệu trưởng đi ra, thấy bé con nhà anh bị vây trong đám nhóc tì vẻ mặt hết sức bất lực anh liền phì cười. Vương Nhất Bác thấy anh đi lại gần còn cười nữa càng không vui, đấy, lại cười như hoa nở thế kia bảo sao người ta không thích cơ chứ!!!

Mấy đứa nhóc đang ngơ ra nhìn thầy Tiêu, quay lại liền thấy anh trai ngồi trên xe máy đang phóng sát khí bất giác rùng mình một cái, không tự chủ lùi ra xa một bước.

Tiêu Chiến xua đi lũ gà con quây xung quanh, nhận lấy mũ bảo hiểu Vương Nhất Bác đưa anh, tự đội lên rồi nhanh chóng trèo lên xe. Đợi anh ngồi vững rồi cậu liền phóng xe đi. Về đến nhà, hai người tắm rồi ăn cơm với nhau xong, Tiêu Chiến mới cảm thấy không đúng lắm. Vương Nhất Bác có gì đó là lạ, từ lúc về tới giờ không có quấn lấy anh, cũng không chủ động trêu chọc anh.

Thầy Tiêu quan sát cậu Vương xị mặt dẩu môi ngồi trên giường nghịch điện thoại một lúc, nội tâm bất lực ngồi xuống cạnh cậu gợi chuyện:

- Em không đi học bài đi? Ngày kia thi một môn phải không?

- Không muốn học!!

- Em lại làm sao? Ai chọc gì làm em giận rồi?

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy buồn bực vì sao anh lại đẹp thế, làm hũ giấm của cậu Vương đổ từ chiều vẫn chưa dựng lên được. Anh nắm lấy tay cậu, đôi mắt mở to trong sáng vô tội:

- Ai làm cục cưng ấm ức thế?

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt ân cần của anh hơi hơi hết dỗi một tý, bẹo má anh một cái rồi kéo ôm vào lòng:

- Anh đấy!!

Tiêu Chiến kinh ngạc: "Anh chỉ đi làm rồi về nhà, chọc em lúc nào?"

- Anh...không phải lỗi của anh, chỉ là đột nhiên em không vui thôi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên từ ngực Vương Nhất Bác, ôm lấy má cậu, ép ra một cái mỏ vịt dễ thương: "Nói đi!!"

Vương Nhất Bác một tay bắt lấy hai cổ tay của anh kéo xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, không có một chút đùa cợt: "Có quá nhiều người để ý anh, em cảm thấy rất không vui!"

Tiêu Chiến cười cười lộ ra hai cái răng thỏ, không nói gì. Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng lại bị hai cái má cưng cưng của cậu Vương chọc cho phân tâm, đưa tay lên nhéo nhéo. Nhéo mãi cậu Vương cũng không thèm phản ứng, anh nói:

- Người ta để ý thì kệ người ta, anh cũng có để ý họ đâu mà em bực?

- Nhưng mà, em không thích...không thích người ta nhìn anh.

Tiêu Chiến phì cười: "Người ta nhìn cũng có làm gì đâu? Làm sao cấm được chứ? Hay là anh đeo khẩu trang, bịt kín mít. Nhưng vậy càng thu nhiều ánh mắt hơn đó."

Vương Nhất Bác nhìn vẻ sẵn sàng tiếp thu của Tiêu Chiến, ngón tay vân vê môi dưới của anh, nói: "Anh ít cười với người khác là được rồi."

Tiêu Chiến bị sờ kiểu đó cảm thấy trong lòng hơi ngứa ngứa, đẩy tay cậu ra.

- Anh cười với người khác bao giờ a? Có cười cũng chỉ là cười lịch sự thôi. Em ghen gì chứ!?

- Ai nói em ghen!!!!

- Em vòng vo một lúc, anh nhìn thấu em rồi!

- Lúc em đi đón anh, anh cười với bọn nhóc đó đó. Ngày xưa em đổ vì nụ cười của anh, bây giờ cũng có thằng nhóc nào ở trường bị anh quyến rũ thì sao?

Anh lườm cậu một cái: "Đồ ngốc này, lúc chiều là anh cười với em!! Lúc nào chẳng có người đổ anh, anh mà thích được người khác thì đã sớm thích rồi, tự dưng em lại lo lắng thừa thế?"

- Cho dù là thế nhưng mà, nhưng mà, anh cũng ít cười với người khác đi được không?

Vương Nhất Bác thi thoảng ghen cực kì khó dỗ, không hiểu sao em ấy lại cứ xoắn xuýt mãi cái chuyện người ta nhìn, người sờ được còn rất ngang ngược mà sờ cũng chỉ có em ấy thôi mà. Người bị sờ còn phải đi dỗ cái tên lưu manh này nữa:

- Được rồi, không cười cho ai nhìn. Giờ em hết dỗi chưa, bỏ tay ra khỏi hông anh được chưa?

Vương Nhất Bác nhận được lời hứa hẹn của Tiêu Chiến hài lòng vỗ vào mông anh hai cái mới buông ra: "Được rồi. Hình như anh béo lên dồn hết vào đây này, mềm."

Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của cậu Vương đi rửa mặt rồi ngồi vào bàn học, trong lòng tức không thể tả. Úp mặt vào gối hồi lâu, lén lút sờ chỗ vừa bị vỗ tự cảm nhận, đắc ý nghĩ thầm, sờ cũng sướng tay thật chứ.

Vương Nhất Bác ngồi vào bàn chăm chỉ học rồi, Tiêu Chiến cũng lấy laptop dịch bài cho kịp deadline. Yên tĩnh được một lúc, điện thoại của Tiêu Chiến lại có tin nhắn đến: "Lấy hộ em nước với, em muốn uống nước."


- Em không nói được hả? Còn bày đặt nhắn tin.

- Đột nhiên yêu gần, em cảm thấy nhớ thời gian mình cả ngày nhắn tin cho nhau.

Tiêu Chiến lấy cốc nước đặt cạnh cậu, vò vò thính tai Vương Nhất Bác: "Em dở hơi vừa thôi, tập trung học đi. Em mà bị điểm kém là anh phạt em đấy."

- Phạt cái gì?

- Cho em xuống ổ Hạt Dẻ ngủ.

Vương Nhất Bác ôm lấy eo Tiêu Chiến, chu mỏ lên: "Hôn hôn rồi em mới học."

- Em nhiều yêu cầu quá rồi đó.

Miệng mắng thì cứ mắng, nhưng miệng hôn thì vẫn phải hôn. Vương Nhất Bác thì không bao giờ chịu dừng lại chỉ với một cái chạm môi, túm chặt lấy anh mà liếm liếm muốn đưa lưỡi vào miệng anh. Hôn một lúc thì thầy Tiêu đã ngồi lên đùi cậu Vương rồi, cậu cũng không có ý định buông ra, vừa ôm eo anh vừa làm bài tập, qua một lúc mới nói:

- Thực ra Quân Nhất vừa nhắn tin cho em mời đi ăn lẩu, khao khai trương cái phòng thí nghiệm tư nhân của anh ấy.

- Ồ, bao giờ thì đi?

- Tối mai, anh có đi được không?

- Sao lại cả anh? Anh cũng có quen biết gì đâu? Gặp có một lần.

- Anh ấy mơ hồ cảm nhận được quan hệ của em với anh. Anh ấy cũng mời nhiều người nữa đó! Em đi anh không lo lắng hả?

Tiêu Chiến bẹo má, trừng phạt cái vẻ ngang ngược của cậu Vương: "Lo cái gì? Em dám làm cái gì xuống ngủ với Hạt Dẻ. Tối mai anh đi dạy thêm, có thể về sớm lúc 8 giờ."

- Được a, anh ấy nói 7 rưỡi, nhưng mình đến muộn một tý cũng được.

- Vậy báo với đàn anh một tiếng đi nhá.

- Vâng. Em đến đấy giúp anh ấy một số việc, sau đó anh tan làm thì em đến đón anh nha.

Tiêu Chiến khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác: "Em kích động thế? Lâu lắm không được đi chơi nên thế à?"

- Không phải!! Mấy lần liên hoan cuối kì hay cuối năm với thi thoảng giáo sư hướng dẫn dắt đi ăn, mấy người đó toàn dẫn người yêu đi cùng, không thì cũng là đang thích thầm nhau. Nên lần này em dẫn anh đi cùng, em không phải ăn cẩu lương của bọn họ nữa, em cũng muốn đi rải cẩu lương!! Hừ.

Cậu Vương bị người khác khoe ân ái bao lâu nay cuối cùng cũng có cơ hội phục thù. Thầy Tiêu cưng chiều xoa đầu cậu, đôi mắt màu hổ phách ngập tràn sủng nịnh dỗ dành: "Được rồi. Vậy đến đó đừng mải chơi với mọi người, phải để ý anh nha."

- Um, um.

Sau này, anh sẽ không để em vì cô đơn giữa đám người mà tủi thân nữa.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác ép Tiêu Chiến mặc bộ quần áo cậu chọn rồi mới cho anh đi làm, cậu là sợ anh lại mặc quần âu, áo trắng sơ mi đi đến ăn lẩu, quá nghiêm túc. Buổi chiều, Vương Nhất Bác tắm sớm, chọn áo phông màu be và quần sooc đen, đi đôi giày cậu thích nhất vừa xoay chìa khóa vừa huýt sáo đi đón mỹ nhân nhà mình tan làm.

Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến đi từ cổng chung cư lại gần mình, một lần nữa cảm thán dáng anh nhà mình quá đẹp, cho dù mặc quần vải rộng ống, sơ vin áo sơ mi vào vẫn thấy rõ eo nhỏ mông vểnh.

Tiêu Chiến lại gần cậu, ngây thơ trong sáng cười một cái, nào có biết tên sói con này đang có mấy suy nghĩ không đứng đắn chứ! Vương Nhất Bác kéo áo anh ra khỏi quần, vỗ vỗ mông anh như trẻ con:

- Thế này được rồi!

Tiêu Chiến thẹn đỏ mặt, đưa tay đánh đánh Vương Nhất Bác mấy cái lên vai: "Đang ở ngoài đấy!! Em muốn chết hả!?"

- Thì em sợ người ta nhìn mông anh!

- Ai thèm nhìn? Em nghĩ ai cũng như em để ý mô...cơ thể của anh hả!? Bỏ ra như vậy nhìn luộm thuộm chết đi được.

Vương Nhất Bác lại cởi mấy nút áo sơ mi của anh ra, để lộ áo phông cùng màu với cái áo cậu đang mặc, vuốt tóc anh dỗ dành:

- Đẹp rồi nè. Nhìn anh như là em trai của em ấy.

- Đừng hòng lừa anh gọi em ca ca nữa nhá! Cho dù em có dẻo mỏ như thế nào đi chăng nữa.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đến quán lẩu, còn vừa đi lên vừa trêu chọc nhau mãi, anh không mạnh miệng được như cậu, lúc nào cũng bị sự lưu manh của cậu Vương làm cho nghẹn họng. Cãi nhau đến cửa phòng Quân Nhất đặt trước, Vương Nhất Bác không nói nữa, nhìn ngó phía sau một hồi, đè Tiêu Chiến lên cửa chặn cái miệng nhỏ còn đang thao thao bất tuyệt của anh lại.

Vì đang ở bên ngoài, bây giờ chỉ cần có người đi lên cầu thang liền nhìn thấy một người con trai bị một người con trai khác hôn đến cả người nhũn ra. Tình cảnh như vậy làm Tiêu Chiến sợ hãi mà trở lên thật nhạy cảm, tim đập bùm bùm. Vương Nhất Bác hôn cực kì tập trung, cuốn lấy lưỡi của anh mút lấy như muốn nuốt luôn vào bụng vậy.

Lúc Vương Nhất Bác thả Tiêu Chiến ra, đôi mắt anh đã lấp lánh ánh nước, đôi môi đỏ bất thường vẫn còn hé ra. Cậu Vương nhìn cảnh đẹp trước mắt thật thỏa mãn, vô thức liếm môi mình, khàn khàn nói:

- Anh nhớ lấy, vào trong cười ít thôi nhá.

Tiêu Chiến bị hôn mà phát giận, xù lông: "Em làm miệng anh đau!!"

Vương Nhất Bác cười cười, đặt tay sau lưng anh vuốt lông, mở cửa đẩy người vào trong. Mọi người bên trong nhìn thấy Vương Nhất Bác đều cười chào hỏi, cho dù không thân lắm, nhưng vẫn có quen biết. Quân Nhất muốn để Vương Nhất Bác ngồi cạnh mình, nhưng cậu từ chối, kiếm hai vị trí còn trống không tiếng động kéo hai cái ghế lại gần nhau, để Tiêu Chiến ngồi xuống một cái sau đó cậu Vương đi lấy khăn giấy để anh lau bàn, tất bật một lúc mới yên vị. Quân Nhất chứng kiến cảnh đó xong cũng không muốn hai người kia ngồi gần mình nữa, sẽ nghẹn chết đó!!

Đợi mọi người đầy đủ, thức ăn đồ uống đều được đưa lên, Quân Nhất cầm chén lên cảm ơn mọi người đến chung vui khai trương phòng thí nghiệm của anh, mong muốn có cơ hội hợp tác nghiên cứu này nọ. Mọi người đều nâng chén đứng dậy chúc mừng rồi cạn ly, duy chỉ có Tiêu Chiến là cầm chén nước ngọt bị Vương Nhất Bác đánh tráo lên, ngửa cổ uống rất hùng tráng.


Vương Nhất Bác cùng mọi người nói chuyện một chút, giới thiệu người bạn tốt của cậu Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lịch sự cùng mọi người trao đổi vài câu rồi cũng tập trung ăn uống.

Nhân lúc Vương Nhất Bác nói chuyện với mấy đàn anh đàn chị, Tiêu Chiến lén uống chút rượu với cậu trai ngồi bên cạnh anh, thật ra anh cũng sợ say nhưng người ta mời chẳng lẽ lại cứ cầm coca lên uống mãi.

Quân Nhất vui vẻ cầm ly đi khắp các bàn, đến lúc đều chỗ Vương Nhất Bác thì mặt đã đỏ rực, ôm lấy cổ Vương Nhất Bác dựa vào người cậu nói chuyện lè nhè: "Nhóc con vô lương tâm, uống với anh một chén. Anh quý nhất chú đấy, muốn chú làm em rể anh mà chú lại thích người khác mất rồi."

Vương Nhất Bác kéo tay Quân Nhất ra, con ma men này kẹp cổ cậu sắp tắt thở rồi, cậu nhanh chóng uống một chén rồi đẩy anh ấy đi ra chỗ khác. Quân Nhất đã đi rồi lại vòng lại, nói với Tiêu Chiến: "Người anh em, uống một ly đi."

Vương Nhất Bác nói: "Anh ấy không uống được, anh với Chu Thất uống đi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười cười: "Không sao." Nói rồi quay qua nhận rượu từ Quân Nhất, nhanh chóng uống cạn, xong rồi vỗ vai Quân Nhất: "Cảm ơn anh đã quan tâm chăm sóc Nhất Bác, sau này mong anh tiếp tục chiếu cố em ấy nhé."

Quân Nhất muốn nhiều lời mấy câu nhưng không có cơ hội, hội bạn của anh bắt đầu kéo anh sang bên kia chuốc rượu tiếp. Vương Nhất Bác gắp cho Tiêu Chiến thịt bò và nấm đặt vào bát anh, nói: "Anh khó chịu thì nói với em nhé."

Tiêu Chiến gật đầu, quả thật thấy toàn thân bốc hỏa rồi. Tại sao người ta uống thì càng ngày càng lên tửu lượng, anh uống thì càng ngày càng dễ say. Cậu Vương luôn để ý đến thầy Tiêu, lập tức thấy được người bên cạnh bị mệt rồi, trong lòng cảm thán, biết ngay mà, có bao giờ uống quá được hai chén đâu, mà rượu ở đây còn hơi nặng hơn ở chỗ khác nữa.

Vì mọi người đều ngà say, cùng người quen nói chuyện rôm rả ầm trời, còn kéo nhau từ bàn này qua bàn khác chúc rượu, nên là không ai để ý có hai cậu trai ngồi trong một góc bắt đầu không ổn rồi. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác đang liến thoắng hỏi han, trịnh trọng nói:

- Không được để cho người khác ôm cổ em, dựa vào em.

- Anh say thật rồi hở?

- Không được để người khác dựa em, em có nghe không?

- Em biết rồi nè, anh đổ giấm có ít hơn em đâu, mà chỉ say mới chịu nói ra. Ngoan, em không cho ai dựa. Anh ăn rau này, thịt này, cho anh hết.

Tiêu Chiến hết giận rồi, nhìn thức ăn trong bát, lại nhìn Vương Nhất Bác nói: "Nóng lắm, không ăn được."

Vương Nhất Bác vội kéo bát thức ăn về phía mình, gắp miếng thịt lên ghé miệng thổi thổi, còn dùng môi thử độ nóng rồi tự mình đưa đến bên miệng anh: "Hết nóng rồi, ăn nào."

Tiêu Chiến nhìn miếng thịt không ăn, lại nhìn cậu Vương nhỏ giọng nói: "Vừa nãy em không thổi."

- Em vừa thổi rồi, không nóng nữa đâu.

- Vừa em không thổi, anh ăn bị bỏng rồi, lưỡi rát lắm.

Vương Nhất Bác ngẩn ngơ.

Tiêu Chiến nghiêng đầu: "Em thổi cho anh một chút, đỡ đau rồi anh mới ăn tiếp được." Anh nói rồi há miệng thè đầu lưỡi hồng hồng ra, muốn cậu Vương thổi.

Vương Nhất Bác nhận một đòn như thế, vô thức đưa tay lên ôm mũi, vừa rồi có cảm giác muốn phun máu. Vương Nhất Bác nhìn ngó xung quanh một lúc, đảm bảo mọi người đều không ai chú ý đến bên này. Cậu nắm lấy cằm anh, thật sự thổi nhẹ mấy cái, còn dịu dàng hỏi: "Hết đau chưa?" Tiêu Chiến lắc đầu, cậu lại bình tĩnh thổi thêm chút nữa.

Tiêu Chiến được thổi thổi thỏa mãn rồi mới ngoan lại, chậm chạp tự gắp thức ăn trong bát để ăn. Vương Nhất Bác yên tâm rời mắt khỏi anh một chút, bắt gặp vài ánh mắt đầy ẩn ý vội vàng giải thích: "Anh ấy đau lưỡi em xem hộ chút thôi."

Không phải giải thích, chúng tôi tin cậu...mới là lạ!!!

Ăn lẩu rất nóng, còn uống rượu nữa, cho dù trong phòng bật điều hòa trên trán Tiêu Chiến vẫn lấm tấm mồ hôi. Vương Nhất Bác lấy giấy thấm mồ hôi cho anh, nhỏ giọng nói chuyện như dỗ dành em bé:

- Anh cởi áo ngoài ra đi.

Tiêu Chiến đặt đũa xuống, Vương Nhất Bác liền giúp anh cởi áo ra, xong rồi còn đặt áo của anh ngang trên đùi mình. Đàn chị quen biết từng trao đổi đề tài nghiên cứu đột nhiên lên tiếng:

- Không ngờ Nhất Bác cũng có mặt dịu dàng biết chăm sóc người khác như vậy, ai làm bạn gái của em thì thật hạnh phúc nha.

Vương Nhất Bác còn chưa nói gì, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh đã gật gù, còn đưa tay xoa đầu cậu: "Đúng vậy, ngoan lắm."

Cậu Vương trong lòng vui sướng vì được sờ đầu còn được khen ngoan, lại ân cần gắp thêm đồ ăn cho Tiêu Chiến. Dù sao thì Vương Nhất Bác lạnh lùng quen rồi, cũng không có ai lôi kéo làm thân với cậu quá nên bữa ăn trôi qua yên bình. Mọi người muốn đi karaoke nữa, nhưng cậu Vương thấy anh Chiến mệt, mai lại phải đi làm nên xin phép về trước.

Tách khỏi đoàn người ồn ào ra khỏi quán ăn, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng không lập tức về nhà. Hai người nắm tay nhau kín đáo, cố gắng không gây chú ý, đi dạo trên vỉa hè thưa thớt. Tiêu Chiến ngửa mặt để gió trời thổi qua giảm bớt khó chịu, Vương Nhất Bác thấy dễ thương quá nên lại gần thơm lên má anh rồi sung sướng cười:

- Chiến Chiến, gọi Nhất Bác ca ca đi nào.

Tiêu Chiến liếc cậu một cái: "Nằm mơ, anh tỉnh rượu rồi."

Vương Nhất Bác liền kéo Tiêu Chiến vào một cái ngõ nhỏ, hôn hôn cắn cắn bắt nạt anh một hồi, tới khi nào anh gọi một tiếng mới thả ra. Hai người quay trở lại quán lẩu lấy xe, nhân viên trông xe nhắc nhở hai người có uống rượu thì không được lái xe, Vương Nhất Bác gật đầu, tửu lượng cậu vốn cao, uống có hai chén rượu lại đi bộ nãy giờ, không còn tí men nào rồi. Không thì cậu cũng không dám đèo anh nhà về.

Về đến chung cư, Tiêu Chiến buồn ngủ xiêu vẹo tựa lên người Vương Nhất Bác để cậu kéo đi. Hành lang chung cư không có người, ánh đèn vàng tỏa ánh sáng ấm áp, hai người dựa vào nhau đều bước chân, cảm giác bình yên mà hạnh phúc.

Gần đến nhà, Tiêu Chiến đột nhiên khựng lại, Vương Nhất Bác nhìn hai người trước cửa, nhận ra một người, một nỗi sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm cậu, bản năng thúc giục kéo người bên cạnh chạy đi nhưng anh đã rời ra khỏi người cậu. Tiêu Chiến căng thẳng, tiến lên phía trước một bước, đứng chắn trước Vương Nhất Bác, cổ họng đặc quánh gọi một tiếng:
1

- Ba.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mải xem lại happy camp tập có hai anh nhà nên ra chương muộn (nhưng mà chương này dài gấp rưỡi bình thường đó nha) hihi. Xem lại thấy nhiều đường chưa ăn lắm ^^. 

Chắc từ chương sau tui không dám rep comment của các chị đâu :v :v