Thầy Sờ Cốt

Thầy Sờ Cốt - Chương 71: Chương 71




Edit: Cá

Cuối tuần, Phương Thành ở lì trong phòng sách bận bịu công việc cả buổi không ra ngoài.



Cừu Vui Vẻ thì mệt mỏi ngủ trưa,Vu Đồng gặm hạt dưa xem phim giải trí.



Hồi lâu sau, cảm thấy bộ phim quá nhàm chán, cô phủi tay đứng dậy đi về phía phòng sách.

Lúc cô mở cửa ra, Phương Thành đang gõ phím lạch cạch.



Vu Đồng không quấy rầy anh mà tự tìm sách trên giá.



Sau khi tìm được một cuốn sách có hứng thú,cô lấy xuống rồi ngồi xuống thảm nhung bắt đầu đọc.

Phương Thành liếc xéo về phía cô, sau đó thu tầm mắt lại,rồi chốc chốc lại liếc nhìn cô, động tác trên tay anh dần chậm lại,anh nhìn dáng vẻ tập trung của cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Vu Đồng láng máng cảm thấy có người đang nhìn mình.



Cô quay sang nhìn về phía Phương Thành, ánh mắt hai người giao nhau.



Cô cười ngượng ngùng: “Anh nhìn em làm gì?"

Phương Thành cười khẽ lắc đầu: “Không có gì, em cứ đọc tiếp đi,anh cũng làm tiếp đây."

Vu Đồng khẽ cười gật đầu.

Vu Đồng co chân lại đặt sách lên trên đầu gối,người tựa vào giá sách.



Cô bỗng nhớ ra điều gì đó: “Ngày 16/12 là sinh nhật Cừu Vui Vẻ đó."

Phương Thành liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, tính ra thì là vào thứ tư tuần sau.

Phương Thành gật đầu, dịu dàng nói: "Vậy chúng ta sẽ tổchức sinh nhật cho Cừu Vui Vẻ, tiện thể nhập hộ khẩuluôn nhé?"

Vu Đồng vỗ đầu,vậy mà cô lại quên béng mất chuyện nhập hộ khẩu rồi.Thế mà cô còn to mồm khoác lác với là vì chuyện nhập hộ khẩu nên mới quay lại.



Cô đồng ý: “Vâng."

Phương Thành gác công chuyện đang dang dở lại, đứng dậy đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô.Vu Đồng đỏ mặt: "Anh không việc việc à?"

Phương Thành nhắm mắt lại, một tay đặt lên đầu gối.



Anh mệt mỏi nói: “Nghỉ một lát đã.



Anh hơi mệt."

Vu Đồng đau lòng vì dáng vẻ làm việc không kể ngày ngày đêm của anh, ngón tay cô khẽ chạm vào mũi anh.



Cô đưa ra đề nghị: “Vậy anh tạm thời gác lại chuyện ở tổ thư họa, đến tập đoàn làm đi."

Phương Thành hé mở mắt,nhìn cô cười: “Vào tập đoàn rồi thì sẽ không ra được nữa."

Vu Đồng hiểu ý anh: “Nhưng anh rất mệt mỏi."

Phương Thành thản nhiên nói: “Bây giờ tập đoàn đang rất rối ren.Anh không thể mặc kệ được." Anh bình tĩnh nhìn quyển sách trước mặt:

"Chờ qua một thời gian ngắn nữa,xử lí xong xuôi mọi chuyện rồi thì anh chỉ cần làm giám đốc trên danh nghĩa,kí giấy má là được rồi."

Vu Đồng lặng lẽ gật đầu.

Phương Thành ôm Vu Đồng, nếu Phương Quân không bị chịu ảnh hưởng từ Hứa Tuệ Tâm, không đối đầu với anh thì muốn nhổ tận gốc những con quỷ hút máu mà Hứa Tuệ Tâm gài vào nội bộ tập đoàn quả thực rất dễ dàng.

"Mẹ ơi..."

Cừu Vui Vẻ đã tỉnh, đang khàn giọng ngái ngủ gọi cô.

Vu Đồng rời khỏi cái ôm của Phương Thành: “Em đixem Cừu Vui Vẻ, anh..."

Phương Thành khẽ “ừm" một tiếng.

Lúc Vu Đồng đứng lên,chiếc nhẫn trên cổ phản chiếu ánh nắng hắt vào từ bên ngoài, chiếu lướt qua mắt anh.Khoảnh khắc ấy đã kích thích hình ảnh nằm sâu kí ức của anh.

Phương Thành vô thức sờ lên cổ mình,trống trơn.



Anh bỗng nhớ tới mặt hồ lô ngọc ấy, lông mày chau lại suy nghĩ, ngón tay khẽ gõ nhịp nhàng lên đầu gối.

Nhìn Vu Đồng ra khỏi phòng sách, anh chống người đứng dậy đi đến cạnh bàn đọc sách, cầm điện thoại lên gọi.

"A lô, chú Từ ạ."

Phương Thành gọi điện thoại cho Từ Kiến.

"A Thành, có việc gì à?"



Phương Thành thản nhiên nói: “Chú Từ,chú sắp xếp lại ảnh chụp hồi cháu còn bé, lát nữa cháu về lấy ạ."

Từ Kiến nghi hoặc: “Ảnh hồi còn bé à?"

"Vâng."

"Được rồi."

Lúc Vụ Đồng bế Cừu Vui Vẻ đi ra khỏi phòng, Phương Thành đang lấy áo khoác trên kệ gần cửa chính xuống, nhìn dáng vẻ là sắp mặc áo để đi ra ngoài.

Cô hỏi: “Anh muốn ra ngoài à?"

"Ừm, về nhà một chuyến,lấy chút đồ."

Vu Đồng gật đầu: “Đi đường cần thận, đi sớm về sớm.



Cừu Vui Vẻ, nói tạm biệt với bố đi."

Cừu Vui Vẻ vẫy vẫy cái tay nhỏ, nói líu lo: “Tạm biệt bố."

Phương Thành tiến lên trước,hôn lớn nhỏ mỗi người một cái rồi mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

...

Đi đường không lâu lắm, Phương Thành đã đến nhà họ Phương.Từ khiến đã cầm album ảnh đứng sẵn ở cổng chờ anh.Phương Thành hạ cửa kính xe xuống.



Từ Kiến đưa sách cho anh, cười hỏi: “A Thành, sao bỗng dưng lại muốn xem ảnh chụp hồi trước vậy?"

Phương Thành khẽ cười: “Bỗng dưng muốn xem thôi ạ."

Từ Kiến lại hỏi: "Vào nhà không?Lão phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy đó."



"Thôi.



Để mấy ngày nữa cháu đếm thăm bà sau ạ."

Từ Kiến gật đầu,dặn dò: “Vậy lái xe cẩn thận."

Phương Thành gật đầu, nâng cửa sổ xe lên,quay đầu xe ở chỗ trống rồi lái xe rời khỏi biệt thự nhà họ Phương.

Trước khi về nhà, Phương Thành tiện đường qua chợ mua chút đồ rau quả thịt cá tươi.

Ở hầm gửi xe,Phương Thành tắt máy, anh không xuống xe ngay mà cầm album ảnh ở ghế phụ lên.



Ngón tay khẽ mơn trớn bìa album làm từ da trâu, suy tư thật lâu rồi mới mở ra.Anh xem tỉ mỉ không bỏ sót một tấm nào, đến tận trang cuối cùng,anh vẫn không nhìn thấy đồ mà anh muốn nhìn thấy.

Phương Thành khẽ chớp mắt,chẳng lẽ nhớ nhớ nhầm rồi sao?

Phương Thành day day ấn đường,xoay cổ.



Chắc là gần đây mệt quá nên anh mới xuất hiện ảo giác.Sao hồi bé anh có thể từng có mặt hồ lô ngọc của Vu Đồng được chứ.

Phương Thành xuống xe, kẹp album dưới nách.Anh mở cốp sau ra, xách đồ ăn lên,sắp xếp xong xuôi, anh mới khóa xe rồi đi lên nhà.

Phương Thành vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi gạo.



Có lẽ Vu Đồng đã cắm xong cơ rồi.

Anh cởi áo khoác ra.



Vu Đồng bế Cừu Vui Vẻ tiến lên chào đón.Cô nhìn chằm chằm quyển album được kẹp dưới nách Phương Thành: “Anh cầm gì hay ho về vậy?"

Phương Thành đưa người qua,ra hiệu cho cô cầm lấy.

Vu Đồng rút ra,xem xong thì nhướng mày: “Album ảnh à?"

Phương Thành gật đầu nói: “Em nhìn đi, Cừu Vui Vẻ rất giống anh hồi bé."

Vu Đồng khinh bỉ.




Ông con này quả thực là giống Phương Thành như đúc ra từ cùng một khuôn.

Phương Thành nấu nướng ở trong bếp, Vu Đồng bế Cừu Vui Vẻ ngồi trên sô pha lật xem album.Cô cười tươi nói: “Cừu Vui Vẻ, con nhìn xem, con có giống bố không?"

Cừu Vui Vẻ chu môi.



Cu cậu suy nghĩ vô cùng nghiên túc: “Giống ạ.

Vu Đồng ngắm từng tấm hình, chậc chậc chậc, Phương Thành hồi bé ăn mặc quá cổ hủ.



Có điều sao không có ảnh chụp chung mà toàn là ảnh chụp riêng vậy.

Vu Đồng nhướng mày hỏi: “Cừu Vui Vẻ,con cảm thấy bố đẹp trai hay là con đẹp trai?"

Cừu Vui Vẻ nhìn Phương Thành đang bận bịu trong phòng bếp.



Cu cậu nhìn ảnh chụp, rồi lại nhìn Vu Đồng,dáng vẻ rất khó quyết định.Cu cậu chọc má, nói: “Cừu Vui Vẻ đẹp trai ạ..."



Vu Đồng cười sang sång: “Ha ha ha, đúng rồi.Đúng là trò giỏi hơn thầy.Gen của mẹ tốt thật."

Mắt Cừu Vui Vẻ bỗng sáng bừng lên.



Cu cậu ôm chặt eo Vu Đồng mà nói: “Con muốn có em."

Vu Đồng nghe vậy liền ngây ra.Cô nhìn Phương Thành, chớp mắt: Anh dạy hả?

Phương Thành cười bất lực: Giống không?

Vu Đồng: Giống! Rất giống! Hết sức giống! →

Thứ tư,buổi sáng trời còn nắng chói

Phương Thành xem giờ,anh gác công việc đang dang dở qua một bên rồi đi sang phòng bên cạnh gọi cho Vu Đồng.



Anh đứng tựa vào tủ quần áo,nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ đang bay lượn.

Anh tiến lên mở cửa sổ ra, gió lạnh cuốn theo tuyết tốc thẳng vào mặt.

"A lô."

"Tới rồi sao?"

"Vâng,tới rồi."

Bên phía Vu Đồng hơi ồn, chắc là hôm nay ở sở công an hôm nay cũng khá đông,còn gần như chẳng nghe rõ giọng của cô.Hôm nay,

Phương Thành vốn định đưa Vu Đồng và Cừu Vui Vẻ đi nhập hộ khầu, nhưng Vu Đồng lại không muốn anh nghỉ phép rồi lại chạy tới chạy lui, thếlà cô nhất quyết không cho anh đi cùng.Anh không lay chuyển được cô nên đành phải thỏa hiệp.

Giọng nói của Phương Thành mang theo ý cười: “Vu Đồng,tuyết rơi rồi."

"Gì cơ ạ?" Vu Đồng không nghe rõ.

"Tuyết rơi rồi."

"Hửm? Vậy sao?"

Trong sở công an,Vu Đồng nắm tay Cừu Vui Vẻ xếp hàng.Cô nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa kính,đôi mắt đen láy sáng bừng lên, quả nhiên tuyết rơi rồi.

Cô xoa đầu Cừu Vui Vẻ, thích thú nói: “Cừu Vui Vẻ, tuyết rơi rồi- "

Cừu Vui Vẻ vỗ tay: “Mẹ ơi...!có thể đắp người tuyết được không ạ?"

Vu Đồng buồn rầu: “ừm...!Chắc không được đâu, tuyết không đủ lớn ~

Cừu Vui Vẻ tò mò: “Vậy khi nào thì được ạ?"

Vu Đồng kiên nhẫn giải thích: “Chờ qua một thời gian ngắn nữa,lúc tuyết rơi lớn hơn."

Cừu Vui Vẻ đi đến trước cửa kính, hai tay dán lên cửa,nhìn ra bên ngoài không chớp mắt.



Vu Đồng dáng vẻ si mê của cu cậu mà mỉm cười bất đắc dĩ, thằng cu đúng là thích tuyết thật.

Vu Đồng nói qua điện thoại: “Phương Thành,đây là trận tuyết đầu mùa nhỉ?"

"Ừm."

Đột nhiên,hai người ăn ý cùng im lặng không hề nói gì, cả hai đều nhìn ra những bông tuyết bay lả tả ở bên ngoài.



Người không biết còn tưởng bị sao vậy,thật ra chỉ là hai kẻ ngốc gọi điện ngắm tuyết cùng nhau mà thôi.

Nhân viên gọi tên Vu Đồng, cô hoàn hồn, vội vàng nói với Phương Thành: “Phương Thành, đến lượt em rồi.



Trước khi anh tan tầm, em và Cừu Vui

Vẻ nhất định sẽ qua tìm anh."

"Được."

Ngắt điện thoại xong, Phương Thành vừa mới bở điện thoại vào máy, chuẩn bị đi ra ngoài thì bỗng có chuông tin nhắn vang lên.



Anh móc điện thoại ra đọc nội dung, lông mày nhíu lại.

(Ông chủ,Hứa Tuệ Tâm nói cuối cùng vẫn muốn gặp anh một lần,bất cứ lúc nào cũng được.]

Phương Thành trầm ngâm nhìn tin nhắn,qua hồi lâu mới cất điện thoại đi ra ngoài.\

Lã Mông Dương thấy Phương Thành đi ra từ phòng bên thì cười hề hề nói: “Thầy, gọi điện với cô đẩy ạ?"

Phương Thành thản nhiên nói: “Hôm nay là sinh nhật con tôi."

Lã Mông Dương gật đầu,híp mắt nói: "Thầy à, chuyện này thầy đã nói suốt ba ngày nay rồi.Em đây cũng chuẩn bị chút lòng thành rồi."

Phương Thành bật cười bất đắc dĩ, anh đã treo chuyện này bên miệng suốt ba ngày rồi sao?

Lã Mông Dương nói tiếp: “Em để quà cho Cừu Vui Vẻ trong tủ quần áo đó.





Lúc tan tầm thầy đừng quên mang về nhé."

"Cảm ơn."

Thầy Vương cũng cười hiền từ: "A Thành, thầy cũng chuẩn bị cho cậu nhóc khóa trường mệnh,lát nữa em mang về cho cậu nhóc nhé."

Phương Thành cảm kích: “Thầy, thầy tốn kém quá."

Thầy Vương khoát tay ra hiệu Phương Thành đừng để tâm mà cười nói: “Nói thế nào thì em cũng là một nửa học trò của thầy.Học trò có con rồi, phận làm thầy cũng thấy vui vẻ."

Phương Thành cười gật đầu, lại cảm ơn lần nữa.

Lã Mông Dương liếc nhìn tờ rơi ở trong góc bàn, cậu nhắc nhở Phương Thành: “Thầy, thầy đừng quên triển lãm mấy ngày nữa đấy."

Phương Thành hoang mang: “Triển lãm?"

Lã Mông Dương cười khà khà nói: “Thầy quên rồi ạ." Lã Mông Dương chỉ vào chồng tờ rơi màu đỏ ở góc bàn rồi nói: "Triển lãm do đích thân lãnh đạo tổ chức đó, ở ngay tầng ba tòa bên cạnh.



Ở triển lãm còn trưng bày vài bức thư họa lúc trước chúng ta đã phục chế xong nhưng chưa được trưng bày."

Phương Thành bừng tỉnh, sau đó ung dung nói: "Triển lãm này cũng có người đến thăm sao?"

Lã Mông Dương đưa tay nhún vai: “Bay giờ mọi người có ai thích xem cái này đâu.



Nếu có người tới thì cũng đã số là người già.Nên tất cả mọi người định dẫn người nhà đến, vừa hay tăng lượng người đến thăm."

Phương Thành gật đầu.Cũng được, dù sao vừa hay thứ bảy anh cũng rảnh, có thể dẫn Vu Đồng và Cừu Vui Vẻ đi cùng.

Phương Thành tan tầm, Vu Đồng và Cừu Vui Vẻ đã chờ anh ở bên ngoài tòa cao nhốc.



Vu Đồng cầm một que kẹo bông rất to còn Cừu Vui Vẻ đang vừa ăn vừa cười rất vui vẻ.

"Cừu Vui Vẻ,bố tới kìa..." Đúng lúc Vu Đồng quay đầu sang thì nhìn thấy Phương Thành đang đi về phía bọn họ.

Cừu Vui Vẻ chạy lon ton tới,giơ tay lên: “Bố, bế con..."

Phương Thành cúi người bế cậu nhóc lên: “Cừu Vui Vẻ, đang ăn gì vậy?"

"Kẹo mẹ mua cho ..."

"Vậy thì lúc về phải ngoan ngoãn đi đánh răng nhé."

"Vâng..."

Vu Đồng liếc nhìn tay Phương Thành đang cầm theo chiếc túi to,Cô dở khóc dở cười: “Cái gì vậy?"

"Quà sinh nhật Mông Dương tặng Cừu Vui Vẻ."

Vu Đồng nhìn món đồ trong túi bằng ánh mắt của Sói Xám: "Ừm...!Vừa nhìn đã biết là thẩm mĩ của cậu ta rồi,búp bê siêu to khổng lồ..."

Cừu Vui Vẻ chu miệng nói: “Cừu Vui Vẻ thích mà- "

Vu Đồng bĩu môi gật đầu: “Ừm,con thích là được rồi.




Mẹ chỉ sợ sau này con lại ẻo lả thôi chứ cũng không có ý gì khác."

Cừu Vui Vẻ quay sang nhìn Phương Thành mà hỏi với vẻ không hiểu mô tê gì: “Bố ơi, ẻo lả là gì ạ?"

Vu Đồng cười trộm, muốn nghe xem Phương Thành giải thích thế nào.

Phương Thành nghĩ ngợi rồi nói: “Chính là giống như mẹ con đó."

Cừu Vui Vẻ không nghĩ theo kịp: "Vậy là mẹ sợ sau này con giống mẹ ạ?"

Phương Thành cười nói: “Ừm,cho nên sau này con phải giống bố thì mới không ẻo lå."

Cừu Vui Vẻ lợ mơ gật đầu.

Vu Đồng:→→ Rõ ràng là em nam tính ngời ngời...!Lúc trước là ai bị hôn mà mặt đỏ đến tận mang tai, xấu hổ gần chết hả...

Tổ chức sinh nhật cho Cừu Vui Vẻ xong, cu cậu mệt đến mức ngủ lăn ra từ sớm,Vu Đồng ngồi trên ghế số pha xem ti vi cũng đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.



Phương Thành đi ra từ phòng tắm, anh tắt ti vi,sau đó bế Vu Đồng về phòng ngủ.

Phương Thành đặt Vu Đồng lên giường, đắp chăn cho cô.Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, anh không kiềm được lòng mà khẽ hôn lên trán cô,sau đóxoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Phương Thành tự pha cốc trà xanh cho mình rồi đi vào thu phòng ngồi sau bàn máy tính.Anh cầm điện thoại lên, lại liếc qua tin nhắn ấy, ánh mắt

âm u.



Hứa Tuệ Tâm muốn gặp anh,lại còn muốn nói với anh điều gì đó.Trong ba năm Vu Đồng rời đi, mỗi lần anh tới đó,bà ta ngoài cười châm biếm,gào thét thì chính là nguyền rủa anh.

Phương Thành trầm tư hồi lâu, trà trong cốc dần nguội đi, anh cũng chưa uống một ngụm nào.



Đến khi anh hoàn hồn lại xem giờ thì đã sang ngày mới,nên ngoài tối đen.



Anh thở dài thườn thượt, đứng dậy tắt đèn trở về phòng ngủ.

Ngày hôm sau, trên đường đi làm, Phương Thành bảo lái xe Tiền Nghiệp chờ anh ở dưới tòa nhà văn phòng.



Chờ sau khi anh đến phòng làm việc, đỗ xe của mình xong thì sẽ lên xe Tiền Nghiệp.Xe anh không đủ xăng để đi đến nhà tù.

Tiền Nghiệp liếc nhìn Phương Thành qua gương chiếu hậu: “Ông chủ,đến chỗ cũ ạ?"

Phương Thành gật đầu: “ừm,tranh thủ buổi sáng đi, buổi sáng về luôn."

"Vâng."

Suốt dọc đường, vẻ mặt Phương Thành vô cùng nghiêm nghị.Tiền Nghiệp tập mãi thành quen rồi.



Mỗi lần đến nhà tù là ông chủ của cậu đều có tâm trạng không tốt.

"Ông chủ,còn lâu lắm đó, anh muốn nghe đài không?"

"Ừm."



Phương Thành đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau lên tiếng.

Vừa mới mở đài lên, đúng lúc đang phát một ca khúc có giai điệu trầm lắng du dương,lời ca hơi bi thươn...

Cho dù có cố gắng như thế nào thì cuối cùng

Vẫn khiến em phải khóc

Nhưng có một loại tình yêu

Là vì để chia ly

Chỉ đề lại cho em hồi ức

Mà không trao em kết cục*

Phương Thành hé mở mắt ra, nhớ tới Vu Đồng, lòng anh chua xót: “Tiền Nghiệp, bài hát này tên là gì vậy?”

““Có một loại tình yêu là vì chia ly” của Vương Tranh Lượng ạ.”Phương Thành gật đầu, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thật lâu sau, cuối cùng cũng đến nhà tù, Phương Thành vào thăm Hứa Tuệ Tâm theo đúng quy trình của nhà tù, anh phát hiện trên sổ ghi chép thấy tháng trước bà nội cũng tới gặp Hứa Tuệ Tâm một lần.

Phương Thành ngồi chờ trên ghế, chờ cánh cửa ấy mở ra.

Lúc Hứa Tuệ Tâm xuất hiện trước mặt Phương Thành với dáng vẻ vô cùng tiều tụy, anh vẫn lạnh nhạt như trước.Hứa Tuệ Tâm đi lại khập khiễng, trên người chằng chịt vết thương, phần lớn đã đóng vảy lại nhưng vẫn vô cùng xấu xí.



Bà ta đưa tay vén mái tóa lòa xòa trước mặt lên mà nhìn Phương Thành: “Phương Quân sắp thành công rồi.”

Phương Thành không nói gì, hiện giờ, cổ phần trong tay Phương Quân quả thật đã có thể ngang hàng với anh rồi.“Thứ mà bà nội cậu muốn bảo vệ, muốn để lại cho cậu đã vào túi con trai tôi hết rồi.” Hứa Tuệ Tâm khác hẳn với trạng thái bình thường, chỉ nói với vẻ bình tĩnh.

Phương Thành không nói gì.

Ánh mắt Hứa Tuệ Tâm đờ đẫn: “Là nhà họ Phương các cậu có lỗi với tôi, là bố cậu có lỗi với tôi.



Bất kể là làm cái gì thì cả đời này tôi vẫn không hối hận.



tất cả những điều này đều là vì Phương Quân.”

“Nó là con trai tôi, là nơi gửi gắm duy nhất trên đời này của tôi.



Ha, những người khác chẳng là cái thá gì hết.”Phương Thành chậm rãi lên tiếng: “Hồi bé, bà đối xử với tôi rất dịu dàng hiền từ.



Bây giờ nghĩ lại, thật ra là bà muốn tôi tin tưởng bà, để tôi nghe lời bà đúng không?”

Hứa Tuệ Tâm không hề phản bác, chỉ lặng im nghe anh nói.“Nên là, tôi đã bị bà lừa một lần.



Lúc đó tôi vừa mới không còn mẹ nên mới thử đón nhận bà.



Bà bảo tôi đi đến chân cầu mua khoai lang, tôi cũng đi.



Thật ra bà muốn để ông nội Vu Đồng mượn cơ hội sờ xương của tôi phải không?” Phương Thành cười lạnh: “Thật ra chỉ cần suy nghĩ kĩ thì lời nói dối này của bà sẽ tự động bị sụp đổ.



Một người cao quý, ngông cuồng tự cao tự đại như bà sao lại thích ăn khoai lang chứ.



Chỉ có điều lúc đó tôi lại tin bà.”

Hồi bé, anh muốn tự lừa gạt bản thân là có thể đón nhận Hứa Tuệ Tâm.



Nhưng anh không dối lừa được tiếng lòng của mình, nên anh đã quyết định rời đi, quyết định không lại gần ngôi nhà ấy nữa, giả vờ tất cả mọi thứ rất hoàn hảo.

Hứa Tuệ Tâm chỉ nhìn anh mà không nói gì.

“Sau khi Vu Đồng rời đi, tôi đã điều tra ra tất cả mọi chuyện mà bà đã làm với ông nội cô ấy.



Nên kết cục lúc này của bà là sự trừng phạt thích đáng dành cho bà, bà nên xem xét lại bản thân đi.”

Trong tù, những người mà trước kia Hứa Tuệ Tâm từng đắc tội chắc chắn sẽ dốc sức muốn giết bà ta.



Nên bây giờ bà ta có tàn tật, có bị thương cũng không một ai hỏi han.

Phương Thành liếc nhìn bà ta: “Tôi chỉ muốn nói những lời này thôi.”

Hứa Tuệ Tâm cười khổ, ánh mắt trống rỗng, dường như hơi rơm rớm: “Tôi đã sai quá sai, không còn hối lỗi được nữa rồi, nên chỉ có thể xuống địa ngục thôi… Chỉ mong tất cả báo ứng đều giáng xuống người tôi là được…”

Hứa Tuệ Tâm tỉnh táo đến đáng sợ, bà ta không hề gào thét với Phương Thành mà chỉ ngồi ngẩn người.

Phương Thành đứng dậy: “Nếu khong còn gì muốn nói thì tôi đi đây.”

Hứa Tuệ Tâm cúi đầu, bỗng gọi anh lại: “Phương Thành.”

Phương Thành quay đầu lại, lặng lẽ nheo mắt nhìn bà ta.

Hứa Tuệ Tâm ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững thản nhiên, dáng vẻ như đã được giải thoát.



Bà ta há to miệng nói rành rọt: “Phương Thành, bà nội cậu đã hại chết bố mẹ Vu Đồng.”

Phương Thành nhìn dáng vẻ người không ra người ma không ra ma của bà ta.



Bây giờ, ngoài sự chán ghét ra, chút thương cảm cuối cùng của anh dành cho bà ta cũng biến mất.

“Đồ điên.”

Anh bỏ lại câu này rồi rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.