Nhưng Trạch Vũ cho tới tận bây giờ vẫn rất rõ, khi đó hắn có bao nhiêu yêu thích thì lại có bao nhiêu thất vọng, căn bản hắn vì yêu sinh hận, cho nên càng lúc càng không thể hiểu nổi bản thân là ghét hay không ghét Tiêu Sở Lam, chỉ tới khi An Kiều chết.
Lúc đó hắn đã nghĩ, nếu như người chết là Tiêu Sở Lam, thì hắn chắc chắn sẽ không phải chịu sự giày vò này.
Hắn luôn tin vào điều đó, cứ thế để nỗi đau trong lòng có thể dịu lại, nhưng cho đến lúc này, khi mọi chuyện chuyển biến đến hướng không thể kiểm soát được, hắn lại không thể chấp nhận.
Tiêu Sở Lam chết ư? Tiêu Sở Lam sao có thể chết? Cô căn bản không dám chết.
Nhưng một tờ xét nghiệm chứng thực thân phận, tử thi đã chết cháy trong nhà đó là Tiêu Sở Lam, bấy giờ hắn mới bắt đầu cảm thấy sợ.
Sao phải sợ? Hắn vốn dĩ coi mạng của Sở Lam như cỏ rác, hắn mới là người muốn cô chết, sao bây giờ hắn phải lo lắng sợ sệt?
Trạch Vũ ngồi trong phòng tối, trong căn phòng của mình, nơi mà hắn vẫn luôn cấm Tiêu Sở Lam vào đó.
Căn nhà này, là nơi tăm tối nhất hắn từng biết.
Trước đây cũng không như vậy, hắn vẫn còn nhớ, ngày trước ba mẹ hắn cũng ở trong này.
Căn phòng này trước khi bọn họ chỉ toàn lo làm việc, lúc hắn còn nhỏ, mọi thứ đều tươi đẹp đến mức hắn còn cho đó là một giấc mơ.
Để Trạch Vũ lớn hơn một chút, trong kí ức của hắn, hắn luôn ở một mình trong nhà, luôn không biết có phải mình làm sai điều gì sai nên bị bỏ rơi không?
Sau đó, Trạch Liêm và Tưởng Linh ba mẹ hắn thấy hắn không ổn, mới đưa đến Tiêu gia gửi nhờ nuôi một thời gian.
Lúc đó hắn gặp được Tiêu Sở Lam lúc nào trông cũng yếu ớt, không hiểu sao sinh ra cảm tình, thấy rất thương cô.
Đến khi biết cô mắc bệnh tim bẩm sinh, lớn lên được cũng khó sống, hắn lại càng cảm thấy, cô bé này rất nỗ lực sống, lúc nào cũng mỉm cười như thế.
Nụ cười khi đó của cô khiến hắn cảm thấy, dường như bản thân sống tốt hơn rất nhiều, nhưng lúc nào cũng cảm thấy bản thân sống không tốt, lại oán trách.
Hắn ở Tiêu gia chú ý tới cô hơn, càng cảm thấy cô về mặt nào cũng có ưu thế vượt trội hơn mình.
Tiêu Sở Lam có bạn tốt, ba mẹ lúc nào cũng ở bên chỉ vì cô bị bệnh, đôi lúc hắn nghĩ nếu mình cũng bị bệnh thì tốt biết mấy. Ba mẹ hắn cũng có thể ở bên hắn rồi.
Như những người khác suốt ngày chỉ quay quanh Tiêu Sở Lam, Trạch Vũ cũng bị ảnh hưởng rồi sau đó cũng ở cùng Tiêu Sở Lam.
Hắn cảm thấy cô cũng có tình ý với hắn, lúc nào cũng nhìn hắn mỉm cười, cho nên càng yêu thích.
Nhưng càng chú ý lại càng thất vọng. Đến một ngày hắn bị cô hại gần chết, mới biết bản thân trong mắt cô chẳng là thứ gì cả.
Hắn ghét bỏ, thật sự rất ghét bỏ.
Sau đó Tiêu Sở Lam nhập viện điều trị, hắn cũng không còn qua lại thường xuyên nữa, chỉ còn qua lại với An Kiều.
Lúc đó hắn cũng chỉ coi An Kiều như một người bạn.
Sau này… mọi chuyện thành ra thế này…
Trạch Vũ bị người ta bắt lại đánh một trận, toàn thân thương tích.
Là Chi Dương không nhịn được đánh hắn, vừa đánh vừa mắng hắn:
“Trạch Vũ! Tên khốn nạn nhà cậu! Rốt cuộc là cậu đã nói gì với em ấy?”
“Em? Em không nói gì cả, chị nói gì vậy Chi Dương…”
“Cậu không nói gì? Sao em ấy lại tự thiêu? Trước lúc châm lửa em ấy đã gọi cho tôi, nói rằng “kẻ đó” nói em ấy không nên sống, nói em ấy khắc chết hết mọi người kể cả đứa con trong bụng…”
Nhận thấy mình nói lời không nên nói, Chi Dương xô Trạch Vũ ngã trên đất.
“Kẻ muốn em ấy chết, chỉ có cậu! Kẻ nói những lời đó khiến em ấy sốc như thế, cũng chỉ có cậu! Em ấy không dám chết, nhưng giờ chết vì cậu đó! Cậu vừa lòng chưa?!”
Trạch Vũ nghe gì không nghe, lại chỉ nghe thấy chuyện đứa con trong bụng.
“Cô ấy… cô ấy đang mang thai ư?”
“Ừ! Cậu biết rồi thì tôi nói luôn cho cậu biết. Tiêu Sở Lam có thai rồi! Con của cậu, chưa được bao lâu thì bị chính tay cậu hại chết! Nói đến như vậy cậu đã hiểu chưa?”
Trạch Vũ suy sụp, hắn sau khi biết chuyện này, suốt mấy đêm không ngủ mà ngồi ở trong phòng.
Hắn không biết bản thân mình bị làm sao, nước mắt cứ chảy dài.
Chính là nói, hắn chẳng biết bản thân nghĩ gì nữa, sau khi cô chết, hắn thật sự chẳng còn lại gì cả.
Ngày ba mẹ hắn gặp tai nạn, trời cũng mưa lớn, hắn ngồi trong sảnh trước hai cái quan tài, ôm mặt khóc, là An Kiều tới an ủi hắn, hắn mới biết bản thân vẫn còn người quan tâm. Hắn cảm thấy cô rất tốt, người cứu hắn đến bây giờ cũng chính là cô, hắn đem lòng yêu thích cũng không có gì lạ, thậm chí còn
Sau đó An Kiều chết, hắn lại tìm đến Tiêu Sở Lam.
Bởi vì cô là người duy nhất còn cần hắn, cho nên hắn bắt cô về trói cạnh mình.
Nhưng hắn thật sự không ngờ được mọi tiêu cực hắn dồn nén bấy lâu lại đẩy hết lên người cô…
Đến bây giờ hắn hối hận, ngồi trong phòng khóc, cũng đã muộn rồi.
Trạch Vũ bị bỏ lại, đến bây giờ mới hiểu, thật ra ngươi khắc hết tất cả mọi người mới là hắn.
Ba mẹ hắn chết rồi, An Kiều chết rồi, đến cả Tiêu Sở Lam cũng chết rồi.
Đến bây giờ cũng chỉ còn lại một mình hắn.
Vậy… rốt cuộc là sai ở đâu?
Trạch Vũ cũng muốn biết, hắn muốn bản thân có thể sửa sai, nhưng càng sửa lại càng sai.
Hay vốn dĩ việc hắn được sinh ra, từ đầu đã là sai rồi.