Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!

Chương 34: Tiêu Sở Lam chết rồi




Ở Lâm gia.

Chu Diểu đứng trước mặt người đang ngồi trên ghế như chủ tọa, hùng hùng hổ hổ đặt câu hỏi:

“Ông rốt cuộc đang làm cái gì?”

“Không, đúng hơn phải nói ông rốt cuộc đối với Tiêu gia là loại chuyện gì mới đúng!”

Lâm Phạn thản nhiên gắp điếu thuốc bằng hai ngón, chậm trễ không muốn trả lời phì phèo điếu thuốc vài hơi.

““Nó” quan trọng với con nhỉ?”

Chu Diểu không nhịn được nhíu mày, ném ánh mắt thù địch về phía Lâm Phạn: “Ông đừng có dọa tôi!”

Lâm Phạn bật cười, hắn vừa lắc đầu vừa nói:

“Nhưng mà nó rất có tác dụng, không phải sao? Chỉ vì mấy thứ tạp nham như thế mà cũng khiến con hao tổn tâm sức đến thế.”

“Nhìn trúng con nhóc đó ư? Vậy thì phải thông báo tin buồn cho con rồi, con và Tiêu Sở Lam đó không có kết cục tốt đâu.”

“Lâm Phạn!”

Chu Diểu bất mãn, ánh nhìn đầy căm phẫn.

Nhưng Lâm Phạn lại thản nhiên đáp lấy một câu:

“Con nên tự nghĩ lại cho thật kỹ, xem con có nhầm lẫn gì hay không đi. Ta biết chắc đó không phải tình cảm nam nữ, chỉ có Lâm Tích Cơ con nhầm lẫn, không hiểu rõ mọi chuyện nên mới vậy thôi.”

“Đừng nói nhảm!”

Chu Diểu đủ thông minh để hiểu lời nói đó là một sự thách thức.

Ông ta đang mỉa mai anh ngu ngốc cố chấp, vĩnh viễn sẽ không được Tiêu Sở Lam đáp lại tình cảm.

Nhưng ông ta thì biết cái gì chứ?

Một kẻ đáng thương khiến người phụ nữ của mình chán ghét rời bỏ, ông ta sống với cái nhân cách thối tha đó thì làm sao hiểu được tình cảm của người khác.

Kẻ suốt ngày chỉ biết dùng mấy trò dơ bẩn, tay đã nhuốm máu không biết bao người. Chung quy Lâm Phạn cũng chỉ là một tên sát nhân mặt người dạ thú mà thôi.

Tiêu Chinh vừa mới mất mạng cách đây không lâu, còn có thể là do ai dung túng mới có thể khiến cai ngục chống mắt nhìn một tù nhân treo cổ tự vẫn? Tay của Lâm Phạn dài như thế, e là cũng sờ đến Trạch Vũ rồi, hay nói đúng hơn mọi chuyện diễn biến giống như một vở kịch mà chính ông ta là đạo diễn.

Chu Diểu siết chặt tay, nhận ra sự thật muộn màng, rằng Lâm Phạn này vốn dĩ không muốn tha cho một ai cả.

Nhưng lúc này mới nhận ra thì thật sự đã muộn rồi.

Lâm Phạn nhìn bộ dạng hoảng hốt đó của anh thoáng chốc bật cười:

“Đáng nhẽ ra con không nên bỏ lại Tiêu Sở Lam một mình mới phải, chuyện vừa rồi… con quên mất rồi đấy à?”

Bỗng nhiên Chu Diểu có dự cảm không tốt lắm.

“Ông…”

Dần nhận ra tính nghiêm trọng của lời nói kia, Chu Diểu gằn giọng.

“Ông dám?”

Lâm Phạn cười ha hả, ông ta đôi khi thật sự nhìn không ra anh lại ngây thơ như thế.

“Ba sẽ không mất thời gian với một kẻ nhu nhược nhàm chán như con nhóc đó. Đối với ba, dù cô ta có sống hay chết ta không quan tâm, ý nghĩa sinh mạng của cô ta so với con chẳng là thứ gì cả, con biết đấy.”

Lâm Phạn tỏ ra thần bí, miệng hơi nhếch lên.

“Nhưng đối với “người bạn” kia thì không chắc, chỉ sợ cô ta…”

Chu Diểu căng thẳng nghe về người mà Lâm Phạn đang nhắc tới.

“Người kia?”

Lâm Phạn chán nản nhìn ra bên ngoài, nửa đùa nửa thật nói lời khó hiểu:

“Không biết là cái mùa ẩm ướt này, lửa hận trong lòng kẻ đó đã được dập tắt chưa?”

Chu Diểu mới đầu còn không hiểu, phút sau… rất nhanh anh đã hiểu được ý trong lời nói của Lâm Phạn.

Tiêu gia cháy lớn, Tiêu Sở Lam mất tích.

Chi Dương bị người ta kéo lại không cho lao vào căn nhà đang bốc cháy, vừa la vừa hét:

“Sở Lam vẫn còn đang ở trong đó! Mau buông tôi ra!!!”

Anh run rẩy lấy điện thoại ra, bấm vào tin nhắn của Tiêu Sở Lam.

Chỉ có hai từ xin lỗi và cám ơn, sau đó hoàn toàn biến mất.

Đám cháy trong căn nhà kia thì một lúc một lớn, cháy rụi hoàn toàn.



Tiêu Sở Lam đã là kẻ đã chết rồi.

Nhưng trước khi đó, cô vẫn gửi đến cho Trạch Vũ một thứ cuối cùng.

Đơn ly hôn.

Trạch Vũ cầm đơn ly hôn trong tay, hắn mân mê chữ tên và chữ kí của cô, cảm giác rất không thực.

Hắn và cô cuối cùng cũng ly hôn rồi.

Ngay khi hắn được người ta truyền tay cho thứ này, hắn đã nghĩ, từ nay về sau hắn sẽ không cần phải gặp lại người khiến hắn tức giận và hận thù nữa.

Những ngày tháng hắn phải tỏ ra căm ghét thù hận cô cũng không cần nữa.

Trạch Vũ vuốt mắt, trái với tâm trạng trống rỗng trong lòng, cảm giác bức bối trong hắn có lẽ đã bớt đi vài phần.

Ban đầu hắn thế nào lại thành ra thế này, nguyên căn của sự việc thế nào hắn cũng không rõ.

Trạch Vũ chỉ nhớ, hồi nhỏ hắn cũng từng rất thích Tiêu Sở Lam, thậm chí thấy cô nhóc bé bé con con đó nói gì cũng đúng. Thành ra cái gì cô nói hắn tiếp thu rất tốt, luôn không thích sử dụng bạo lực để giải quyết bạo lực, hay thật sự biết quan tâm và bảo dưỡng một nhân cách tốt.

Cho tới khi hắn bị chính tay cô nhóc đó đẩy xuống hồ suýt ngạt chết, kèm theo với những lời lẽ mơ hồ nhưng lại rõ mồn một.

Tiêu Sở Lam đã rủa hắn chết đi.

Thì khi ấy hắn thấy cô nói cái gì cũng không đúng nữa.

Tiêu Sở Lam trong lòng hắn đột nhiên trở nên thật khác lạ, giả tạo và đáng ghét. Khác hoàn toàn với An Kiều, người cứu hắn, ở cạnh hắn quan tâm chăm sóc khi hắn chỉ còn lại một mình, khi ba mẹ hắn.

Trạch Vũ từng nghĩ rằng hắn chỉ cần An Kiều, khi An Kiều chết hắn cảm thấy chẳng còn gì trong tay cả. Thời điểm đó hắn mỗi ngày đều như kẻ sắp chết, suốt hai năm hắn điên cuồng làm việc, đến mức điên rồi, hắn lại nhớ đến Tiêu Sở Lam.

Khi con người ta phát hiện có một nơi để đổ lỗi, lúc đó họ sẽ không chần chừ gì mà đẩy đống tiêu cực họ đang phải chịu lên đầu người khác.

Thế nên Trạch Vũ mới trói Tiêu Sở Lam lại bên mình, mới đầu hắn chỉ dùng lời lẽ để mạt sát cô, khiến cô phải đau đớn y như hắn, dằn vặt như hắn.

Nhưng dần dần, giống như trở nên bị nghiện, Trạch Vũ bắt đầu mất kiểm soát, tay chân nặng nhẹ hành hạ cô, hắn cảm thấy như vậy cũng không có gì quá đáng, hắn nghĩ hắn không sai.

Đôi lúc hắn cũng cảm thấy mình giống như kẻ đa nhân cách, hắn luôn muốn nhìn thấy cô dù sự chán ghét không thể gạt bỏ trong lòng, đôi lúc lại lo lắng bất an cô bỏ chạy, cũng đôi lúc… thấy mình chẳng ra gì.

Đến khi hắn quyết định đẩy Tiêu Sở Lam ra khỏi mình, cũng là lúc hắn mong cả đời mày không gặp lại cô nữa.

Nhưng tới khi Trạch Vũ biết tin Tiêu Sở Lam chết rồi, hắn lại một mực không tin.

Hắn ngã nhào trên đất.

“Ông chủ, Tiêu Sở Lam đã chết rồi.”

“Chết ư? Không thể nào, rời khỏi tôi cô ấy sao có thể chết được? Không đúng… là tôi sai rồi, cô ấy chỉ đang đùa thôi đúng không?”

“Chắc chắn là vậy, không thể nào đâu!”