Thầy Trả Nổi Không

Chương 17: C17: 17. Kiểm Tra Xem Anh Có Nhắn Tin Từa Lưa Với Ai Không!






Tiêu Chiến khóc đến tỉnh rượu, hai mắt sưng lên. Vương Nhất Bác vừa thương vừa buồn cười, ngốc quá đi, sao lại khóc nhiều như vậy chứ ~.

Tiêu Chiến ngồi cúi đầu cầm khăn giấy lau nước mũi. Vương Nhất Bác sờ khóe mắt anh, anh ngước nhìn cậu, ánh mắt buồn rầu. Vương Nhất Bác thở dài ra tiếng, cầm tay anh lên hôn hôn:

- Bảo bối ngốc của em, anh đừng khóc, đừng thấy có lỗi. Việc em rất thích anh không sai, anh đừng cảm thấy việc em làm vì anh là em phải chịu khổ, em cam tâm tình nguyện. Anh cứ vui vẻ, ngoan ngoãn để em thương anh, được không?

Tiêu Chiến lại muốn khóc mà phải nhịn xuống, nắm ngược tay Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay có vết thương của cậu:

- Anh cũng cam tâm tình nguyện thương em, em cũng phải thật vui vẻ, thật ngoan.

- Nghe lời anh mà. Bé Chiến Chiến khóc nhè đáng thương quá nè, làm Nhất Bác ca ca đau lòng quá. Chiến Chiến thơm ca ca một cái, an ủi ca ca đi.

Tiêu Chiến trừng lại Vương Nhất Bác bằng đôi mắt sưng đỏ không có chút khí thế. Qua một lúc thì thôi, nhỏ giọng nói:

- Đợi chút nữa tới chỗ không có ai thì thơm.

Vương Nhất Bác cười đầy cưng chiều: "Hứa rồi đó nha. Khóc đói chưa? Ăn thêm đi!"

Tiêu Chiến lắc đầu, anh sắp bội thực rồi mà tên nhóc thối này còn ép anh ăn. Vương Nhất Bác chưa đủ no tiếp tục ăn. Tiêu Chiến ngồi ngắm Vương Nhất Bác, tự dưng cười:

- Sức ăn lớn thật đó!

- Anh lại chê em ăn nhiều đó hả?

- Không có, anh có chê em đâu! Anh còn đang muốn em ăn nhiều hơn, sao vẫn gầy như thế này?

- Em có gầy đâu? Em có cơ bụng.

- Rồi rồi, biết em có cơ bụng rồi, khổ lắm.

Tiêu Chiến không ăn nữa, ngồi cho đồ ăn vào nồi lẩu, đợi chín rồi gắp ra để vào bát của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vừa ăn vừa nhìn Tiêu Chiến, hai mắt cứ lấp lánh, nhiều lúc anh có cảm giác thứ Vương Nhất Bác muốn ăn là anh chứ không phải miếng thịt bò kia, anh không chịu nổi ánh mắt yêu thích trần trụi như thế ngượng ngùng tránh ánh mắt của cậu mấy lần. Rồi lại nhung nhớ cảm xúc chân thành tràn ra từ đôi mắt kia mà lén lút nhìn lại.

Người qua đường bày tỏ, hai tên con trai lớn đầu rồi đừng có liếc mắt đưa tình rồi tỏ ra ngượng ngùng như vậy, chúng tôi nhìn không nổi.

Trong quán đến hơn tám giờ bắt đầu đông hơn. Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cảm thấy nhiều người không tự nhiên, vừa lúc cậu cũng ăn xong rồi, nên đi thanh toán.

Hai người tiếp tục đi đến địa điểm hẹn hò tiếp theo, phố cổ nổi tiếng của thành phố. Vương Nhất Bác là sinh viên, lại chưa từng cùng bạn bè lang thang ở nơi này.Tiêu Chiến thì khỏi phải nói, mấy năm gần đây không hề có hoạt động giao lưu giải trí nào. Đây là lần đầu tiên hai người đến đây, đều có chút phấn khích.

Bây giờ thời tiết vẫn còn chưa nóng hẳn, về tối thì trở nên hơi lạnh, Vương Nhất Bác lấy áo khoác ra đưa cho Tiêu Chiến:

- Anh còn đau lưng không, đau khuỷu tay không?

- Không đau nữa rồi. Chỉ có một cái?

- Em không lạnh, anh mặc đi.

Tiêu Chiến cũng không lằng nhằng, Vương Nhất Bác nói không lạnh chính là không lạnh thật, chút nữa lạnh thì ôm ôm chứ không có gì to tát cả. Thầy Tiêu phóng khoáng nghĩ thế, khoác áo lên, dưới tay áo khoác trùng dài cùng Vương Nhất Bác nắm tay, chầm chậm đi dạo trên con đường phủ ánh đèn vàng đỏ. Hai bên là hàng quán bán mấy đồ lưu niệm nhỏ dễ thương, thi thoảng còn có mấy quán đồ ăn truyền thống mùi thơm phức bay tới tận cuối phố.

Vương Nhất Bác mua một túi bánh bao nhỏ, đưa cho Tiêu Chiến cầm, cười thật đẹp:

- Bánh bao ở đây rất ngon, bạn đại học của em bảo thế. Anh no quá thì chút nữa ăn, cầm cho ấm tay anh nhá.

- Bạn đại học giới thiệu cho em chỗ này à?

- Đúng vậy a, em vì hôm nay đã chuẩn bị rất kĩ càng mà.

Tiêu Chiến cười cười. Vương Nhất Bác lại chạy tới một quán hàng gần đấy, mua một cốc nước có vị là lạ, trở về ghé ống hút vào miệng anh:

- Uống thử đi anh.


Cuối cùng, Tiêu Chiến chỉ uống một ngụm, cảm thấy không thích, để cho Vương Nhất Bác uống cả. Cậu Vương quả thật rất vui, ăn no liền hơi tăng động, chạy loăng quăng mấy quán hàng hai bên đường. Tiêu Chiến ôm bánh bao cẩn thận đi trông trừng Vương Nhất Bác không để cậu đi lạc. Thật ra, Tiêu Chiến cứ đi thẳng đường, Vương Nhất Bác chạy qua chạy lại, vẫn là quanh quẩn xung quanh anh.

Ánh sáng dịu nhẹ, phố xá đông đúc nhộn nhịp, nhân gian ấm áp. Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác vui vẻ, khuôn mặt hồng hồng, thấy cậu vừa định chạy đi nữa liền túm lại:

- Em yên tĩnh một chút cho anh.

Tiêu Chiến cho bánh bao vào túi áo khoác rất lớn, nắm tay cậu kéo vào trong một hẻm nhỏ. Bên trong hẻm không có đèn, chỉ có ánh sáng từ đường lớn hắt vào mờ mờ ảo ảo. Tim Vương Nhất Bác đập thình thịch, cậu sợ anh nghe thấy tiếng tim đập kích động của mình, ấn tay lên lồng ngực, ép đồ phản chủ này xuống.

- Anh làm gì đấy?

Tiêu Chiến đứng đối diện với Vương Nhất Bác, hai tay ôm lấy má cậu, nhỏ giọng thì thào:

- Nhất Bác ca ca, chỗ này không có người, Chiến Chiến thơm ca ca.

Dứt lời anh thơm lên má cậu. Cảm xúc mềm mại làm Vương Nhất Bác đờ người một lúc, máu trong người dường như ngay lập tức sôi lên, trong bóng tối mập mờ làm cảm xúc không kiềm chế tràn ra bốn phía. Tiêu Chiến lúc ý thức được chuyện gì đang xảy ra đã bị Vương Nhất Bác đè áp trên tường, cậu dùng một tay nắm cả hai cổ tay của anh kéo qua đầu, tay còn lại giữ lấy sau đầu của anh điên cuồng hôn lên.

Tiêu Chiến bị dọa sợ, thử vùng vẫy mà không thể thoát ra, nhóc con này lớn lên sức lực lớn như vậy chính là dùng để bắt nạt anh!! Tiêu Chiến rất không cam tâm, lại chẳng thể làm gì khác, ngoan ngoãn tựa trên ngực Vương Nhất Bác cùng cậu hôn môi.

Vương Nhất Bác tuổi còn trẻ bị kích động không khống chế được sức lực, hôn cũng thật mạnh bạo, ở trong khoang miệng nóng bỏng của anh không ngừng càn quét đòi hỏi, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm hay nói lời chọc ghẹo của Tiêu Chiến trừng phạt không lưu tình.

Tiêu Chiến bị hôn không thở nổi, mềm nhũn bị Vương Nhất Bác ép chặt vào tường, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng mềm nhẹ như mèo con, cào cào vào đầu tim Vương Nhất Bác. Cậu Vương nhập ma! 

Tiêu Chiến trong lúc tập trung hôn môi đã được bế lên, hai chân anh vô thức vòng qua, quấn quanh eo . Hai tay Vương Nhất Bác bắt đầu nóng nảy, ở khắp người anh xoa xoa, xoa tới mức nóng rực lên. Cuối cùng, một bàn tay hư hỏng đã luồn vào trong áo anh chạm tới làn da nhẵn nhụi.

Cơ thể hai người ép vào nhau càng lúc càng chặt. Vương Nhất Bác thật sự muốn hòa vào làm một với Tiêu Chiến, như chút lý trí cuối cùng nhắc cậu không thể làm gì hơn nữa. Vì thế mà cậu Vương chỉ có thể không ngừng ép vào người anh, cọ cọ ấn ấn.

Cùng người trong lòng hôn môi thích lắm, tiếng thở dốc bên tai cùng lực ép chặt đều đang nhắc nhở Tiêu Chiến là anh đang được cậu ôm lấy. Đang được yêu thương. 

Cho tới tận lúc Tiêu Chiến bị ép đau liền cắn môi Vương Nhất Bác, tên bắt nạt người quá đáng đó mới tỉnh lại từ trong ham muốn. Cậu vẫn bế anh như vậy, quay người dựa lưng vào tường:

- Xin lỗi. Em làm anh đau.

Tiêu Chiến trong vòng tay cậu thở dốc, đứt quãng trách móc: "Em tự dưng kích động như vậy làm gì? Anh sợ quá đi mất."

Tiếng Vương Nhất Bác trầm thấp kiềm nén bên tai: "Em 22 tuổi, chuyện ngày xưa không hiểu bây giờ đều hiểu rồi. Em..em yêu anh."

Tiêu Chiến cảm thấy dây thần kinh trong bóng tối toàn bộ đều nhạy cảm, lồng ngực như có hàng nghìn con kiến cắn nuốt, một câu em yêu anh của Vương Nhất Bác làm anh muốn điên, điên vì tình, chủ động hôn lên môi Vương Nhất Bác, lúc dời ra giọng nói khàn khàn:

- Em thì hiểu cái gì!! Anh cũng yêu em.

- Chuyện em hiểu sẽ làm cho anh biết, bây giờ không phải lúc.

Vương Nhất Bác nói xong hôn lên đôi môi đỏ mọng vì bị ma sát của anh. Nụ hôn bây giờ lại cực nhẹ nhàng, là yêu thương, nâng niu, là tình yêu chân thành mỗi phút giây đều gây nhức nhối trong lồng ngực, triền miên như vậy, muốn cùng anh hôn môi thật lâu, cho dù là một đời e rằng cũng không đủ. Muốn ôm anh trong vòng tay một kiếp này, nhấn chìm anh trong tình yêu điên cuồng của cậu.

Hai người hôn chuẩn bị cọ ra lửa, đến lúc môi đều sưng lên mới ngượng ngùng dắt nhau ra đường lớn. Tiêu Chiến vừa ra được đến ngoài liền khựng lại, lôi bánh bao trong túi áo ra. Vương Nhất Bác đứng lại đợi anh, lại bắt gặp được ánh mắt khó hiểu của Tiêu Chiến, nghiêng đầu hỏi:

- Em lại làm anh giận gì rồi?

- Bánh bao bẹp hết rồi!!!!!

Vương Nhất Bác: "..." Anh thương bánh bao hơn thương em à?

- Đâu? Cho em xem nào?

Tiêu Chiến mở rộng túi cho Vương Nhất Bác nhìn, mấy cái bánh bao nhỏ vì hai người đè ép, ôm ấp, thành ra bẹp dí, trông xấu vô cùng. Cậu lấy một cái ra cắn một miếng, tuy thật xấu như mà ăn rất ngon, cười cười:

- Bánh ngon ghê, bẹp hết rồi, tiếc thật.

Tiêu Chiến cũng lấy một cái, vừa tiếp tục đi vừa ăn:


- Thôi, ăn ngon là được, xấu đẹp anh không quan trọng.

- Lần sau anh có định làm chuyện gì xấu, đừng giấu đồ ăn vào trong người nha.

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác một cái, nhe ra hai cái răng thỏ đáng yêu đe dọa:

- Là em ấy, em làm chuyện xấu còn đổ tội cho anh.

- Là anh kéo em vào đó.

Tiêu Chiến không cãi được, phồng má trút giận lên mấy cái bánh bao bị bẹp, cắn cắn nó!! Vương Nhất Bác cảm thấy người đàn ông sắp ba mươi này thật dễ thương, dịu dàng lấy đi vụn bánh vương trên khóe môi anh, cho vào miệng mình:

- Cả hai chúng ta đều làm chuyện xấu, anh vừa ý chưa bảo bối?

- Em làm chuyện xấu hơn!

- Vậy mà đã xấu? Sau này em sẽ cho anh biết chuyện xấu thực sự là như thế nào nhá?

Tiêu Chiến mặt đỏ như tôm luộc, véo cho Vương Nhất Bác một cái vào eo. Xấu hổ thật sự, nhưng mà anh cũng không nói là có đồng ý cho cậu Vương làm chuyện xấu không, lúc nào làm thì lúc ấy tính.

Anh ơi, anh có biết đến lúc đấy thì muộn rồi không?

Tiêu Chiến đang chơi vui vẻ thì nhận được điện thoại, là số lạ gọi đến, anh liền bấm nghe, giọng nói bên kia cực kì gây khó chịu:

- Tiêu Chiến, phải em không?

- Là tôi, ai vậy?

- Em đang ở đâu? Tôi là Ninh Dương.

Vương Nhất Bác đứng đối diện với anh, đợi anh nghe điện thoại, thấy đầu lông mày Tiêu Chiến nhíu chặt liền đưa tay chọc chọc, chọc anh chú ý đến cậu. Đợi anh anh nhìn tới liền bày ra khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt lấp lánh lấy lòng.

Tiêu Chiến bật cười, xoa đầu cậu, cử chỉ thì dịu dàng trả lời bên kia lại mang theo rét lạnh:

- Tôi ở đâu mắc mớ gì đến anh? Anh gọi làm gì? Không có gì tôi cúp.

- Mẹ em gửi cho em ít đồ, tôi tiện đường mang tới cho em.

Tiêu Chiến thờ ơ bảo: "Vậy là anh đang ở trước cửa nhà tôi?"

- Là dì cho anh địa chỉ. Em đang ở đâu thế? Có cần anh đến đón em không?

Vương Nhất Bác dường như quên mất dáng vẻ băng giá của Tiêu Chiến rồi, hôm nay gặp lại liền tự nhủ, người bên kia điện thoại chắc chắn anh rất không thích, không thì sao một người ôn nhu ấm ấp như anh lại khó chịu như thế được. Cậu liền nắm lấy tay anh an ủi, chờ đợi anh cùng người bên kia giương cung bạt kiếm xong.

- Được rồi, không cần. Anh gửi bảo vệ chung cư của tôi là được, anh cứ đi làm việc của anh đi. Cảm ơn anh đã giúp mẹ tôi chuyển đồ.

Tiêu Chiến thiếu kiên nhẫn nghe Ninh Dương nói không cần khách khí gì đó, nhanh chóng ậm ờ rồi tắt máy. Vương Nhất Bác liền hỏi?

- Ai vậy a?

- Là đối tượng ba anh giới thiệu, thật phiền phức.

Vương Nhất Bác không thích việc người kia có số điện thoại, có thể gọi được cho Tiêu Chiến, nhưng là ba của anh thích, cậu không ngăn được, dù vậy trong lòng vẫn hơi khó chịu, có chút buồn buồn giận dỗi. Cậu buông tay anh ra, lấy điện thoại nhìn thời gian, rồi nói:

- Cũng muộn rồi? Anh có muốn về không?


Tiêu Chiến nhìn thẳng mặt Vương Nhất Bác thật lâu, cậu lại tránh ánh mắt của anh, nhìn xuống đất, dỗi. Tiêu Chiến kinh ngạc hỏi:

- Vương Nhất Bác, em có lương tâm không đấy? Em giận à?

Vương Nhất Bác nhìn anh nghẹn họng một lúc, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt của chú cún nhỏ ghen tị vì chủ nhân ôm ấp một bé cún khác. Em có dỗi hay không anh còn không nhìn ra? Tiêu Chiến thẳng thắn nhìn lại cậu, một lúc sau Vương Nhất Bác đành thành thật gật đầu, không dỗi thì không phải là Vương Nhất Bác rồi.

- Ôi trời ơi. Em! Em! anh làm gì sai hả? Là ba anh cho anh ta số điện thoại, địa chỉ nhà là mẹ anh cho, anh vốn không hề quan tâm anh ta!

Vương Nhất Bác nghe xong không hề nguôi, mà còn giận hơn, cả nhà anh đều vun vén cho anh và anh ta đó, anh còn muốn em không giận. Vương Nhất Bác thật sự rất buồn, cậu không hề được ai trong nhà anh yêu quý, không như người kia, có thể ăn cơm mẹ anh nấu, ở nhà của anh tự do nói chuyện với mọi người. Cậu chính là rất đau lòng, rất tủi thân đó anh có biết không!? Chỉ bởi vì ba cậu là Vương Tiến mà thôi, chỉ như vậy ngăn giữa anh và cậu một bức tường thật lớn.

Tiêu Chiến không biết những suy nghĩ quay cuồng trong lòng cậu, thở dài, nhóc con này giận dỗi vô lý còn bày ra khuôn mặt đáng thương như vậy, vừa chọc tức anh vừa làm anh đau lòng, anh đành thở dài, cầm điện thoại kéo số lạ kia vào anh sách đen, đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác cầm, sử dụng tuyệt chiêu làm nũng của anh:

- Kéo vào danh sách đen rồi đó, em hết giận đi mà.

Vương Nhất Bác nắm điện thoại của anh trong tay, hơi nguôi nguôi xuống một tý:

- Anh ta có thể dùng số khác gọi cho anh!


- Gọi số nào cũng kéo vô danh sách đen hết!

- Nhà của anh, anh ta biết rồi.

- Mặc kệ, anh cũng không cho anh ta vào trong.

Vương Nhất Bác đắn đo suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Weibo, wechat, có add không?"

Tiêu Chiến thành tâm trả lời: "Không add, không follow."

Vương Nhất Bác lúc này mới nhấp nhổm, nắm điện thoại trong tay, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ ngốc nghếch, ừm một tiếng. Tiêu Chiến buồn cười, giống vợ quản chồng phòng tiểu tam ngoại tình ghê, ngốc chết đi được.

- Đã hết giận chưa?

- Em chính là không thích, anh cùng người khác thân thiết em sẽ khó chịu.

- Tai nào em nghe được anh cùng người kia thân thiết? Em! Tức chết anh!

Vương Nhất Bác về vấn đề này nhất định không chịu thua: "Có số điện thoại, biết địa chỉ nhà của anh, chính là giới hạn thân thiết của em!!!!"

Tiêu Chiến nhìn cậu, thỏa hiệp, nắm lấy tay Vương Nhất Bác: "Được rồi, nhưng cũng không thể giận anh chứ, anh nằm không cũng dính đạn à? Không muốn cùng anh hẹn hò nữa, muốn dẫn anh về rồi?"

- Cũng không phải, nếu anh muốn về em sẽ giận hơn. – Vương Nhất Bác đối diện Tiêu Chiến bĩu môi.

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, tự dưng phát hiện bạn trai tương lai thật bá đạo, bắt nạt anh. Nhưng mà anh có phải thích bị ngược rồi không? Sao cảm thấy đáng yêu thế nàyyy, ôm mặt thét dài, aaa, bị moe chọt trúng rồi.

- Vậy không để em giận, chúng mình đi chơi tiếp nha?

Vương Nhất Bác gật đầu, để cho anh nắm tay dắt cậu đi dọc theo còn đường phủ ánh sáng rực rỡ. Điện thoại đưa vào tay Vương Nhất Bác rồi Tiêu Chiến không lấy lại, cậu cũng không có ý định trả cầm xem. Mở điện thoại anh cực dễ, mật khẩu là sinh nhật của cậu. Tiêu Chiến đúng là đơn giản lại đáng yêu vô cùng.

Hai người mua một ít bia, đi bộ đến cuối phố cổ. Chỗ này có một hồ nước lớn, bờ hồ rất rộng, được quy hoạch thành nơi cho khách tham quan mua rượu truyền thống, một ít đồ nhắm ngồi hóng gió. Các gia đình gần chỗ này cũng hay đến đây cắm trại, picnic ban đêm, còn có thể ăn thịt nướng. Bờ hồ tuy đông người, nhưng rộng rãi, mọi người cũng không quan tâm người lạ, tự chơi. Cũng có rất nhiều cặp đôi ở đây hẹn hò, bắn pháo hoa, thả đèn hoa đăng, ngắm trăng, rất là lãng mạn.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chọn chỗ cách xa trung tâm, ngồi xuống. Chỗ của hai người như là tách biệt với thế giới nhộn nhịp bên cạnh vậy, ánh sáng mờ ảo, âm thanh lao xao, vừa có nhân khí, lại vẫn đủ riêng tư.

Tiêu Chiến đợi Vương Nhất Bác ngồi xuống, liền tiến sát lại, nằm ra nền cỏ gối đầu lên đùi cậu, rên rỉ:

- Ôi cái lưng già của tôi, mỏi quá đi.

Vương Nhất Bác uống một ngụm bia, kéo áo đắp cho anh:

- Mang tiếng là giáo viên thể dục mà thể lực anh kém quá vậy?

Đàn ông bị động đến chuyện thể lực chính là đả kích đến tôn nghiêm. Nhưng mà anh vốn là dân chuyên văn, cuộc đời xô đẩy làm giáo viên thể dục, không có nghĩa là anh sẽ chăm vận động.

- Anh già rồi, xương cốt sao được như người trẻ nữa. Em đừng có mà kiêu ngạo, mấy năm nữa em liền biết nỗi khổ của người lớn tuổi.

Cậu nghe anh lý sự, cười dịu dàng véo má anh:

- Chiến Chiến mới mười năm tuổi cơ mà?


Tiêu Chiến lười cãi cọ với cậu, nắm lấy tay hư của Vương Nhất Bác cho vào miệng cắn nhẹ coi như trừng phạt, xong rồi cứ nắm mãi, gối tay cậu bên má, nhắm mắt ngủ.

Tiêu Chiến ngủ Vương Nhất Bác cũng không có ý kiến, anh đi làm cả ngày rồi lại theo trai trẻ chạy đông chạy tây, chắc là mệt lắm rồi. Chỉ cần là ở bên nhau, đặt anh trong tầm mắt, thì ngủ cũng vô cùng hạnh phúc mà.

Vương Nhất Bác cứ để anh nắm tay cậu như thế, tay còn lại thi thoảng xoa đầu anh, vuốt ve gò má cao cao muốn xoa dịu tất cả mệt mỏi mà anh phải gánh chịu, cho anh bình yên dù chỉ là trong chốc lát thôi.

Dường như lại thấy không đủ, ngắm nghía khuôn mặt ngủ say của anh liền có một nỗi xúc động nghẹn ứ trong lồng ngực. Vương Nhất Bác từ từ cúi xuống, hôn lên khuôn mặt anh, hôn lên khóe mắt rồi mới bình tĩnh lại được.

Lúc Tiêu Chiến tỉnh dậy thì thấy Vương Nhất Bác đang nhìn điện thoại của anh, không biết làm cái gì, anh dụi mắt, giọng nói ngái ngủ rõ ràng:

- Anh ngủ lâu chưa?

- Mới có ba mươi phút, anh ngủ tiếp đi.

Tiêu Chiến che miệng ngáp một cái thật to, lắc đầu:

- Không ngủ nữa, em xem cái gì đấy?

- Kiểm tra xem anh có nhắn tin từa lưa với ai không.

Tiêu Chiến chả quan tâm, ngồi dậy kéo áo che lên cổ, dịch lại gần Vương Nhất Bác, dựa vào người cậu, lười biếng hỏi:

- Thế tìm thấy chưa?

Vương Nhất Bác thuận thế vòng tay ôm lấy bụng anh, để anh không bị trượt xuống, ngón tay lướt lướt:

- Thấy rồi, nhiều lắm. Chủ Nhiệm Đinh mời anh đi uống cà phê, giáo viên Tiếng Anh mời anh bàn luận chuyên môn, còn có mấy người khác nhắn tin hỏi anh, thức ăn hôm nay có ngon không, hỏi anh thích trà sữa vị gì?

- Vậy có gì mà từa lưa!

- Sao lại không a? Chủ Nhiệm Đinh là ai em không biết, nhưng mà tự dưng mời anh đi đến tận trung tâm thương mại uống cà phê? Giáo viên thể dục cùng giáo viên tiếng anh bàn luận chuyên môn, anh nghe có thuận tai không hả?

Tiêu Chiến biết là Vương Nhất Bác lại nghĩ ngợi vớ vẩn, thở dài:

- Chủ Nhiệm Đinh cảm ơn anh vì giúp thầy ấy hoàn thành báo cáo thôi. Còn chuyện chuyên môn, em lại muốn xem một lần nữa cái chứng chỉ tiếng anh của anh à?

- Được! Thế hỏi thức ăn ngon không, là mang đồ ăn tự làm cho anh đúng không? Hỏi thích trà sữa vị gì là muốn tặng anh trà sữa chứ gì?

Tiêu Chiến thở dài: "Cái này thì em nói đúng a."

- Họ muốn tán tỉnh anh có phải không?

- Phải nha, chẳng lẽ anh kém cỏi đến mức không có ai tán tỉnh?

Vương Nhất Bác tức muốn nổ phổi, nhưng lại không biết là giận anh hay giận mình. Ba năm qua không ở cạnh anh, làm sao cản được ong bướm bu đến bông hoa này chứ. Đã vậy cái bông hoa này còn kiêu ngạo như vậy, được người theo đuổi liền cao hứng vui vẻ, hừ!!!!!!

- Sao? Lại dỗi rồi? Em đừng có hơi tý là dỗi nữa mà, họ tán tỉnh anh là chuyện của họ, anh cũng chả cản được, em xem anh dễ lung lay thế à? Anh thủ thân như ngọc thế rồi em còn đòi hỏi gì nữa hả? Nhất Bác à, Nhất Bác, Vương Nhất Bác, Nhất Bác ca ca. – Tiêu Chiến vừa nói vừa dùng lưng đè lên cậu, đẩy đưa chọc cậu chú ý.

- Anh đè em nặng, anh ngồi yên đi, anh đừng đẩy!!!

- Không đấy, anh cứ thích đẩy.

Tiêu Chiến nhây còn chưa đủ đã thấy trời đất quay cuồng, lưng chạm xuống nền cỏ mới ý thức được tên nhóc con láo toét này lại đè anh xuống rồi. Từ góc độ này anh có thể nhìn thấy đôi mắt Vương Nhất Bác, cũng nhìn thấy sao trời, trong đêm tối mờ mờ, vẫn có thể nhìn rõ được người bên trên không kiên nhẫn:

- Em đè anh xuống là muốn gì đây? Đừng có giận nữa, cả ngày cứ giận dỗi không biết mệt.

Vương Nhất Bác đè anh xuống xong liền thấy sai lầm, cơn giận không cánh mà bay, trong tầm mắt là khuôn mặt cậu yêu đến điên dại, tình cảm không cần giấu diếm cứ như vậy tràn ra, mãnh liệt như thủy triều. Tiêu Chiến đột nhiên lại cười, một tay đã ôm lên cổ cậu, thì thầm:

- Từ góc độ này có thể thấy mắt em so với sao còn sáng hơn. Còn có thể nhìn thấy mắt em nói này, có phải là đang nói "em yêu anh" không?

Vương Nhất Bác chầm chậm cúi xuống: "Thầy Tiêu thật giỏi, đoán đúng rồi. Thưởng cho thầy này!"

Từ xa, không biết ai có để ý thấy một đôi tình nhân triền miên hôn môi không?



~~~~~~~~~~~~~~~

Bình yên quá hơi nhàm rồi nhỉ ^^, chuẩn bị cơn bão số 1 thôi :v