Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 122: Thai đôi.




Nhưng khi cô muốn nhúc nhích thì thầy lại khàn giọng ngăn cản, còn đem cô ôm chặt. Mười ngón tay của họ khẽ đan xen rồi bị thầy ấy cưỡng ép phủ kín cái nơi đang nhô cao đầy sắc tình kia. Có một khắc cô nghĩ rằng vật to lớn kia đang chạm vào, thậm chí là tiếp xúc thân mật với bánh bao nhỏ đang lớn của họ. Ý nghĩ này khiến cô không nhịn được mà đỏ mắt, nói không rõ được cảm xúc trong lòng.

"Thầy làm gì vậy..."

Rốt cuộc cô vẫn hỏi ra miệng.

"Ừm... Như vậy đi ngủ thôi." Giọng thầy có vẻ rầu rĩ.

"..."

Còn cô thì choáng váng.

Gì?

Gì mà để như vậy đi ngủ thôi???

"Thầy nói giỡn hả?"

Cô nhéo nhéo khóe miệng không rõ là đang muốn cười hay muốn khóc của mình mà cố tình nghiêm chỉnh hỏi lại.

"Không giỡn. Tôi muốn để vậy đi ngủ, không được sao?" Hắn vừa nói vừa dụi dụi vào sau gáy cô. Bên trong không khí bỗng nhiên có chút hương vị chó Husky làm nũng đang không ngừng bốc lên khiến cô ngây dại.

"..."

Thầy thèm đến điên rồi hả?

"Ừm."

"..."

"Không cho cười."

"Há há há!!"

"..."

Nếu không phải sợ cô sặc, hắn nhất định sẽ bụm miệng cái cô gái nhỏ này lại.

Dám cười hắn.

Hắn nghĩ, thân lại động. Vật lớn kia liền hơi mài lên thành thịt non mềm của cô.

"A! Thầy đừng động!"

"Hừ! Cho em cười tôi."

"..."

Cô khựng lại, sau đó vẫn cười một hồi nữa mới ngừng được. Nhưng thầy cũng không có làm ra hành động gì nữa... Đương nhiên rồi. Ở chỗ đó còn có một tôn đại phật cần được hầu hạ chín tháng mười ngày, thầy ấy có muốn cũng phải nhịn đến mức làm ra trò này thì đủ để hiểu rồi.

"Phì..."

Càng nghĩ cô càng mắc cười, lại bị thầy ấy thẹn quá hóa giận nắm hạt đậu của cô ngắt một cái.

"Aa..."

Thịnh Nhan Tuyền rên rỉ một tiếng, bên tai nghe thấy tiếng cười hài lòng vì trả được thù của thầy mà hết nói nổi. Nhưng sau đó cô vẫn hỏi: "Thầy thật muốn cứ như vầy đi ngủ hả? Thầy không khó chịu sao?"

Người sau lưng cô im lặng, rất có hương vị buồn bực khiến khóe môi cô lại nhếch lên. Đuôi mắt ửng đỏ lại lóng lánh phiến tình mà bản thân lại không tự biết.

"Để vậy đi. Kiểu gì cũng khó chịu. Tôi muốn như vậy hơn."



"..."

Thịnh Nhan Tuyền nhịn cười. Nhưng cô biết mình không thể ngăn được hành động này của thầy nên cũng thôi luôn.

Nhưng trước khi thật sự thiếp đi cô còn không quên móc xỉa: "Đáng đời thầy."

"..."

Người đàn ông tức không chịu được lại chỉ có thể gặm tai cô một cái, lại ở trong tiếng hô kháng nghị yếu ớt của cô mà ôm lấy cô cùng thiếp đi.

Một đêm giày vò cứ thế trôi qua.

Trôi đi sau đó còn có năm tháng chờ đợi cùng dưỡng thai của cô.

Chớp mắt mà đã qua sáu tháng. Cái thai của cô đã được hơn tám tháng rồi.

Nhưng bụng của cô lại lớn đến khó tin.

Ừm... Này thật ra không hề khó tin. Chỉ vì cô mang thai đôi nên nó mới lớn bất ngờ như thế thôi.

Mà cũng vì cái thai đôi đó nên mặc dù đã trải qua năm tháng, thậm chí là tám tháng nhưng người đàn ông kia vẫn không dám chạm vào cô.

Vốn dĩ khung xương cô nhỏ, mang thai đã phải cẩn trọng rất nhiều. Hiện tại còn mang thai đôi, áp lực cô chịu còn lớn hơn nữa. Sơ sẩy một chút là mất ba người, cho nên mặc dù thầy ấy rất nghẹn cũng phải nhịn xuống. Cũng hên những lúc thân thể cô mẫn cảm, cô vui vẻ thì vẫn có thể dùng tay hay bất cứ cái gì đó giúp thầy ấy giải tỏa một chút. Quan trọng là bác sĩ cũng hi vọng hắn nới rộng lối đi cho cô dễ sanh hơn. Trước mắt họ vẫn cảm thấy cô có thể sinh thường được nên công tác chuẩn bị vẫn là cần thiết.

Thế nên từ đó thầy ấy đã có một thú vui vừa sướng vừa khổ đó là đem cậu bé ngâm trong cô bé của cô mỗi đêm, sáng hôm sau hại cô phải mỏi tay giúp thầy giải phóng nghẹn khuất.

Rốt cuộc chỉ mang hai đứa nhỏ mà ai cũng bị giày vò đến khổ.

Sau khi phát hiện cô mang thai đôi thì Khương mẹ đã chuyển qua đây ở luôn, chỉ vì bà không an tâm được.

Dù vậy cô vẫn là an toàn vượt qua tám tháng trời.

Theo ý của bác sĩ thì có khả năng cô sẽ sinh sớm nên gần trung tuần tháng thứ tám cô đã chuyển vào bệnh viện đợi sinh.

Lúc đó trong năm đã là tháng mười hai gần đến tết dương lịch. Càng cận kề tết đến thì không khí năm mới càng hối hả. Đám sinh viên cũng tối mặt vì thi cử. Dù vậy Minh Kiều vẫn rút thời gian vào thăm cô.

Nhìn cái bụng lớn của cô bạn thân, cô nàng lần nào cũng trầm mặc hồi lâu.

Hiện tại Thịnh Nhan Tuyền đã rất ít khi nằm thẳng, thường là nằm nghiêng vì xương sống không chịu nổi. Phổi cũng bị đè ép đến khó thở.

"Vẫn là tính sinh thường à?"

Cô nàng trầm mặc xong thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, vừa gọt táo vừa hỏi.

"Sinh thường tốt cho quá trình hồi phục hơn."

Cô nói.

"Sinh hai cũng tốt, sau này khỏi sinh nữa."

Cô nàng cảm thán.

Thịnh Nhan Tuyền chỉ biết cười.

Đừng nói sinh hai, có sinh một thì người đàn ông kia cũng sẽ không để cô sinh nữa sớm vậy đâu. Nếu được có khi cũng chẳng cần sinh nữa.

"Ủa chị dâu, chị đang nói chuyện với ai vậy?"

Đương lúc đó bỗng nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng hỏi thăm, sau đó Khương Minh, em trai của thầy bước vào.

"Ô?"



Anh chàng nhìn thấy Minh Kiều thì có vẻ rất kinh ngạc.

"Cậu tới à."

Thịnh Nhan Tuyền cười nói.

Đối với cậu em chồng này cô chỉ mới tiếp xúc không đến mấy lần. Nhiều nhất là đoạn thời gian cô nằm viện này, ngày nào hắn cũng vào thăm. Thật ra là thay anh trai trông chừng chị dâu, tùy thời báo lại tình hình mà thôi. Mặc dù cô thấy vấn đề này hơi dư thừa. Ngày nào cha mẹ Khương cũng vào trông coi cô. Nhưng có Khương Minh thì ông bà đỡ mệt hơn thật. Còn người đàn ông mỗi ngày vẫn đi làm, tan tầm hắn mới đến bệnh viện ở với cô. Tỷ như chỉ là đổi một cái ổ khác còn mọi thứ thì bình thường vậy. Chỉ là không thoải mái như ở nhà mà thôi.

"Đây là..."

Khương Minh gật đầu rồi nhìn Minh Kiều hỏi, dáng vẻ rất tò mò.

"Bạn của tôi, Minh Kiều."

"Xin chào."

Minh Kiều cũng tiến lên chào hỏi, mặc dù có hơi không mặn không nhạt.

Thấy ánh mắt của cậu em chồng hơi lạ, Thịnh Nhan Tuyền xoay chuyển trong lòng vài vòng rồi nhìn Minh Kiều hỏi: "Dạo này cậu với anh chàng Trần Phong kia sao rồi?"

Minh Kiều vừa nghe liền trề môi, sau đó nói: "Anh ta đi Úc rồi. Miệng thì nói mua quà về cho tôi, tay thì chụp ảnh với gái gửi cho tôi xem. Tôi chưa thấy ai ấu trĩ như anh ta."

"Phụt!"

Thịnh Nhan Tuyền bật cười thành tiếng.

Nhưng khóe mắt cô lại chú ý thấy biểu tình có chút ảm đạm của cậu em chồng, trong lòng khẽ cười thầm. Nếu Minh Kiều không đang quen bạn trai thì cô cũng ráng mà mai mối cho hắn với cô nàng. Nhưng mà cô nàng lại kiếm được một anh chàng ngon cơm hơn, vậy chỉ đành xin lỗi cậu em chồng thôi.

"Phương thức gợi nhớ của anh ta lạ thật."

Cô không nhịn được giễu cợt.

"Ấu trĩ thì có."

Minh Kiều trào phúng.

Giờ nhớ lại cô vẫn thấy không thể nào tin nổi hắn lại có thể làm vậy.

Thời điểm nhìn thấy tấm hình kia cô muốn dội một xô máu chó vào mặt hắn.

"Này là quà của anh?"

Minh Kiều mặt không cảm xúc nhắn tin hồi đáp mà có xúc động muốn kéo đen tên dở hơi này.

Người bên kia đáp lại bằng giọng điệu thật đáng đánh: "Không phải, này là anh sợ em quên anh rất đẹp trai nên gửi cho em nhìn xem mỗi ngày."

"..."

"Em yên tâm, đây chỉ là một cô bạn hờ của anh thôi. Chắc em đã quen rồi, không có ghen đâu nhỉ."

Mẹ anh chứ quen.

Mẹ nó sao giờ anh vẫn còn nhớ cái chuyện hồi nảo hồi nao đó vậy!!

Kết quả là cô thật sự đã kéo đen tên dở hơi kia ngay lúc đó. Mặc dù sau đó cô bởi vì hắn điện thoại quốc tế đến cháy máy mà buộc lòng phải mở lại, nhưng cô cũng rủa xả hắn một trận rồi tắt nguồn một ngày xem hắn còn làm ăn cái quẹo gì.

"Nhưng cũng là một loại biểu hiện đáng yêu mà. Sợ cậu không biết anh ta lắm hoa đào, muốn kích thích tính tích cực của cậu đó."

Thịnh Nhan Tuyền cười ha ha.

Thật ra Minh Kiều cũng không thật sự nghĩ gì. Cô với người kia có thể xem là oan gia. Từ ban đầu là thưởng thức, dần dần cô cũng chịu không nổi người này dây dưa mà đáp ứng anh ta yêu đương thử. Ai biết càng quen càng cảm thấy anh ta không có tiết tháo. Nhưng không thể không công nhận anh ta là mẫu người cô thích. Cho nên đây là câu chuyện của một kẻ dở hơi và một người nguyện xem cái sự dở hơi đó thôi.