Thầy Sờ Cốt

Thầy Sờ Cốt - Chương 55: Chương 55




Mùa đông đã qua, xuân đã đến được hơn nửa tháng, mấy cô gái trẻ tuổi bắt đầu ăn mặc lộ mắt cá chân đi lại trên đường.



Vu Đồng trề môi chống cằm bọn họ, rõ ràng cô cũng là con gái mà, có điều chỉ khoác thêm cái áo khoác của các bà thím mà thôi.

Một cơn gió thổi tới, Vu Đồng bị lạnh đến run người, không nhịn nổi khịt mũi.



Ngày nào cô cũng không đắp chăn lúc ngủ, gần đây thời tiết ấm lên, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lớn, chắc không phải là cô bị cảm lạnh rồi chứ?

Ông cụ liếc nhìn cô: “Nhóc con, mày sao vậy?”

Vu Đồng lắc đầu: “Cháu không sao, không sao.”

Ông cụ lại liếc nhìn dáng vẻ run rẩy của cô, không nói gì cả.

Vu Đồng lất điện thoại ra xem giờ: “Ông, đến bữa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Từ khi ông cụ quay lại, Vu Đồng hiếm khi ăn trưa với Phương Thành nữa.



Bình thường cô sẽ cùng ông đến quán cơm nhỏ, gọi một vào món rau xào coi như là bữa trưa.



Hàng ngày, lúc đi ra ngoài, Phương Thành đều đưa tiền cơm cho cô.



Sợ cô tiết kiệm nên tối nào lúc gặp nhau anh cũng kiểm tra xem cô có tiêu đến hay không.

Vu Đồng đứng lên dọn hàng, lại một cơn gió thổi tới khiến cô lạnh run người.



Cô chở ông cụ tìm một quán cơm ở gần đó.

Sau khi tìm được một quán yên tĩnh, Vu Đồng nhanh chóng gọi ông chủ rồi khịt mũi nói: “Ông chủ, có nước trắng không ạ?”

Ông chủ có thân hình hơi mập nhiệt tình đáp: “Có có có, đây, cháu rót đi.”

Ông chủ cầm ấm trà lại, tiện thể đưa thực đơn cho Vu Đồng.



Lúc Vu Đồng rót nước, ông chủ liếc cô rồi nói: “Cô gái à, cho dù là mùa xuân thì cháu cũng không thể ăn mặc phong phanh như vậy được.



Cháu xem cháu lạnh thế nào rồi kìa.”

Vu Đồng xua tay: “Ông chủ, cháu không sợ lạnh.”

Ông chủ đặt cốc nước nóng trước mặt cô: “Cháu nhìn đi, cháu lạnh đến mức sụt sịt rồi mà còn kêu không sợ lạnh, mau cầm cốc nước nóng mà ủ tay đi.”

“Cảm ơn ông chủ.”

Ông chủ nhiệt tình đáp: “Bảo ông nội cháu cũng phải mặc nhiều vào, già rồi không chịu được lạnh đâu.”

Vu Đồng gật đầu thật mạnh: “Vâng vâng vâng.”

Gọi đồ ăn xong, ông chủ đi vào nhà bếp, chỉ để lại ở mặt trước cậu trai trẻ thu ngân.



Vu Đồng cầm cốc trà nóng bằng hai tay, miệng thổi khẽ rồi cẩn thận nhấp từng ngụm một.

Ông cụ nhìn cô, mày hơi nhíu lại: “Ê, nhóc con…”

Vu Đồng thản nhiên đáp: “Dạ?”



“Mày như thế này bao lâu rồi?”

Cô ngẩng đầu lên: “Thế nào ạ?”

“Thấy lạnh đó.”

“Được một thời gian rồi ạ…” Vu Đồng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Có lẽ là bị cảm lạnh rồi…”

Ông cụ ngẩn người gật đầu.

Đang ăn cơm thì Vu Đồng nhớ ra USB lưu tài liệu của Phương Thành vẫn còn ở chỗ cô.



Hôm qua anh không cẩn thận mang về nhà, sáng nay lúc ra ngoài lại quên cầm theo.



Anh đã gọi điện về kêu cô buổi tối tới tìm anh thì cầm giúp anh.

Vu Đồng lùa nhanh đống cơm trong bát rồi ói: “Ông, ông cứ ăn từ từ, cháu đi đưa đồ cho Phương Thành.”

Ông cụ ngẩng đầu lên: “Được, mày đi đi.”

Vu Đồng đứng lên, trả tiền cơm xong liền đeo túi, dặn dò ông cụ: “Ông, buổi chiều ông đừng bán hàng nữa, về khách sạn nghỉ đi.





Cháu đến chỗ Phương Thành rồi không quay lại đâu.



Xe điện ông cứ lái đi đi, cháu sẽ đi xe buýt, sáng mai gặp ở chỗ cũ.”

Ông cụ chậm rãi gật đầu: “Ừm, được, ông biết rồi.”

Lúc này Vu Đồng mới yên tâm rời đi.

Sau khi cô đi, ông cụ gác đũa, trầm ngâm nghĩ ngợi gì đó rồi run rẩy đứng lên, khom người đi ra cửa nhìn Vu Đồng lên xe buýt.



Ông vội vàng quay lại lấy túi vải của mình, lái chiếc xe ba bánh điện về phía ngược lại.

*

Vu Đồng tới tổ thư họa, cô đứng ngó nghiêng trước cửa ra vào.



Bên trong không có ai, cô nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.



Ừm..



Phương Thành đang ở căn tin.


Cô cười mở mắt ra, mọi người đi ăn trưa rồi.

Vu Đồng đi vào ngồi lên ghế, lấy điện thoại ra cúi đầu nghịch.

Không lâu sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.



Cô ngẩng đầu, là thầy Vương và Lã Mông Dương.



Vu Đồng đứn lên chào: “Thầy Vương.”

Thầy Vương cười hỏi cô: “Sao hôm nay lại tới sớm vậy?”



“Em mang đồ tới cho Phương Thành ạ.”

Cô ngó ra nhìn phía sau hai người, không thấy Phương Thành.

Lã Mông Dương nói chen vào: “Cô, thầy đang ở dưới lầu nói chuyện với chuyên gia từ thành phố Lâm tới, một lát nữa mới lên.”

Vu Đồng gật đầu: “Ờ ~ ”

Thầy Vương và Lã Mông Dương không nghỉ ngơi mà cúi người làm việc luôn.



Vu Đồng vẫn ngồi yên lặng trên chiếc ghế ở bên cạnh làm chuyện của mình như bình thường.

Đợi thêm mà một lúc lâu vẫn chưa thấy Phương Thành quay lại, Vu Đồng nhớ ra công việc của anh rất bận.



Cô lấy chiếc USB ra, mím môi suy nghĩ, hay là cô cứ để USB lại rồi tự về trước.

Vu Đồng đứng dậy đi đến bàn làm việc của Phương Thành, đặt chiếc USB lên chiếc bàn nhỏ dễ thấy.

Sau đó, cô nói với Lã Mông Dương: “Mông Dương, USB của thầy cậu đặt ở đây nhé, lát nữa anh ấy về thì nói với anh ấy, tôi đi trước đây.”

Lã Mông Dương gật đầu: “Cô yên tâm đi.”

“Ừm.”

Vu Đồng xoay người, ánh mắt liếc qua quyển trục đang để mở trên bàn làm việc của Phương Thành, cô dừng bước, sững sờ quay đầu lại.

Cô nhìn chằm chằm thật lâu rồi quay người lại, cúi đầu nhìn kỹ những chữ cổ chằng chịt trên đó.



Chốc lát sau, cô kinh ngạc, giọng nói run rẩy: “Mông, Mông Dương…”

Lã Mông Dương ngẩng đầu lên: “Dạ?”

“Đây là gì vậy?” Vu Đồng nhìn quyển sách cổ không chớp mắt.

Lã Mông Dương giải thích: “Văn vật cần phục chế mới được đưa tới không lâu.”

Thầy Vương ngẩng đầu, đẩy giọng kính lên, lo lắng hỏi: “Vu Đồng, sao vậy?”

Vu Đồng nắm chặt quai chiếc túi vải, hốt hoảng lắc đầu: “Không, không sao ạ…”

Cô mở to mắt, đọc mấy hàng chữ cổ trên đó hết lần nầy đến lần khá.




Cô sững sờ lùi lại một bước, đụng phải nắp cốc của Phương Thành, cái nắp rơi xuống bàn gỗ.



Tiếng “choang” vang lên trong tổ thư họa đang yên tĩnh.

Lã Mông Dương và thầy Vương nhìn cô với vẻ nghi hoặc.



Thầy Vương lên tiếng: “Vu Đồng?”

Ánh mắt cô mơ màng, đôi mắt lấp lánh nước chạy ra ngoài.

Lã Mông Dương ngây ra một lát rồi đuổi theo: “Cô! Cô sao vậy?”

Vu Đồng chạy rất nhanh, Lã Mông Dương không đuổi kịp nên nhanh chóng quay lại tổ thư họa, lo lắng hỏi thầy Vương: “Ông giáo Vương, có cần gọi điện nói cho thầy không? Nhìn cô như thế bất thường lắm.”

Thầy Vương vội vàng gật đầu: “Gọi, gọi chứ, mau gọi đi, đừng để có chuyện.”



Mấy phút sau, Phương Thành chạy hồng hộc về tổ thư họa: “Mông Dương, sao vậy?”

Lã Mông Dương khoa chân múa tay vội vàng giải thích: “Cô tới đưa USB cho thầy.



Cô đặt USB trên bàn rồi kêu em nói lại với thầy một tiếng.



Sau đó có xem quyển sách cổ thầy đang phục chế một lát, sau đó hỏi kiểu gì cô cũng không chịu nói, sau đó nữa cô ấy chạy biến đi luôn, sau đó thì không có sau đó nữa…”

Phương Thành vội vàng bước tới trước bàn làm việc, cúi đầu nhìn quyển sách cổ: “Cậu nói là cô ấy xem quyển sách cổ một lát rồi chạy đi à?”

Lã Mông Dương gật đầu.

Phương Thành nhíu mày, loại chữ cổ này đến anh còn khó mà hiểu được, Vu Đồng đọc hiểu sao?

Phương Thành lấy điện thoại ra lại gọi cho Vu Đồng nhưng vẫn không có ai nghe máy.



Anh rảo bước đi sang phòng bên cạnh, vội vàng thay quần áo: “Thầy Vương, Mông Dương, em đi ra ngoài một chuyến.”

Thầy Vương: “Được được, mau đi đi.”

Vu Đồng ngồi trên taxi lau nước mắt.



Cô đã gọi cho ông nhưng điện thoại lại báo tắt máy, bốn chữ “ruột như lửa đốt” cũng không thể miêu tả tâm trạng của cô lúc này.

Vu Đồng nghẹn ngào lẩm bẩm: “Nghe máy đi… Mau nghe máy đi…” Cô cuống đến mức giậm chân.

Lái xe taxi không nhịn được nữa: “Người đẹp à, cô đừng vội, sắp tới rồi.”

Vu Đồng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, nhìn phong cảnh lao vùn vụt ngoài cửa xe.

Cô hiểu hết những chữ trên quyển sách cổ, nó giống hệt với sách cổ mà tổ tiên truyền lại mà hồi nhỏ ông nội cho cô đọc.



Cuối cùng cô đã hiểu tại sao ông cô lại kín như bưng, có chết cũng không nói cho cô kết cục của việc sờ cả ba loại xương cấm kỵ.


“Người đẹp, đến nơi rồi.”

Vu Đồng móc năm mươi tệ từ trong túi ra đưa cho lái xe: “Không cần trả lại.”

Cô chạy vào khách sạn Thịnh Hoàng, đi thang máy lên phòng của ông cụ, ra sức nhấn chuông cửa.

Cửa mở ra, ông cụ kinh ngạc nhìn Vu Đồng đang nước mắt tèm nhem: “Nhóc con, mày sao thế này…”

Vu Đồng bụm mặt, ngồi sụp xuống khóc rống lên: “Ông… Sao ông không nghe điện thoại… hu hu…”

Ông cụ hoảng sợ xốc Vu Đồng lên: “Nhóc con, mày mau dậy đi, vào trong đã, khóc cái gì chứ.”

Vu Đồng thẫn thờ bị xốc lên, ông cụ đỡ cô vào trong, để cô ngồi lên ghế sô pha, cầm khăn giấy lau nước mắt cho cô.



Vu Đồng tức giận nhìn ông rồi đứng phắt dậy: “Ông!”

Ông cụ mờ mịt: “Sao?”

Vu Đồng chất vấn ông: “Tại sao, tại sao cháu không bao giờ nhìn thấy ông qua những người khác.”

Ông cụ hoang mang: “Nói cái gì đấy, không phải ông vẫn đang đứng ở đây đấy sao?”

Vu Đồng nghẹn ngào: “Trừ Phương Thành ra, trước kia ông đã từng nói với cháu ông đã từng thấy cháu qua những người khác, ông còn nhớ không?”

Ông cụ sửng sốt rặn ra hai chữ: “Có nhớ…”

Đó là lúc ông nhận Vu Đồng từ chỗ người ta.



Khi đó, ông vẫn còn năng lực, có một hôm bán khoai lang, ông không cẩn thận đụng phải tay khách hàng, nhìn thấy cảnh Vu Đồng bảy, tám tuổi ngồi bên lò khoai lang gào khóc.

Thầy sờ cốt không xem được số mệnh của mình, nhưng nếu thật sự tò mò thì có thể để một thầy sờ cốt khác sờ tay người bình thường để xem thử.

Vu Đồng run run nói: “Nhưng… Từ lúc cháu có ký ức đến giờ, cháu chưa từng nhìn thấy chuyện gì liên quan tới ông, bất kể là từ bác gái bán bánh rán bên cạnh, hay là từ người mua khoai, cháu đều không nhìn thấy ông.”

Ông cụ há miệng: “Nhóc con…”

“Ông… rõ ràng ông với cháu đã ở bên nhau 20 năm, ít nhất cháu cũng phải nhìn thấy chút chuyện liên quan tới ông qua bác gái hàng xóm, nhưng… không có gì hết.





Cháu vẫn tưởng rằng là do năng lực của cháu không đủ nên mới không nhìn thấy, thì ra vốn dĩ không phải như vậy…”

Ông cụ đứng lặng người không nói gì.

Vu Đồng cụp mắt, nước mắt mắt tuôn như mưa, nói năng lộn xộn: “Ông, ông không biết đâu, lần trước cháu bị ông chú trọc đầu A Sơn bắt được, chú ấy dùng tính mạng của ông để uy hiếp cháu, cháu đã cuống đến mức nào…” Nhưng cô hoàn toàn chịu chết, bởi vì cô không nhìn thấy, bằng không cô đã sớm xác định được liệu ông có bị bắt hay không.

Ông cụ kinh ngạc: “Nhóc con…”

Vu Đồng ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt đen láy lấp lánh nước mắt, cô trầm giọng nói: “Xương người già, số mệnh gần hết, không còn đường quay lại, không thể sờ.



Nếu có người vi phạm, thần trí tiêu tan, ký ức rối loạn, tự gánh hậu quả.”

Trước kia, cô vẫn cho rằng ông nói “không nhớ rõ”, “không nhớ ra được” chỉ là đang lừa cô mà thôi.



Bây giờ cô đã biết hoàn toàn không phải vậy.

Vu Đồng rưng rưng nói tiếp.

“Xương người chết, xương cõi âm, xương vãng sinh, không thể sờ.



Nếu có người vi phạm, tổn thọ, tự gánh hậu quả.”

“Người sờ cả ba xương, mất hết năng lực.”

Ông cụ há miệng, thật lâu mà không nói được tiếng nào, cổ họng khô khốc: “Nhóc con, cháu…”

Vu Đồng vô lực quỳ sụp xuống trước mặt ông, nước mắt lã chã, ông của cô vốn đã bị tổn thọ, tổn thọ…

Vu Đồng ngẩng đầu lên, nghẹn ngào nói: “Ông… cháu không nhìn thấy ông qua người khác… Trước đó ông từng nói… chỉ có thầy sờ cốt đã chết mới không nhìn được…”

“Ông… ông lại lừa cháu… có phải ông vốn dĩ chẳng còn đến ba, bốn năm nữa…”

“Ông… có phải ông đã… có phải ông đã…”

Vu Đồng hoàn toàn không nói nổi hai chữ đó.

Ông cụ thở dài, chậm rãi ngồi xuống nói với giọng tang thương mà dịu dàng: “Nào, nhóc con…”

Ông cụ đỡ Vu Đồng, hai người cùng ngồi lên ghế sô pha.

Vu Đồng lẩm bẩm như người điên: “Không đâu… Ông không thể nào đã… Rõ ràng ông vẫn đang ở trước mặt cháu…” Cô nắm lấy tay ông cụ, tháo găng tay của ông ra, nắm chặt bàn tay của ông: “Tay vẫn còn nóng… vẫn còn nóng…”

Ông cụ vỗ lên mu bàn tay cô, không ngừng trấn an cô, để cô tỉnh táo lại: “Nhóc con, ông vẫn ở đây, vẫn ở đây…”

Vu Đồng nhìn mái tóc bạc phơ và khuôn mặt già nua của ông cụ, gật đầu như đang xác nhận.

Ông cụ sờ đầu cô như hồi còn bé: “Nhóc con, đã từng nghe thấy tá mệnh* chưa?”

Vu Đồng yên lặng lắc đầu.

Ông cụ cũng không thấy lạ, ông đã đốt hết những quyển sách nghịch thiên cải mệnh, không cho Vu Đồng đọc chúng.

Ông cụ vuốt ve đầu cô: “Nhóc con, ông vẫn luôn tìm kiếm một thứ, trước đó không tìm được nên ông chưa thể đi, bởi vậy ông đã dùng một vài cách để mượn mười năm tuổi thọ của kiếp sau, nhiều nhất cũng chỉ mượn được mười năm thôi…”

Vu Đồng cắn răng, vặn ngón tay nghe.

Ông cụ khàn giọng nói tiếp: “Nhóc con, đáng ra ông đã nên đi từ lâu rồi, từ sáu năm trước đã nên đi rồi… Bây giờ đã tìm được đồ rồi, vẫn còn gần bốn năm nữa, ông muốn sống thật vui vẻ hạnh phúc bên cháu, để lại những ký ức thật đẹp, được không? Nghe thấy không?”

Vu Đồng cúi đầu, mặt đỏ bừng lên, cô muốn nuốt nước mắt vào lòng nhưng nước mắt lại không nghe lời cô, chảy tí tách lên tay cô.

Lát sau,c ô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au.



Cô quay sang nheo mắt nhìn ông cụ, ánh mắt tàn nhẫn, giọng nói âm u lạnh lẽo: “Ông, là ai? Là ai đã ép ông sờ xương?”

“Nhóc con…” Ông cụ nhíu mày không nói ra.

“ông, ông không nói cũng không sao.” Vu Đồng đứng lên: “Là mẹ kế của Phương Thành đúng không! Là Hứa Tuệ Tâm đúng không? Xương người già, xương người chết, tất cả đều do bà ta ép ông sờ đúng không?”

Còn chưa dứt lời, cô đã xoay người chạy vọt ra cửa.

“Nhóc con!” Ông cụ muốn đứng lên đuổi theo nhưng gần đây sức khỏe của ông càng ngày càng kém, có lòng mà không có sức.

Vu Đồng mở cửa ra, đụng phải một người, cô không để ý đến người trước mắt mà đẩy người đó ra, tiếp tục lỗ mãng xông ra.

Ông cụ hét lên với người đang đứng ở cửa: “Ngăn nó lại! Mau! Mau!”