Thầy Sờ Cốt

Thầy Sờ Cốt - Chương 66: Chương 66




Khi ánh nắng ban mai ló rạng phía chân trời,Vu Đồng dần lấy lại ý thức.



Tất cả mọi thứ đều hiện rõ mồn một trong nắng sớm: Dự đau đớn, mồ hôi, nỗi hư vô, mờ mịt.



Cô chỉ còn cách Quỷ môn quan một bước.Vu Đồng hé mở đôi môi khô nứt ra, mệt mỏi quay đầu sang.Cừu Vui Vẻ đang ngủ ngoan trong nôi ở bên cạnh.



Cô mỉm cười, hốc mắt ngân ngấn nước.

Khi cô không hề cảm nhận đưỢc cái chết,cô lại ở trong đám cháy cách cái chết chỉ trong gang tấc.



Mà lần này, khi cô đã thực sự cảm nhận được thì cô lại may mắn sống tiếp.



Tạo hóa trêu ngươi có lẽ chính là như vậy.

Hoặc có thể nói, thật ra cô đã chết một lần,phụ nữ sinh con cũng giống như một lần đi qua cửa tử.

Vu Đồng muốn giơ tay sờ Cừu Vui Vẻ nhưng cái nôi lại cách cô quá xa.



Miệng cô khó nhọc phát ra tiếng nhưng dù có thế nào cũng không với tới được.



Không ngờ,cái nôi lại được đẩy về phía cô một cách chậm rãi.

".."

Vu Đồng kinh ngạc hơi ngước mắt lên.



Lúc này,cô mới phát hiện ra có người nằm trên giường bệnh cạnh giường của cô.Cô tập trung nhìn kĩ, là đàn ông.

Vu Đồng nhìn người đó.Anh chậm rãi ngồi xuống nheo mắt nhíu màynhìn cô.



Cô khẽ gọi: “Anh..."

Hàn Húc đứng lên, muốn trách cứ nhưng lại không nỡ: “Em có biết suýt chút nữa em đã chết do băng huyết hay không?"

Vu Đồng khẽ sờ đầu Cừu Vui Vẻ,không quá để ý đến lời của Hàn Húc.

Hàn Húc trầm giọng: “Vu Đồng."

Vu Đồng vẫn nằm im,khẽ nói nhẹ tênh: “Không phải em vẫn sống đấy sao?"

Hàn Húc vẫn lải nhải: “Nếu không phải ông lén gọi điện cho anh từ sớm,để anh mớivội vàng đi máy bay tới đây thì sao anh có thể tới đúng lúc em đẻ chứ? Nếu chỉ còn một mình ông thì em muốnông phải làm sao đây?"

Vu Đồng cụp mắt,là cô đã không nghĩ chu toàn: “Xin lỗi..."

Cô nhìn xung quanh: “Ông đâu rồi ạ?"

"Ông đã canh chừng em cả đêm.Anh kêu ôngvề nghỉ ngơi rồi."

Vu Đồng áy náy: "Em lại khiến ông phải lo lắng rồi."

Hàn Húc nguôi ngoai cơn giận.



Anh giận lẫy với cô em gái vừa sinh con xong làm gì chứ?Anh cụp mắt nhìn đứa bé nằm trong nôi,vừa nãy anh nói chuyện hơi to tiếng mà đứa bé vẫn ngủ rất ngoan,không tỉnh lại,dễ dãi thật đấy.

Vu Đồng chỉ Cừu Vui Vẻ,cười nói: “Là con trai ạ?"

Hàn Húc kinh ngạc: “Ừm, sao em biết?"

Vu Đồng hơi kiêu ngạo: “Em là mẹ mà,nhìn là biết ngay."

Hàn Húc khom lưng, tỉ mỉ ngắm Cừu Vui Vẻ thêm vài cái: “Không phải người ta hay nói con trai giống mẹ hay sao? Nó chẳng giống em chút nào hết."



Vu Đồng xem giờ: “Em không được đẹp cho lắm, giống bố đẹp hơn nhiều."

Hàn Húc bật cười đành chịu: "Em định đặt tên cho nó là gì?"

Vu Đồng vui vẻ thích thú: “Cừu Vui Vẻ đó."

Hàn Húc giần giật khóe miệng: “Cừu Vui Vẻ?"

"Tên tục thôi."

Hàn Húc thở phào,làm anh giật mình, còn tưởng rằng Vu Đồng đẻ xong thì cũng hỏng não luôn rồi: “Vậy còn tên thật."

Vu Đồng thoáng trầm ngâm rồi nói: “Thả Nhàn."

Lúc khốn cùng vẫn cứ kiên cường*, tranh thủ nghỉ ngơi lúc bận rộn.



Cô muốn dạy con trai rằng cho dù có nghèo đến thế nào thì vẫn phải giữ cốt

khí,không được giống như cô thấy tiền là sáng mắt.Cho dù có bận đến thế nào thì cũng phải biết cách hưởng thụ, không được giống như bố nó, cù lần một cục.

Tuy cô không được học hành gì,lại đã đọc không ít sách nhưng dù sao cũng vẫn là dân mù văn thơ.



Cái tên này cũng chỉ là được đặt bừa, tên xấu cho dễ nuôi,dù sao cũng hay hơn là “Cẩu Đản" hay “Vượng Tài".



Cừu Vui Vẻ: Mẹ thật sự là mẹ ruột của con đó!

Sau khi sinh Cừu Vui Vẻ,Vu Đồng cảm thấy mình có một vài thay đổi, cái rõ nhất có lẽ là ngực to hơn.



Sau khi Cừu Vui Vẻ cai sữa, ngực cô vẫn không nhỏ lại, éc...!Cái này có được coi là gặp họa đượcphúc không?

Cừu Vui Vẻ không thích khóc nên Vu Đồng cũng bớt lo.



Những lúc con nhà người ta khóc “oe oe" thì con trai nhà cô lại cười hề hề ngây ngô,cô liền hôn chụt cu cậu mấy cái.

Có lẽ là Cừu Vui Vẻ biết nếu cu cậu quấy thì mẹ sẽ ném mình vào ngõ cho tự sinh tự diệt.người không biết chắc còn đoán Vu Đồng là mẹ kế.

Đương nhiên, mấy cái này chỉ là nói đùa thôi.

Cừu Vui Vẻ hơn hai tuổi, đã biết chạy nhảy,miệng không ngừng nói bi bô,thông minh hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.



Vu Đồng luôn luôn âm thầm cảm khái gen của cô quả là vượt trội.

Cừu Vui Vẻ thích chạy khắp nơi ở trong ngõ, là cao thủ lê la trong xóm, được hàng xóm hết sức cưng chiều,tay không ra ngoài, chặt bị về nhà.

"Mẹ ơi,mẹ ơi, mẹ ơi." Cừu Vui Vẻ nói bi bộ chạy từ bên ngoài vào,bánh kẹo rơi liềng xiểng từ trong túi ra.

Vu Đồng đang bận bán miếng dán màn hình qua mạng.



Cô nhìn thoáng qua Cừu Vui Vẻ rồi cúi người nhặt đống kẹo bị rơi dưới đất lên.



Cô vươn tay đặt cậu nhóc lên đùi,dịu dàng hỏi: “Sao vậy? Lại có chuyện gì?" Cậu nhóc nhà cô luôn có mười vạn câu hỏi vì sao.

Cừu Vui Vẻ chọc má: “Tại sao chúng ta lạichuyển nhà ạ?Như thế thì bác sẽ không tìm được chúng ta đâu."

Vu Đồng thuận miệng đáp: "Chúng ta đang chơi trò trốn tìm với bác thôi."

Cừu Vui Vẻ móc kẹo trong túi ra đặt trước laptop: "Mẹ ơi,cho mẹ hết đấy ạ."

Vu Đồng cúi đầu thom lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cu cậu: “Ngoan lắm."

"Mẹ ơi, con đi tìm cụ chơi đây ạ."

Vu Đồng cười nói: “Đi đi,nửa tiếng sau thì dắt ông đi ra ăn cơm nhé."

"Vâng!" Cừu Vui Vẻ chạy lon ton ra ngoài.

Vu Đồng ôm đầu thở dài.





Sức khỏe của ông càng ngày ngày yếu,nhanh thật, Cừu Vui Vẻ cũng đã lớn như thế rồi.

Vu Đồng lắc đầu đứng dậy đi về phía phòng bếp,nửa tiếng sau đã có cả bàn đồ ăn phong phú.



Không có Phương Thành,cô cũng chỉ có thể tự lo cơm nước cho bản thân thôi.

Cừu Vui Vẻ nắm tay ông cụ đi tới trước bàn vuông.Vu Đồng tìm chiếc ghế bành thoải mái để ông ngồi xuống.

"Khụ kh...!khụ khụ..." Ông cụ ho đến kiệt sức.

Vu Đồng nhìn thấy hết nhưng chỉ lặng lẽ múc canh cho ông rồi dặn dò: “Ông, ông nhớ uống thuốc sau bữa ăn đó."

Lão gia tử gật đầu: “Được...ĐượC...!Khụ khụ"

Tuy Cừu Vui Vẻ còn nhỏ nhưng cậu nhóc vẫn biết bởi vì bệnh tình của cụ không tốt nên ngày nào mẹ cũng rất buồn.



Cu cậu chu môi đáng yêu trèo lên chiếc ghế cao đến cổ mình, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.

Cừu Vui Vẻ dùng chiếc thìa Doraemon của mình múc một thìa canh trứng cà chua.Cu cậu lập tức phun ra.

Nhìn thấy dáng vẻ của Cừu Vui Vẻ, Vu Đồng uống thử một ngụm rồi cũng phun ra.



Cô bỏ nhầm muối thành đường rồi,canh có vị ngọt...

Ông cụ dừng ho khan, liếc nhìn dáng vẻ của cô, ông cụ khàn giọng ngạc nhiên hỏi: “Nhóc co...!Mày nếm được vị rồi hả?"

Cừu Vui Vẻ bị bộ hỏi: “Cụ ơi, mẹ nếm được Vị là sao ạ?"

Ông cụ giải thích: “Ừm.



Chính là mẹ cháu biết được đường có vị ngọt đó."

Cừu Vui Vẻ nhíu mày, chu môi nói: “Mẹ vẫn biết mà.Hôm qua lúc làm mứt ngó sen, mẹ còn nói chưa đủ ngọt nên bỏ thêm đường mà."

Vu Đồng bới từng miếng cơm trắng một.



Cô không nghe không thấy, không biết gì hết.



Cô chính là đà điểu.


Ông cụ lén nhìn phản ứng của Vu Đồng.Ông nghĩ ngợi rồi gắp cánh gà cho Cừu Vui Vẻ: “Thả Nhàn, ăn đi ăn đi."

Từ sau khi ra tù, Phương Quân thay đổi hẳn phong cách ăn chơi trác táng lúc trước.



Anh ta nỗ lực phấn đấu, dùng khoảng thời gian nhắn nhất để học quản lý kinh doanh.



Ở tập đoàn Phương thị, ai nấy đều thấy được anh ta đang đối đầu với Phương Thành.



Phương Thành nói hướng tây, anh ta sẽ khăng khăng chỉ hướng đông,lại còn nói năng đâu vào đấy, khiến không ít người ủng hộ.

Cuộc họp hội đồng cổ đông kết thúc, trong phòng họp rộng rãi chỉ còn lại Phương Thành và Phương Quân.Hai người ngồi ở hai bênbàn họp hình bầu dục, chỉ cần ngước mắt lên là sẽ nhìn thấy nhau.

Ký xong tập tài liệu cuối cùng,Phương Thành không nhanh không chậm đóng bút máy lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn."“Cạch" một tiếng,anh đóng kẹp tài liệu lại,ngả người tựa ra sau, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, nheo mắt nhìn Phương Quân ở phía đối diện với hờ hững.

Phương Quân xoay cây đen bút trong tay,khiêu khích: “Phương Thành, thế nào,tôi không hề kém anh chứ."

Phương Thành không lên tiếng, vẻ hờ hững vẫn thường trực trên mặt.

Chiếc bút bay từ trong tay Phương Quân ra ngoài,rơi xuống dưới đất.





Phương Quân hơi nhếch môi.Anh ta nói với vẻ không mang ý tốt: “Tôi không phụ tất cả những gì mẹ đã làm cho tôi.Nhà họ Phương sẽ là của tôi.



Chẳng bao lâu nữa, người nắm giữ nhiều cổ phần nhất sẽ là tôi."

Phương Thành liếc anh ta một cái rồi đứng dậy, xoay người đứng trước cửa sổ của tòa cao ốc nhìn ra phố xá nhộn nhịp.



Anh nói bằng giọng điệu chẳng mấy để tâm: “Vậy sao..."

Phương Quân siết chặt nắm đấm.



Anh ta bỗng đứng phắt dậy, sống lưng thẳng tắp: “Dựa vào cái gì mà lúc nào cũng cũng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu coi thường ấy? Anh nên biết người bố thương nhất chính là tôi! Bà thương anh thì sao chứ? Bà già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa!"

"Kiềm chế cái tính dễ tức giận của chú đi.Sau này sẽ bớt ăn quả đắng hơn!"

Phương Quân gào lên: “Tại sao anh không tức giận!"

"Chú muốn chọc giận anh, tại sao anh lại phải mắc bẫy, tự tìm khó chịu cho mình?"

Phương Quân hừ lạnh khinh thường.



Sự hận thù hiện lên trong đôi mắt ti hí.Anh ta cầm tài liệu trên bàn lên rồi đi về phía cửa.



Đôi giày da giẫm mạnh lên chiếc bút mực vừa bị anh ta làm rơi xuống đất,chiếc bút bị giẫm nát tan,tiếng “cạch" lọt vào tai Phương Thành.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Thành quay đầu lại.



Anh quay đầu lại, khi còn bé, nó là đứa trẻ ngoan lắm cơ mà...

Cuối thu, ông cụ nằm trên giường cả ngày,mặt mày xanh xao.




Vu Đồng đi tới cạnh giường, nhìn dáng vẻ của ông cụ, cô không kiềm được muốn bật khóc, không còn nhiều thời gian nữa rồi.

Ông cụ kéo tay Vu Đồng: “Nhóc con, ngồi đi."

Cô ngồi xuống mép giường.

Ông cụ do dự hồi lâu mới hỏi: “Nhóc con, vị giác quay lại rồi hả?"

Vu Đồng cố nén nước mắt mà cười gật đầu: “Vâng."

"Từ khi nào vậy?"

"Từ sau khi đẻ Cừu Vui Vẻ là đã có thể nếm được vị rồi."

Ông cụ hiểu ra,khẽ vuốt cằm,ánh mắt không có tiêu cự: “Có thể là ông trời thấy cháu đã từng cận kề cái chết một lần nên đã cho cháu sống lại."

Vu Đồng cụp mắt khẽ đáp: “Vâng" .

Ông cụ hỏi với vẻ mệt mỏi: “Vvậy cháu đã nhớ lại tất cả những chuyện mơ hồ rồi sao?Năng lực cũng quay lại rồi sao?"

Vu Đồng gật đầu nghẹn ngào: “Vâng...!Nhớ lại tất cả rồi, cũng quay lại hết rồi ạ."

Ông cụ nắm chặt tay cô hơn: “Đừng trách Phương Thành.Nó không biết rõ mọi chuyện,cũng không làm gì sai hết.Nó là người đáng để dựa dẫm."

Vu Đồng rơi nước mắt: “Vâng, vâng...!Cháu biết rồi, biết rồi..."

Ông cụ chớp mắt, lại nhớ ra gì đó: “Ông vẫn chưa hỏi cháu,sao lúc trước cháu lại biết kết cục của việc sờ xương người chết.."

"Cháu đọc được từ một quyển trục."

"Quyến trục...!“Sách xương người" à...!Quyển trục đó đâu rồi?"

"Bị cháu đốt rồi..."

Ông cụ yên tâm: “Đốt rồi cũng tốt, đốt rồi cũng tốt..."


Ông cụ run run giơ tay lên chỉ vào chiếc ngẫn ngọc trên cổ Vu Đồng: “Ông vẫn còn chuyện chưa nói cho cháu...!Chiếc nhẫn đó...!Khi đeo nó,đứa bé cháu sinh ra sẽ không còn trùng cốt với ai nữa...!Sau này cũng sẽ không còn...!Thả Nhần,cháu đừng dạy nó sờ xương,để nó có một cuộc sống bình thường.



Sau khi lớn lên thì tìm cô gái nó thích,sống cuộc sống đơn giản."

Vu Đồng khóc không thành tiếng: “Vâng..."

Ông cụ nhìn lên nóc nhà,thều thào nói: “Thầy sờ c...!biến mất từ đời cháu đi...!biến mất đi."

Thứ đã nên biến mất từ lâu thì cứ để nó nhấm chìm trong sự thay đổi của thời đại đi.

"Nhóc con...



"Dạ."

"Nghe theo trái tim của mình...!trở về đi...!Cháu đã trốn tránh lâu như vậy,cũng nên đối mặt rồi..."

"Vâng..."

Dặn dò xong những chuyện này,ông cụ lại nói dông dài cả đống chuyện,sau đó yên tâm nở nụ cười: “Bà cháu...!sắp tới đón ông rồi..."

Vu Đồng cúi người,trán chạm lên hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau.



Cô không kiềm nén được khóc òa lên, nước mắt giàn giụa như vỡ đê.

Hôm nay,Vu Đồng lần đầu tiên chủ động gọi cho Hàn Húc, nói ông cụ không còn mấy ngày nữa, bảo anh tới chỗ ở hiện tại của cô.



Hàn

Húc nghe vậy liền vội vàng chạy tới.

Cuối cùng, ông cụ vẫn không thể qua được mùa thu.



Ngày ông đi, Vu Đồng, Hàn Húc,Cừu Vui Vẻ đều có mặt trước giường ông.Ông cụ ngước đôi mắt đã nặng trĩu nhìn họ lần cuối cùng rồi đi vào giấc ngủ ngàn thu.

……

Trước mộ, Cừu Vui Vẻ được Vu Đồng bế.



Cậu nhóc nghiêng mặt qua hỏi: “Mẹ ơi, cụ đi đâu rồi ạ?”

Vu Đồng khẽ mỉm cười: “Cụ đi tìm cụ bà của con rồi.”“Vậy cụ sẽ về chứ ạ?”

“Vĩnh viễn không về nữa.”

Cừu Vui Vẻ thấy hơi mất mát.



Cậu nhóc rất thích cụ: “Cụ và cụ bà ở bên nhau thì sẽ vui vẻ ạ?”

“Ừm, sẽ mãi mãi vui vẻ.”

Cừu Vui Vẻ chu môi: “Vậy được rồi.



Cụ vui là quan trọng nhất.”

Vu Đồng thơm lên má cậu: “Ừm, Thả Nhàn ngoan lắm.”

Vu Đồng chăm chú nhìn bia mộ, cô cụp mắt khẽ nhếch khóe môi.



Trước khi chết, ông đã nói với cô: “Vu Đồng, chỉ khi Phương Thành sắp chết, cháu mới sờ được xương của nó.



Lúc đó, cháu sẽ nhận ra cuộc đời của nó mà cháu nhìn thấy luôn có cháu.



Quá khứ và tương lai, trừ cháu ra, nó nào còn tương lai nào khác nữa.”

Vu Đồng nhớ lại lúc ông cụ nói những lời này, gương mặt lắng đọng dấu vết thời gian của ông cụ mang theo ý cười, giọng điệu cũng vui vẻ.



Cô đoán chắc chắn là ông đang nghĩ đến bà nội.

“Cừu Vui Vẻ.”

“Dạ…” \(0^◇^0)/

“Con muốn gặp bố không?”

“Không phải bố chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích hay sao ạ?” \(0^◇^0)/

Hàn Húc ở bên cạnh nghe mà toát mồ hôi: -_-|| Ai dạy nó vậy…

Vu Đồng cười ngượng ngùng: “Ha ha, ha ha, ha ha ha, lúc trước mẹ nói như vậy sao?”

“Vâng ạ.” \(0^◇^0)/

Vu Đồng: Chắc chắn không phải là cô nói… -_-||)