Thay Tôi Yêu Cô Ấy

Chương 43




"Người tôi ướt rồi, cũng chẳng thể bước ra ngoài? Chi bằng tôi tắm cùng em"

"Anh đúng là đồ vô lại, đồ bệnh hoạn, anh mau cút ra ngoài đi"

Uyên Khanh giận tỏ mặt, chửi mắng Minh Khang, hai tay hất tung tóe nước vào người hắn càng nhiều, hắn bị như vậy liền nắm chặt tay cô giữ lại, thì trượt chân té ngã vào bồn lớn, làn da chạm nhau rất sát sao, cô mở to đôi mắt nhìn xuống, quá xấu hổ khi ngực mình được đặt ngay ngắn trên ngực hắn.

Uyên Khanh đẩy hắn ra, đưa tay ôm thân thể khuôn mặt xinh đẹp, trắng nõn mịn màng cau mày quát lên.

"Anh mau ra ngoài cho tôi, ai cho anh vào đây"

"Số trời cả, bảo chúng ta cùng nhau tắm".

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

"Với lại ai mượn em hất nước vào người tôi để rồi tôi trượt ngã? Hay em cố tình"

Hắn thở nhẹ ung dung nói, nhìn vẻ mặt kia mà cô thấy ghét, hắn tưởng như vậy là vui sao? Xin lỗi Uyên Khanh cô không hứng thú, Uyên Khanh lặng thinh không nói gì, cũng chẳng còn tâm trạng thư giãn ngâm mình, cô đứng lên muốn rời khỏi thì Minh Khanh nhanh chóng kéo cô lại, làm mất vị trí thăng bằng ngồi xổm xuống đùi hắn tay cô lỡ chạm vào thứ không nên, nó cồm cộp dài dài còn cưng cứng, Uyên Khanh bất giác ngượng chính cả mặt

"Sao em lại dập đầu con trai tôi như thế?Trong khi tối qua nó vừa giúp em"

Miệng nhỏ cử động, cô chầm chậm nuốt từng ngụm nước bọt, cô vẫn im thinh thích, vội vàng kéo bàn tay của hắn chạy nhanh ra phía ngoài phòng? Cô lẹ làng nhặt quần áo lên mặc vào người rồi xuống trả phòng.

Biến thái, thật sự biến thái cô không muốn ở cùng hắn! Vả lại cũng đã quá trễ, Uyên Khanh nên về bệnh viện trông nom bác Cẩm.

Nghe tiếng đóng cửa, Minh Khang biết cô đã đi, không dễ dàng cô chấp nhận hắn, nét mặt lạnh tanh, đôi mắt vô hồn trống rỗng, khéo môi giật giật, hắn cũng rời khỏi khách sạn sau đó.

Tại bệnh viện.

Uyên Khanh đã về nhà thay lại bồ quần áo tươm tất rồi mới đến bệnh viện, vừa đẩy cửa bước vào cô nhìn thấy Trác Phàm, anh ghé qua thăm tình trạng sức khỏe của bà, vừa thấy Uyên Khanh e dè cúi đầu chào.

Bà Cẩm nhìn thoáng nét mặt Uyên Khanh có vẻ hơi lạ, bà im một chút thì cất giọng.

"Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ suy nghĩ xem xét về việc làm phẫu thuật"

"Vâng"

"Uyên Khanh giúp bác tiễn bác sĩ nhé"

"Dạ"

Uyên Khanh nhã nhặn gật đầu đồng ý, rồi cất túi xách xuống ghế tiễn Trác Phàm ra ngoài cửa, đang đi thì anh dừng bước, ngập ngừng hỏi.

"Tối qua anh không thấy em ở bệnh viện, em đã đi đâu vậy"

"Đi với chồng người ta chứ đi đâu? Cậu hỏi buồn cười thật đấy"