Thay Tôi Yêu Cô Ấy

Chương 21




"Giúp em, khiến Tống Minh Khang phải trả giá"

"Được, nhưng trước tiên em phải mạnh mẽ kiên cường thì mới có thể trả thù"

Trác Phàm nghiêm nghị đáp trả, bộ dạng của Uyên Khanh bây giờ vẫn còn yếu đuối lắm cần phải uốn nắn mài giũa thì cô mới có thể trở nên nhẫn tâm như Minh Khanh.

Sức khỏe chưa bình phục nên cô khó bề đứng vững, đôi chân hơi run run, mặt nhợt nhạt. Trác Phàm đứng dậy nhấc mông khỏi ghế tiến bước lại chỗ cô, nhanh nhẹn tháo bình nước truyền rồi bế cô đi

"Em vẫn nên ổn định lại sức khỏe trước ngày Minh Khang công tác về"

Uyên Khanh hơi giật mình, ngại ngùng khi bị anh bế, mặc dù trước đó cả hai đã từng yêu nhau nhưng bây giờ đối diện cô vẫn e thẹn. Uyên Khanh im lặng ngoan ngoãn cho Trác Phàm ẵm đi, cô cũng không cảm thấy thắc mắc một chút nào khi nghe Minh Khang đi công tác bởi cô chẳng mấy bận tâm.

Cô về phòng nghỉ ngơi, sáng hôm sau thì được Trác Phàm tận tình đưa về nhà, vì thời tiết không ổn định nên được biết hắn phải ở lại thêm hai ngày, Minh Khang gọi Mĩ Nhu mở khóa phòng, cho Uyên Khanh ăn uống bình thường, điều này cô nghe Mĩ Nhu báo lại là thế.

Vì không muốn bà Cẩm biết tình trạng của mình nên cô giả vờ đang rất ổn, lúc nói chuyện cô vẫn tươi cười, vui vẻ, diễn như không có gì xảy ra. Uyên Khanh khuyên bà Cẩm cứ ở lại chơi thêm với bạn vì hiếm khi mới có dịp gặp. Bà gặng hỏi kĩ càng thấy an lòng nên cũng quyết định ở Châu Âu thêm ít hôm

Uyên Khanh thở phào nhẹ nhõm, nói thật bây giờ cô không đủ can đảm cho bà biết đâu, thôi thì giấu được ngày nào hay ngày đấy.

Hai hôm hắn không có ở nhà, Uyên Khanh tĩnh dưỡng cũng không bị ai quấy rối, sức khỏe của cô cũng dần dần ổn, vết thương ở cánh tay cũng gần lành. Uyên Khanh đã lên kế hoạch êm xuôi khiến hắn trả giá.

Tối đấy, 8h cô đang lim dim ngủ thì từ phía ngoài có tiếng mở cửa, kèm theo tiếng chân đang bước sột soạt. Minh Khang vào lớn giọng đánh thức cô dậy.

"Uyên Khanh? Dậy cho tôi"

Uyên Khanh nheo mắt, nhìn hắn, tên khốn này vừa mới về thì định kiếm chuyện với cô ư? Hắn thẳng tay ném túi đồ xuống ga giường giọng lạnh ngắt ra lệnh

"Mau thay nó vào"

"Sao chứ"

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Minh Khang đi đến lôi vào nhà tắm.

"Nhanh chóng thay cho tôi, lắm lời làm gì chứ"

Thật sự không bao giờ thương hoa tiếc ngọc gì hết, cũng may hắn nắm tay không đau của cô. Hắn đẩy cô vào trong, vứt túi đồ dưới sàn. Uyên Khanh ngậm ngùi nhặt lên vào thay.

Hắn đưa cho Uyên Khanh một chiếc váy khá xinh xắn, chẳng biết hắn định làm cái gì? Uyên Khanh bước ra thì thấy Mĩ Nhu cũng đang có mặt.

"Cô biết trang điểm phải không? Mau làm cho cô ta? 15 phút nữa phải xong"

Dứt lời hắn quay lưng bỏ đi ra khỏi phòng, Mĩ Nhu cúi đầu dạ rồi nhanh nhẹn để Uyên Khanh ngồi xuống ghế. Chả là lát nữa hắn có một cuộc hẹn quan trọng với những nhân vật tầm cỡ, họ yêu cầu Minh Khang phải dẫn theo người phụ nữ của mình nên hắn mới đưa cô đi.

15 phút Uyên Khanh bước xuống nhà, với một diện mạo hoàn toàn khác, xinh đẹp hơn hẳn.

"Không tồi! Mau đi thôi"

"Tới đó cô tốt nhất ngậm miệng ngoan ngoãn cho tôi"

Uyên Khanh nghe xong không đáp trả, sải bước đi theo sau hắn ra xe.

Tại buổi tiệc, đúng thật người hắn gặp toàn nhân vật thuộc dạng máu mặt tiếng tăm trong xã hội. Uyên Khanh im lặng đi ở sau hắn mắt quan sát khắp nơi.

Bỗng dưng cô trông thấy một người phụ nữ rất trẻ, đứng ở một góc, nhâm nhi ly rượu, trên người mang một chiếc váy đen ôm sát body, gương mặt sắc sảo nhìn vào hắn mê mẩn. Uyên Khanh nhếch mép xem ra thời cơ đã đến. Cô viện lý do đi vệ sinh để qua đó.

"Cô thích anh ta sao"

Cô gái đó đang say đắm nhìn, vì tiếng nói của cô có phần giật mình, ngoảnh mặt ra sau nhìn

"Phải, nhưng liên quan gì đến chị"

"Cô có muốn đêm nay hắn sẽ thuộc về cô không?