Thầy Trả Nổi Không

Chương 15: C15: 15. "chiến Chiến Thổi Thổi Nha."






Không biết vì sao tuần này trôi chậm quá, Tiêu Chiến chờ đợi trong mỏi mòn mà vẫn chưa đến cuối tuần. Chủ nhật thường là ngày anh bận kín ngày, chủ nhật này anh đã cho một lớp gia sư nghỉ vào buổi tối, vì thầy Tiêu muốn đi hẹn hò!!!!

Buổi tối thứ bảy, Vương Nhất Bác đến nhà anh đưa cho anh ít hoa quả, Tiêu Chiến đưa lại cho cậu bánh bao nhân đậu đỏ anh tự mình làm. Lúc Vương Nhất Bác đưa tay ra nhận ấy, Tiêu Chiến thấy một mảng da màu rất lạ trên mu bàn tay cậu liền hỏi:

- Tay em sao vậy?

"Bị bỏng axit, không sao đâu." Vương Nhất Bác tự nhìn một cái, lật tay giấu đi.

Tiêu Chiến cưỡng ép kéo tay Vương Nhất Bác ra xem, khó chịu hỏi:

- Sao lại bất cẩn thế? Đi bệnh viện chưa? Mua thuốc, chứ cứ để vậy hả?"

Viết thương trên tay Vương Nhất Bác đã được xử lý rồi, chỉ thấy màu da có chút khác thường thôi, nhưng mà anh vẫn thấy đau lòng. Vương Nhất Bác nhìn anh cau có, nhẹ giọng an ủi:

- Bây giờ không đau nữa, em bôi thuốc rồi đấy. Mà lâu lắm rồi mới được thấy anh đeo kính.

Tiêu Chiến vô thức đưa tay đẩy gọng kính: "Đang soạn bài thì em đến. Nhưng sau này sẽ đeo kính nhiều hơn."

Vương Nhất Bác cười ngắm anh, còn chưa hiểu vì sao sau này lại đeo kính nhiều hơn, chẳng phải là anh không thích đeo hay sao?

- Sao lại thế, anh bảo đeo không đẹp trai nữa nên anh không muốn đeo mà?

"Nếu mà bỏ ra thì anh không nhìn rõ em nữa." Tiêu Chiến nghiêm túc nói, nếu không nhìn rõ thì sẽ không phát hiện Vương Nhất Bác bị thương được, cậu còn hay giấu giếm. Cảm giác cậu bị đau mà anh không biết, khó chịu đến nhường nào.

Vương Nhất Bác đưa tay sờ má anh, nhắm mắt hôn lên môi anh, thì thầm: "Sao anh đáng yêu thế."

Tiêu Chiến bật cười đẩy cậu ra: "Đang ở ngoài cửa! Nói em đấy, làm gì thì cũng phải cẩn thận!"

- Lần này không phải tại em. Nhóm nghiên cứu của thầy em có thành viên mới, thầy nói em hướng dẫn cho họ. Vì chưa quen sử dụng dụng cụ trong phòng thí nghiệm nên run tay làm đổ axit bắt lên tay em đấy chứ!

Tiêu Chiến bĩu môi: "Ai bảo em đứng sát người ta làm gì."

Vương Nhất Bác bày ra khuôn mặt không thể tin được: "Anh có nói lý không thế? Em không có đứng sát, em cách xa một mét lận, nhưng mà nếu em không nhanh tay đỡ thì rất nhiều người đã bị bỏng rồi."

- Được, được, cậu Vương thanh niên gương mẫu, lần sau nhớ cẩn thận vào. Nhìn không nổi em đối xử tệ với bản thân em thế đâu.

Vương Nhất Bác cầm hộp bánh bao, đôi mắt lúng liếng lấy lòng anh: "Tiêu Chiến anh đừng giận, sau này em nhất định cẩn thận."

- Ừ, thế em về hay là vào nhà ngồi một chút?

- Thôi, em về đây, em làm bài tập, chiều mai anh đi làm về em đón anh nha!

- Ừ, bye bye.

Vương Nhất Bác nghịch ngợm hôn gió thầy Tiêu rồi chạy biến, làm thầy Tiêu cứ đứng ngóng ở cửa mãi, đến lúc không nhìn thấy bóng dáng cậu nữa anh vẫn còn đang nhìn về hướng đó mà cười ngọt ngào.

Hai giờ chiều ngày chủ nhật, Tiêu Chiến quyết định đi tắm sớm, gội đầu bằng dầu gội mùi rất thơm mà anh thích. Không mấy đắn đo chọn áo sơ mi trắng quần âu đen. Cẩn thận chải chuốt một hồi mới đi xe buýt đến nhà học sinh để dạy thêm.

Chủ nhật Tiêu Chiến dạy Ngũ Tào, may mà hôm nay chỉ có mình cậu nhóc ở nhà, không thì anh lại phải chịu đựng ánh mắt kì quái của các mẹ và chị gái Ngũ Tào nữa.

Ngũ Tào dạo này đã ngoan hơn rất nhiều, thầy Tiêu đến còn biết tự mang nước và hoa quả cho thầy Tiêu, xong rồi nhanh chóng mang sách vở để thầy kiểm tra bài tập.

- Thầy ơi, em được 80 điểm môn ngữ văn, điểm cao nhất cả đời của em luôn đấy, cô giáo của em còn khen em quá trời quá đất.

Tiêu Chiến khích lệ: "Cố gắng lên, sắp thi tốt nghiệp rồi, cố gắng lấy điểm thật cao, mẹ em hứa cho em đi du lịch châu Âu còn gì."

Ngũ Tào cười cười, yên lặng ngồi làm bài tập, chốc chốc lại nhìn thầy Tiêu, băn khoăn mãi mới nói:

- Thầy Tiêu, hôm nay thầy mặc áo mới đẹp thế, hình như quần cũng mới nữa.

Thầy Tiêu: ">..<" – cái gì vậy?


- Quần áo cũ, ít mặc, em tập trung đi.

- Thầy hôm nay có chuyện vui hả thầy?

- Hử?

- Tại thầy cứ nhìn bài tập của em mà thầy cứ cười tủm tỉm mãi thôi, em có viết cái gì buồn cười đâu!!!

Tiêu Chiến: "Em có muốn có thêm bài tập để làm không? Nói nhiều thế, tập trung!!

Ngũ Tào rầu rĩ cúi đầu làm bài, nhóc chỉ là muốn tám với thầy Tiêu một tý, chị gái về kể cho chị gái nghe, vậy là có đồ ăn ngon rồi!!!


Chiều tối, Tiêu Chiến liếc nhìn đồng hồ, lấy điện thoại nhắn tin:

- Anh sắp xong việc rồi.

Vương Nhất Bác vì buổi tối hẹn hò mà nhộn nhạo trong người cả ngày, đầu giờ chiều đã lái motor lượn quanh con phố mấy vòng, thấy mấy quán hay hay liền dừng lại đi vào xem một chút. Lúc Tiêu Chiến nhắn tin cho cậu, cậu còn đang ở trong cửa hàng thú bông, ưng ý một con gấu bông cực lớn, liền nhắn tin cho anh, kèm ảnh:

- Anh có thích không? Ship cho anh bé bự này né!

Tiêu Chiến đọc tin nhắn liền đen mặt: "Em mua anh đập chết em!"

- Tại sao, em mua cho anh ôm ngủ nè! Rất đã, mềm lắm.

Tiêu Chiến nghĩ ngợi, vẫn là không muốn: "Một con heo, một con thỏ, em còn thấy chưa đủ hả? Giường anh chật lắm rồi đó. Em mua thì lần sao không cần bước chân vào nhà anh nữa, căn bản không có chỗ để vào!"

- Được rồi, ra là anh Chiến giữ chỗ cho em. Vậy giờ em đến đón anh nha!

- Ừ, mang cho anh một cái pizza nhé, cho học sinh của anh.

- Được.

Ngũ Tào hôm ấy học bài xong, thầy Tiêu cũng không về ngay làm cậu nhóc rất vui vẻ, mang cờ cá ngựa ra muốn thầy Tiêu chơi cùng, thầy Tiêu vẻ mặt ghét bỏ nói:

- Thầy không thích chơi cái này, em cất đi, thầy đọc thơ cho em nghe!

Ngũ Tào mở to mắt vẻ mặt cạn lời, vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy bật tivi lên xem, không làm phiền thầy Tiêu đợi tài xế đến đón nữa. Tiêu Chiến đợi chờ nhàm chán cùng xem tivi với học sinh, cuối cùng còn mải xem quá mà không để ý đến tiếng Vương Nhất Bác ấn chuông cửa. Ngũ Tào chạy ra mở cửa, nhìn thấy một anh rất cao, dáng vẻ rất ngầu, cầm hộp pizza đứng ở cửa:

- Anh cần gì ạ?

Vương Nhất Bác nhìn nhóc con lùn lùn trước mặt, lạnh lùng nói: "Giao hàng."

Ngũ Tào ngớ người: " Em không gọi ạ."

" Tiêu Chiến!!" – Vương Nhất Bác đột nhiên lớn tiếng gọi làm Tiêu Chiến đang chăm chú xem tivi giật mình, chạy ra.

- Lớn tiếng như vậy làm gì?

Vương Nhất Bác không trả lời.

Tiêu Chiến lấy pizza đưa cho Ngũ Tào: "Phần thưởng cho em vì được điểm cao đấy, thầy về đây."

Vào đến thang máy, Tiêu Chiến liền cười khổ hỏi: "Sao cứ có người lạ là mặt mày em lại như là đánh trận thế? Có ai làm gì em đâu?"

Vương Nhất Bác liếc anh một cái, ánh mắt đã dịu dàng xuống: "Mặt em không phải như đánh trận."

- Không phải cái đầu em, thân thiện một tý đi đại ca.


- Sao em phải thân thiện, dù sao cũng không quen.

Tiêu Chiến bực mình nhéo má cậu một cái: "Hư."

Vương Nhất Bác không phản bác, nắm lấy tay anh muốn ngăn anh làm loạn, đến tận lúc lên xe mới bỏ ra. Tiêu Chiến nhìn mấy túi đồ lỉnh kỉnh cậu treo ở xe, nhíu mày:

- Cái gì kia?


Vương Nhất Bác ngồi lên xe trước, gạt chỗ để chân cho anh: "Đồ em đi ship đó."

- Hẹn hò mà em nhân tiện đi ship đồ? Kiếm tiền chăm quá, cậu Vương.

Vương Nhất Bác phì cười: "Anh ngốc hả, cho anh."

Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi ngồi lên xe, túm lấy eo cậu, bóp: "Tiêu pha phung phí, em mua nhiều thế làm gì, muốn anh cắn chết em không!?"

- Tiền của em kiếm được không tiêu cho anh thì tiêu cho ai? Còn không cho em tiêu.

Một lúc sau, không thấy anh trả lời, cậu Vương lại phải làm hòa trước: "Anh cứ cậy lớn hơn em rồi bắt nạt em."

"Không cho tiêu là không cho tiêu." Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói câu kia quả thực rất vui vẻ, cảm nhận được Vương Nhất Bác đặt anh trong lòng. Nhưng mà cậu cũng là người anh đặt trong lòng mà, không muốn cậu tốn kém vì anh đâu!

- Vậy đưa tiền cho anh quản hết nhé? Chỗ này chỉ là đồ ăn vặt thôi mà, không tốn nhiều đâu, anh đừng giận.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu muốn nhìn Tiêu Chiến, mặt hai người kề sát nhau, hơi thở thân mật tỏa ra không khí. Anh bắt đầu ngượng, nói: "Chuyện đấy tính sau, bây giờ đi đi, đứng đây mãi người ta nhìn kìa."

Vương Nhất Bác nào có quan tâm người ta, vẫn cứ nghiêng đầu nhìn anh, lưng cậu dựa sát vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi thở ấp áp của anh sát gần bên tai, cậu Vương thích lắm: "Đi ăn trước hay là đi chơi trước?"

- Đi ăn gì đó đi, anh đói rồi.

Vương Nhất Bác gật đầu lái xe đi, cậu đưa anh đến trung tâm thương mại, gọi một phần gà rán gia đình và hai ly trà sữa. Tiêu Chiến chống cằm ngắm Vương Nhất Bác lệ khệ bê đồ ăn tới, miệng mỉm cười:

- Hôm nay cậu Vương bảnh bao thế, mấy bạn nữ cứ ngoái đầu suốt kìa.

Vương Nhất Bác ngồi xuống đối diện chia đồ ăn cho anh, còn săn sóc lau dĩa và dao đặt xuống bên cạnh, xì một tiếng: "Anh làm em nhớ đến rất lâu về trước, cũng là lần đầu hẹn hò, thế mà anh lại mặc y hệt như đi họp quốc hội vậy."

Tiêu Chiến đỏ mặt, liếc nhìn chính mình một cái: "Làm sao? Nhìn quê lắm hả?"

"Không phải, nói thế nào nhỉ? Ừm....nhìn có vẻ cấm dục. Rất có cảm giác." Cậu sẽ không nói cho anh biết là cái quần âu anh đang mặc ôm mông rất sát đâu!

Mặt Tiêu Chiến càng đỏ: "Không cho nói từ đó!!! Sơ mi trắng, quần âu đen, không phải rất có khí chất à?"

Vương Nhất Bác cắt một miếng thịt gà để vào đĩa của anh: "Đúng, đúng, đúng, nhìn đẹp lắm, em thích mà, dáng vẻ đứng đắn trưởng thành, tuyệt!!!"

Tiêu Chiến hài lòng xiên thịt gà lên ăn, cậu Vương không những cắt hộ mà còn chấm tương ớt giúp anh luôn rồi, ngắm Vương Nhất Bác phồng má chu mỏ nhai nhai thật là đáng yêu quá đi. Vương Nhất Bác im lặng một lúc, vẫn là không nhịn được nói:

- Nhưng mà lần sau anh mặc cái gì thoải mái dễ vận động một chút.

- Không sao, anh quen rồi. không khó chịu.

Tiêu Chiến có một thói quen là mặc quần áo già hơn tuổi của anh một chút. Trừ khi lên lớp dạy thể dục, hay chạy bộ buổi chiều, người ta hầu như nhìn thấy anh trong bộ dạng chỉn chu như lão cán bộ: "Hôm nay anh cũng đi dạy nữa, ăn mặc xuề xòa quá không ổn đâu."

Vương Nhất Bác hút một ngụm trà sữa, hai má phồng phồng nhai trân châu, bình tĩnh nói: "Ăn xong chúng ta đi chơi trượt băng nha."

Tiêu Chiến trong lòng kháng cự mãnh liệt: "Anh mặc thế này không trượt được, anh ngồi ngoài nhìn em nhé."


Hồi nhỏ Tiêu Chiến cũng nghịch ngợm lắm, lên cao trung ngày ngày học văn hóa chuẩn bị thi đại học, thành ra trở nên thật an tĩnh. Kết luận là một mỹ nam vô cùng lười vận động. Anh lúc nào cũng cảm thấy mình già rồi không còn năng động trẻ trung gì nữa, anh cứ ngồi một chỗ ngắm nhìn nhân sinh là được rồi.

Vương Nhất Bác lắc đầu: "Đừng lo, em tính cả rồi."

Tiêu Chiến rất không tình nguyện nhưng ăn xong vẫn ngoan ngoãn đi theo Vương Nhất Bác đến khu trượt băng. Vương Nhất Bác lục trong đống túi lỉnh kỉnh treo ở xe, đưa cho Tiêu Chiến một cái túi:

- Phòng thay đồ đằng kia.

- Cái gì thế?

- Quần áo, ngày đầu tiên hẹn hò, quà cho anh đấy. Em mua mấy ngày trước đã giặt sạch rồi.

Tiêu Chiến cười cười đi thay đồ, Vương Nhất Bác ra quầy thuê giày trượt, xong xuôi điềm đạm xách giày đến chỗ thay giày đợi anh đi ra. Tiêu Chiến thay xong đồ ngại ngùng xách túi quần áo đi đến chỗ Vương Nhất Bác, cậu Vương ngẩn người ngắm anh năm giây, khóe môi cong cong:

- Biết vậy không cho anh thay đồ.

- Hử???

- Trông trẻ ra năm tuổi luôn, đẹp trai quá đi, sẽ bị người ta để ý mất.

Tiêu Chiến đánh lên cánh tay cậu một cái, cười mắng: "Bình thường trông anh già lắm hả??"

- Không, bình thường trông anh như hai mươi tuổi, bây giờ anh còn có mười lăm thôi.

Tiêu Chiến phì cười: "Luyên thuyên."

Tiêu Chiến ngồi xuống ghế, đặt quần áo sang một bên, Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống giúp anh đi giày trượt, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, dịu dàng nói:

- Nên là bây giờ anh phải gọi em là Nhất Bác ca ca!

Tiêu Chiến tủm tỉm cười, nghiêng đầu thẳng thắn nhìn lại, cánh môi hồng nhạt chậm rãi gọi: "Nhất Bác ca ca."

Vụt một cái, tai cậu Vương đỏ lên, anh cố tình đổi giọng ngây thơ trong veo như thế là muốn trêu chọc cậu rồi. Tiêu Chiến lại nói: "Nhất Bác ca ca, đi ngược giày rồi."

Bàn tay nắm cổ chân anh cứng đờ, mãi sau lại vờ như vô cùng bình tĩnh đổi lại giày. Anh chọc được cậu thì tâm tình phi thường tốt, lại líu lo:

- Nhất Bác ca ca tốt ghê, Chiến Chiến đi size giày bao nhiêu mà ca ca cũng biết nữa.

Anh vừa tự xưng là Chiến Chiến luôn kìa, thật sự chơi đến nghiện rồi ha! Hai tai Vương Nhất Bác đỏ như muốn nhỏ ra máu, che giấu sự ngượng ngùng của mình bằng cách cứ cúi đầu thắt dây giày cho anh, còn thử kéo xem có chặt quá không. Xong xuôi mới bình ổn được tâm trạng, nhìn anh ừm một tiếng:

- Tất nhiên là phải biết anh đi size bao nhiêu rồi, bao năm qua anh có cao thêm đâu, căn bản là size giày của anh không đổi!!!

Tiêu Chiến liếc nhìn giày của Vương Nhất Bác bây giờ đã lớn hơn anh một size, cậu đây là khoe khoang với anh rằng cậu đã cao lên rất nhiều. Tiêu Chiến ngắm nghía đôi tai đỏ dễ thương kia trong lòng càng thích:

- Tốt quá, Nhất Bác ca ca chu đáo quá, quần áo cũng có mùi thơm ơi là thơm này, là mùi nước giặt Nhất Bác ca ca hay dùng nè, thích ghê. – Anh vừa nói vừa khoa trương kéo cổ áo lên ngửi ngửi, đuôi mắt anh hơi rũ xuống trông vô cùng dịu dàng, ánh mắt lại lấp lánh đầy vẻ nghịch ngợm, câu hồn đoạt phách.

Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc lâu, khẽ liếm môi, yết hầu trượt xuống vài lần. Mãi tới khi anh tưởng là cậu nghẹn lời, định nói tiếp thì tiếng cậu Vương đầy kiềm chế vang lên:

- Anh đừng nói chuyện với giọng ấy nữa.

Tiêu Chiến liền không vui, môi khẽ dẩu ra, cố tình không nói lý: "Chính là em nói anh gọi em là Nhất Bác ca ca, xong bây giờ lại không cho anh nói, em chê anh già mà còn giả bộ như trẻ con chứ gì!"

- Em không chê anh.

- Em còn dám nói, ngữ điệu nói chuyện của em chính là chê anh! Em tưởng anh thích cưa sừng làm nghé hả?? Là chính em nói anh gọi em là ca ca!!

Vương Nhất Bác tiến lại gần Tiêu Chiến, giọng cười đầy cưng chiều: "Sao càng lớn càng nóng nảy thế này?"

- Em lại chê anh!!!

Tiêu Chiến mở to mắt không kịp phản ứng để Vương Nhất Bác đang ở nơi công cộng áp sát hôn lên môi anh một cái rồi nhanh chóng rời ra. Tiêu Chiến bị bất ngờ làm cho nóng nảy tiêu biến hết, thật giống một cậu nhóc mười năm tuổi ngây người nhìn người trước mặt.

Vương Nhất Bác chạm nhẹ lên khóe mắt anh, trượt xuống gò má, ngắm biểu cảm ngạc nhiên của anh thật đáng yêu. Trái tim đầy ắp ngọt ngào, khóe môi cậu vẽ ra một đường cong dịu dàng. Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cậu rất trầm, dịu dàng như đang dỗ dành một em bé đang khóc nháo:

- Em không chê anh. Anh cứ dùng giọng như thế gọi em ca ca em thật sự không nhịn được.

Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận: "Không nhịn được cái đầu em!"

- Không nhịn được hôn anh.


- Không cần nói!!!! - Người ta biết rồi!

Vương Nhất Bác nắm lấy tay anh kéo ra giữa sân băng: "Lại nổi nóng rồi, bé con, cục cưng, bảo bối, về nhà anh lại gọi em "Nhất Bác ca ca" nhé, ở ngoài em muốn hôn anh nhưng anh lại có cho hôn đâu."

- Mơ đẹp đấy, còn lâu mới gọi nữa, ai nói về nhà thì được hôn!!! – Tiêu Chiến muốn lớn tiếng, nhưng lại ngại ở nơi đông người, thành ra là nghiến răng nghiến lợi thì thào.

Vương Nhất Bác cười không nói nữa, chầm chậm dắt anh trượt quanh quanh một vòng. Tiêu Chiến sợ ngã nên nắm chặt tay cậu, mất một lúc mới có thể làm quen được, lười biếng lại thư thái để Vương Nhất Bác kéo anh trượt trượt.

Vì là hết sợ và quá an nhàn, tâm trí anh lại đảo qua Vương Nhất Bác một lượt, thầm nghĩ, chân lớn hơn anh một size, bàn tay hơi có vết chai cũng lớn hơn tay anh, vừa dày lại vừa ấm. Cái tên nhóc con dính người này phát triển như thế này là muốn bắt nạt anh!!!!

Vương Nhất Bác luôn phải chú ý để người khác không va phải anh, bất ngờ nghe được tiếng Tiêu Chiến bên cạnh, trái tim cậu như có chú thỏ nhỏ khẽ dụi một cái. Tiêu Chiến vẩn vơ nghĩ ngợi thế nào lại sờ đến môi, nhẹ giọng trách móc:

- Còn đổ cho anh không cho em hôn! Rõ ràng anh còn chưa nói đến cho hay không cho, mà em chẳng phải vẫn hôn đấy còn gì?

Vương Nhất Bác đột nhiên đứng lại ở giữa sân, bàn tay vẫn nắm tay anh, đối diện với Tiêu Chiến như muốn nói gì đó. Biểu cảm trên khuôn mặt Tiêu Chiến đột nhiên hốt hoảng, anh muốn kéo cậu sang một bên để tránh hai cô gái mải đùa nghịch với nhau đang trượt nhanh về hướng này.

Trước đó đều là cậu giúp anh đứng vững, anh không giữ thăng bằng được, kéo Vương Nhất Bác tránh được hai vận động viên không chuyên kia thì anh cũng cùng lúc kéo người ngã xuống nền băng.

Tiêu Chiến thấy trước mắt đầy sao, lưng và khuỷu tay anh đau thấu, giọng Vương Nhất Bác không kiên nhẫn vang lên bên tai anh:

- Không sao, hai cô đi đi.

Hai cô gái vì khí lạnh của cậu tỏa ra còn lạnh hơn cả nền băng dưới chân mà rối rít xin lỗi, chầm chậm trượt đi. Vương Nhất Bác nhanh chóng đứng lên từ người anh, muốn kéo anh ngồi dậy săn sóc hỏi:

- Tiêu Chiến, anh đau chỗ nào? Có bị thương không?

Tiêu Chiến thật sự là bị đau đến không nói lên lời, khuôn mặt nhăn nhó nằm ôm đầu trên sân băng, làm Vương Nhất Bác hoảng lên: "Để em xem, bị thương chỗ nào rồi? Anh ngồi dậy được không? Sân băng lạnh! Tiêu Chiến, nghe thấy em nói không?"

Anh muốn nằm dưỡng thương thêm một lúc mà ngại Vương Nhất Bác hốt hoảng trực tiếp khóc ở đây thì không hay lắm, đành ngồi dậy:

- Em lại hung dữ với người ta rồi.

- Ai rảnh mà để ý chứ! Anh bị thương ở đâu?

- Bả vai với hông đau, khuỷu tay cũng đau. Do tự dưng em đứng lại đó, hai cô bé đó có lỗi gì đâu hả?

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng kéo anh dậy, đưa anh tới băng ghế nghỉ ngoài sân, kéo tay áo anh lên nhìn, giọng điệu đầy không phục nói:

- Em hung dữ lúc nào? Em chỉ bảo hai người đó đi đi, anh nhìn trên sân có ai trượt nhanh như hai người họ không? Nếu trượt nhanh như thế thì sang sân khác, sân này là cho người mới mà! Trên sân còn có trẻ con nữa.

- Được rồi, em đừng giận, anh hết đau rồi.

Vương Nhất Bác phụng phịu không nói nữa, kéo tay áo anh xuống lại. Tiêu Chiến nhẹ nhàng dùng cánh tay không đau nắm lấy bàn tay cậu, lật xem, thở dài:

- Sao em càng lớn càng khó gần hơn thế? Anh lo em không có bạn thôi mà, không phải bênh người ngoài mà mắng em.

- Hừ!!

- Cảm ơn em.

- Anh không cần cảm ơn em!

- Nhất Bác ca ca phản xạ thật nhanh, đưa tay đỡ được ót Chiến Chiến, không thì bây giờ đầu Chiến Chiến có một cục u rất to rồi.

Vương Nhất Bác thẳng thắn nhìn anh, làm nũng bây giờ cũng không có tác dụng gì đâu nhá!!!

- Nhưng mà bỏng còn chưa khỏi, bây giờ tay lại bị sước, Nhất Bác ca ca có đau lắm không? Chiến Chiến thổi thổi nha?

Vương Nhất Bác: "........" – Coi như anh lợi hại.

Vương Nhất Bác nhìn mu bàn tay phải đầy vết sước rớm máu, lại nhìn đôi mắt Tiêu Chiến đầy đau lòng. Nam nhi ấy mà, mấy vết sước bé tý này làm sao mà đau lắm được, nhưng mà người thương đã có lòng thì cậu cũng có dạ:

- Đau...Bảo bối thổi nhẹ đi!

----------------------------------------------------

Không biết có ai chờ chương mới không taaa :))))

Nếu có ai chờ quá thì sorry nha :3 đồ án đã lên tiếng rồi, tôi còn chẳng có thời gian để ngóc đầu dậy, lê lết mãi mới gõ xong một chương.....Cuối cùng lại tự mình thồn cho mình một nắm cơm chó, sến quá đi mất....:))))