Thầy Sờ Cốt

Thầy Sờ Cốt - Chương 52: Chương 52




Lúc Vu Đồng quay lại nhà Phương Thành, anh đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ đang định ra ngoài.



Cô đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, nhìn anh không chớp mắt.



Nhìn thấy cô, Phương Thành mới bỏ điện thoại đang đặt bên tai xuống.

“Anh định ra ngoài sao?”

Phương Thành bước mấy bước đến trước mặt cô: “Ừm, đi tìm em, tính ra đã hơn ba ngày rồi, anh lo em bị chảy máu cam, gọi điện cho em mà em không nhận.”

Vu Đồng ngây ra, vội vàng cúi đầu lục điện thoại từ trong túi ra, điện thoại đã chuyển về chế độ im lặng nên cô không nghe thấy, vừa nhìn đã thấy mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Phương Thành.

Cô ngửa đầu lên nhìn anh cười: “Anh không biết em ở đâu, cứ vậy ra ngoài tìm bừa sao?”

Phương Thành nói nghiêm túc: “Đến đồn cảnh sát.”

Vu Đồng nắm hai tay của anh: “Không phải em đã về rồi hay sao? Hơn nữa cũng không bị chảy máu cam, đúng không?”

Phương Thành xích lại gần một chút, nhìn chằm chằm mũi cô với vẻ nghi hoặc: “Đúng là không chảy máu cam, có chuyện gì vậy?”

Vu Đồng cúi đầu, mặt mày ủ rũ nói: “Phương Thành, em yêu anh mất rồi.”

Phương Thành ngây ra, lời tỏ tình đến quá bất ngờ khiến anh hơi luống cuống.

“Khụ, ừm…” Anh ấp úng đáp.

Hai tay Vu Đồng vỗ nhẹ lên má anh, mếu máo hỏi:”Sao anh lại có dáng vẻ như thế này hả?”

Phương Thành sờ tay Vu Đồng, cười khẽ: “Bỗng nhiên em lại trực tiếp như vậy, anh cũng không biết phải làm gì lúc này.”

Cô cười hì hì: “Ông nói, em đã yêu anh rồi thì sẽ không chảy máu cam nữa.”

Đây là biểu hiện của việc cơ thể thành thật hơn suy nghĩ.

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy có thần của cô, mặt mày không giấu nổi nụ cười: “Ừm, biết rồi, hôm nay em đã tỏ tình với anh hai lần rồi.”

Vu Đồng nheo mắt lại: “Haiz, mấy ngày em không ở đây, anh có ngủ ngon không?”

Anh gật đầu: “Rất ngon.”

Vu Đồng bỗng nhảy phóc lên, hai tay vòng qua cổ anh, chân quấn lấy lưng anh.



Phương Thành giật mình, bối rối vội vàng đỡ lấy cô rồi ngạc hiên hỏi: “Em làm gì vậy?”

Cô cúi đầu nheo mắt hỏi: “Nhìn đi, cơ thể anh thành thật hơn cái miệng của anh đó.





Nói.



Anh có yêu em không?”

Phương Thành vô cùng bất đắc dĩ, anh nhếch miệng cười rồi hơi ngẩng đầu hôn lướt lên cô coi như câu trả lời.

Vu Đồng bĩu môi, khẽ hừ lạnh: “Anh đúng là đồ đầu gỗ, còn không chịu nói gì thì hôn cũng vô dụng.”

Phương Thành không nói gì mà bế cô tiến lên trước hai bước.



“Rầm”, lưng Vu Đồng dán lên cánh cửa, cô cúi đầu xuống, chóp mũi chạm vào chóp mũi của anh, cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.

Phương Thành nghiêng đầu, nụ hôn lại rơi xuống, trằn trọc dây dưa, bờ môi thốt lên chữ “yêu” trầm khàn quyến rũ.

Anh luôn cảm thấy phải từ từ thôi, nhưng với Vu Đồng thì chuyện này là hoàn toàn không thể.





Hoặc nói, cô thể hiện ra tất cả mọi thứ, thích là nói ngay, yêu là nói ngay, cơ thể còn thành thật hơn cả suy nghĩ.

Khi hơi thở của hai người đã gấp gáp, Phương Thành mới chậm rãi dừng lại.



Anh mở mắt ra nhìn Vu Đồng, đôi môi cô đỏ thắm, ánh mắt long lanh.

Cô mím môi, khẽ nói: “Dùng… nhiều sức quá…”

Phương Thành bật cười thả cô xuống.



Vu Đồng mềm oặt trượt xuống khỏi người anh.



Anh lại giơ tay ra ôm eo cô, ghé vào tai cô nói: “Em cũng rất dùng sức…”

Tai Vu Đồng nóng bừng lên.


Cô ngượng ngùng đẩy anh ra, lấy cuốn sổ hộ khẩu từ túi vải ra, cô giơ hai tay lên cho Phương Thành xem, phấn khích nói: “Tèn ten, Sổ hộ khẩu!”

Nhắc tới sổ hộ khẩu là Vu Đồng lại thấy buồn bực, cuốn sổ hộ khẩu mà ông đưa cho cô vào hôm ông về chỉ là bìa ngoài, bên trong chỉ có giấy trắng.



Hôm nay, cô nói nhất định phải gả cho Phương Thành, ông mới đưa phần lõi cho cô.



Sau khi gắn lại từng trang vào cuốn sổ hộ khẩu, cô mới cầm về cho anh xem.



Phương Thành khẽ cười: “Vậy phải bây giờ phải làm gì đây?”

Vu Đồng chớp mắt: “Sao vậy? bà nội không đưa sổ hộ khẩu cho anh sao?”

Anh lắc đầu: “Đưa rồi.”

“Vậy tại sao trông anh lại khó khăn vậy?”

“Ừm… thì đang Tết nên nhân viên của Cục Dân chính cũng nghỉ làm đó.”

Vu Đồng nhịn cười, chủ động đưa tay vòng qua eo Phương Thành, mặt áp lên ngực anh, cười nói: “Phương Thành, anh thật nóng vội.”

Phương Thành sờ tóc cô: “Thấy em tích cực như vậy, sao anh có thể không tích cực cho được.”

Vu Đồng cười hừ hừ: “Không phải em sợ anh không lấy được vợ hay sao?”

Sau khi ở bên nhau Phương Thành, thứ Vu Đồng học được nhanh nhất có lẽ là làm nũng và chọc ngoáy.

Anh khẽ cốc đầu cô: “Không phải vợ ở đây rồi à?”

“Hê hê hê…” Vu Đồng cười thẹn.



Sau bữa trưa, Phương Thành có việc phải xử lý nên ngồi trong thư phòng hơn nửa ngày, anh ngồi bần thần trước máy tính, tay không ngừng xoay bút.



Vu Đồng ngồi ở bên ngoài vừa ăn khoai tây chiên anh mua cho cô vừa xem phim kinh dị, để tạo bầu không khí nên rèm cửa đã được kéo hết lại, cô chẳng hề thấy sợ chút nào thỉnh thoảng còn cười khẩy ha cái.

Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Phương Thành kéo ngăn kéo ra, lấy sổ hộ khẩu Vu Đồng đưa cho anh ra rồi mở ra, bên trong chỉ có tên hai người: Ông nội Vu Thiệu Văn và Vu Đồng.



Phương Thành nhìn chăm chú hồi lâu rồi đóng quyển sổ hộ khẩu lại, đan hai tay vào nhau, tập trung suy nghĩ.


Một lát sau, anh cầm điện thoại lên, goi vào số của Tôn Hàm Uyển.

Vu Đồng đang nhồm nhoàm ăn khoai tây chiên, đột nhiên, cửa thư phòng mở ra, đúng lúc trong TV có con ma xuất hiện, Vu Đồng bị dọa cho hét lên: “Aaaa…”

Phương Thành bị tiếng hét của cô làm ong não.



Vu Đồng quay đầu lại, tức giận nói: “Phương Thành, anh muốn dọa chết em hả?” Cô vốn không sợ, kết quả lại bị đánh từ hai mặt, bị dọa cho hết hồn.

Phương Thành che miệng cười đi đến cạnh cô, véo khuôn mặt đang tức giận của cô: “Chẳng phải là gan của em to lắm hay sao?”

Vu Đồng bĩu môi lầm bầm: “Phòng đang tối om tối sòm, anh lại đột nhiên mở cửa ra, là người thì sẽ thấy sợ thôi…”

Phương Thành gật đầu, thơm lên má cô: “Anh có viện phải ra ngoài một chuyến, buổi tối chắc chắn sẽ về.”



Vu Đồng gật đầu: “Được, anh đi đi, tối nay em muốn ăn tôm.”

“Ừm, được.”

Cô nhìn Phương Thành mặc vest rồi lại choàng thêm áo bành tô, quàng khăn quàng cổ xong, anh quay sang nhìn cô, vô vẫy tay với anh: “Đi đường cẩn thận

“Ừm.”

Phương Thành ra ngoài, Vu Đồng định xem phim tiếp nhưng vừa nãy bị giật mình nên đã có bóng ma, cô nghĩ ngợi rồi nhảy chân đất đến cạnh cửa sổ, kéo rèm ra, để ánh nắng chiếu vào, như vậy sẽ không sợ nữa.

*

Phương Thành lái xe đến quán trà đã hẹn trước với người ta.



Anh đi vào phòng bao ở tầng hai, sau khi ngồi xuống, anh nhìn xuống ngắm xe cộ đi lại trên đường.



Phương Thành giơ tay lên xem giờ, anh đến sớm nửa tiếng.

Trong lúc rảnh rang, Phương Thành pha trà cho mình, pha trà là môn học công phu, độ nóng rất quan trọng, động tác của anh lưu loát như nước chảy mây trôi, dáng vẻ như đã luyện tập cả ngàn lần.

Sau khi làm xong một loạt các bước, anh rót một chén trà cho mình rồi nhấc chiếc chén sứ viền xanh lên, đầu tiên là ngửi hương, sau đó mới khẽ nhấp một ngụm trà xanh, khóe môi nhếch lên vừa đủ độ.

Nếu người kia đến đúng lúc thì có thể được uống trà anh pha.



Phương Thành đang nghĩ ngợi thì cánh cửa gỗ kéo mở ra, Phương Thành quay sang nhìn, người đó đi vào, kéo cửa lại rồi ngồi đối diện với anh.

Phương Thành cầm ấm trà lên rót cho người đó một chén trà nóng: “Uống chén trà trước đi, anh Hàn.”

Hàn Húc nhìn lướt qua chén trà rồi cầm lên nhấp một ngụm tượng trưng, sau đó điềm tĩnh nói: “Gọi Hàn Húc là được rồi.



Phương Thành, cậu bảo Hàm Uyển tìm tôi à?”

“Ừm.”

“Có việc gì sao?”

“Tôn sư muội không nhắc đến qua điện thoại với anh sao?”

Hàn Húc nhíu mày: “Có nhắc đến, nói là chuyện liên quan đến Vu Đồng.”

Phương Thành gật đầu nói với vẻ ung dung: “Hàn Húc, trước tiên, tôi xin nhận lỗi với anh ở đây.”

“Nhận lỗi?”

Phương Thành nói với vẻ vô cùng áy náy: “Ừm, hôm đó ở chùa Nam An, tôi đã quay lại xem hai tấm bài vị đó.



Việc này là tôi không đúng, nhưng tôi không hối hận, nếu anh muốn trách thì tôi thực sự không có gì để biện minh cho mình.



Thật sự vô cùng xin lỗi.”

Hàn Húc hơi siết tay lại, hai bên thái dương nổi gân xanh: “Sau đó thì sao?”



Phương Thành không nhanh không chậm nói tiếp: “Tên được khắc trên hai tấm bài vị mà anh cũng bái chính là tên bố mẹ ruột của Vu Đồng.”

Hàn Húc lặng im.

“Không thân cũng chẳng quen, tại sao anh phải cúng bái bọn họ?”

Hàn Húc uống một ngụm trà: “Chỉ là có chút quan hệ mà thôi.”

“Một chút thôi sao? Vu Đồng nói với tôi mẹ cô ấy tên là Kỷ Vân, nhưng cái tên trên tấm bài vị ấy lại là Hàn Kỷ Vân.”

Hàn Kỷ Vân, cùng họ với Hàn Húc.

Hàn Húc lạnh lùng nói: “Nên?”

Phương Thành thêm trà cho Hàn Húc: “Tôi đang chờ anh nói cho tôi rốt cuộc anh và Vu Đồng có quan hệ gì?”

Hàn Húc đăt chèn trà xuống, đôi mắt màu hổ phách nhìn lăm lăm Phương Thành, bàn tay đặt dưới gầm bàn siết chặt lại: “Cậu đã điều tra được gì rồi?”

Phương Thành lắc đầu: “Không, tôi không điều tra gì hết.



Hôm nay tới đây tìm anh chỉ là muốn có đáp án mà thôi.



Tôi chưa nói gì với Vu Đồng cả, anh không cần phải lo lắng.”

Hàn Húc quay mặt đi, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng hồi lâu, anh lại quay sang nhìn Phương Thành: “Phương Thành, cậu biết tôi là ai rồi thì sẽ thế nào?”

“Không thế nào hết, tôi sẽ giữ bí mật cho anh.”

Hàn Húc cười nhếch mép.

Anh cụp mắt suy nghĩ, lại nhấc chèn trà lên uống trà, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Hàn là họ của mẹ tôi, sau khi bà ấy lấy bố tôi, ông ngoại không muốn nhận bà ấy nữa nên bà ấy theo họ của bà ngoại tôi, bỏ chữ Hàn đi, chỉ còn Kỷ Vân.”

“Tôi là anh trai của Vu Đồng.”

Hàn Húc quan sát phản ứng của Phương Thành, vô cùng bình tĩnh tự nhiên, không hề kinh ngạc.



Anh biết rằng thật ra Phương Thành đã đoán được từ trước.

Hàn Húc cười nói: “Phương Thành, tôi thật sự không hề thích cậu, còn cả nhà của cậu nữa.” Hàn Húc nghiến răng, nhất là lúc nói chữ “nhà”.

Phương Thành chỉ lắng nghe, nét mặt không hề thay đổi: “Không hề quan trọng.”

Anh mắt Hàn Húc ảm đạm, anh thở dài nói: “Đối xử với Vu Đồng cho tốt vào, cậu với nó trùng cốt, cả đời này, nó chỉ có thể yêu một mình cậu, không thể yêu được người khác.”

“Không cần anh nói tôi cũng sẽ làm vậy.”

Hàn Húc lại mang theo chút cảnh cáo: “Phương Thành, tôi muốn cậu nhớ cho kỹ: Nếu cậu không bảo vệ được nó, tôi sẽ dẫn nó đi.”

Cho dù điều đó khiến anh phải trả cái giá như thế nào, cho dù vi phạm lời trăn trối lúc lâm chung của mẹ, anh vẫn sẽ dẫn cô đi.

Phương Thành nhíu máy ngước mắt lên, vẻ mặt sắc sảo: “Anh sẽ vĩnh viễn không có cơ hội đó.”

“Chỉ mong là vậy.”