Thầy Sờ Cốt

Thầy Sờ Cốt - Chương 35: Chương 35




Edit: Lạc Như

Beta: Cá

Vu Đồng sẽ bay vào sáng sớm, cô lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, không nghe thấy động tĩnh gì cả, cô nghĩ chắc Phương Thành vẫn chưa dậy nên nhấc túi vải của mình lên rồi định chuồn lẹ, vừa mới đi đến cửa chính thì phát hiện Phương Thành đang khoanh tay tựa vào thành bồn rửa bát trong nhà bếp nhìn cô.

Vu Đồng liếc anh: “Sao anh dậy sớm vậy?”

Phương Thành hất cằm ra hiệu Vu Đồng nhìn bàn ăn: “Bữa sáng.”

Vu Đồng quét mắt qua bát cháo và đĩa dưa cải trên bàn, cái bụng mất nết reo lên, cô ném túi vải qua một bên, dứt khoát ngồi xuống bàn ăn cầm đũa lên.

Vu Đồng bày ra dáng vẻ từng trải: “Phương Thành.”

“Hửm?”

Phương Thành mặt không gợn sóng nhưng trong lòng lại cười trộm, nghĩ đến phản ứng tối qua của cô, anh nhận ra cho dù bên ngoài Vu Đồng thể hiện bản thân lưu manh thế nào đi nữa thì thâm tâm của cô vẫn chỉ là cô bé mới lớn, hơn nữa giữa cô và anh ít nhất cũng cách phải hai thế hệ.

Vu Đồng hắng giọng: “Mấy ngày tôi ngủ, ai thay quần áo cho tôi vậy?”

Cung phản xạ của cô dài, tối qua vì ngủ không ngon nên cô mới nghĩ ra chuyện này.

“Không phải là anh đấy chứ!” Vu Đồng nhai mạnh miếng dưa chuột muối.

Phương Thành mỉm cười: “Không phải, là Tôn Hàm Uyển.”

Vu Đồng thở phào một hơi, làm cô sợ muốn chết, cứ tưởng mình đã bị Phương Thành thấy hết sạch sành sanh rồi chứ.

Vu Đồng nhìn qua anh nói: “Anh có số điện thoại của chị ấy à? Cho tôi đi.”

Phương Thành lấy điện thoại ra khỏi túi tạp dề: “Gửi qua điện thoại của cô rồi đấy.”

Vu Đồng: “Cảm ơn.”

Vu Đồng giải quyết xong bữa sáng, cười tít mắt vẫy tay chào Phương Thành: “Đi đây, hai ngày sau gặp nhé.”

Phương Thành gật đầu.

Vu Đồng nhớ ra gì đó, lại xoay người bước nhanh tới trước mặt Phương Thành, sờ soạng mặt anh rồi nói: “Kéo dài thời gian.”

Phương Thành: “…”

Vu Đồng xuống lầu, ra khỏi tiểu khu, cô đứng ven đường bắt xe; chuyến đi này tiền vé máy bay và chi phí ăn ở đi lại đều do khách hàng bao hết, cho nên bây giờ cô cũng không cần tiết kiệm.

Ngồi trên taxi, Vu Đồng nghiêng đầu nhìn khu nhà Phương Thành ở, không biết hai ngày cô không ở đây, anh có thấy buồn chán không.



Thật ra ở nhà của Phương Thành rất tốt, được ăn ở miễn phí, hoàn toàn phù hợp với cuộc sống lý tưởng của cô, dù sao cô cũng nghèo đủ lắm rồi.

Nghĩ lại thì sáng bán khoai lang ngoài đường, tối về lại có người nấu bữa tối chờ mình về, cảm giác đó thật… Vi diệu.

Mới đầu, cô rất sợ bị Phương Thành đá ra khỏi nhà, cho nên vô cùng tuân thủ những quy định anh đặt ra, nhưng tối qua, trong lòng cô bỗng xuất hiện một ý nghĩ, thật ra bản thân cô rất ngóng trông một cuộc sống bình thường như thế.

Vu Đồng xuyên qua cửa xe nhìn những bóng người thưa thớt trên đường phố, ánh mắt mơ màng, những tháng ngày sống với ông nội luôn ngập tràn tự do, nhưng thời gian gần đây sống chung với Phương Thành, mỗi thời mỗi giây mỗi phút đều rất yên bình.

Ngón trỏ Vu Đồng dần dần gõ có quy luật lên mặt kính xe, chờ đến lúc trả hết nợ rồi, cô nên chọn cuộc sống như thế nào đây, tự do và yên bình, cô thích cái nào hơn.

“Tinh– ”

Tiếng báo hiệu có tin nhắn gửi đến, Vu Đồng hồi hồn tìm di động trong túi vủi.

Phương thành:【Đến Pháp, nhớ báo bình an.】

Vu Đồng nhìn chằm chằm tin nhắn cả buổi rồi mới trả lời:【Ok.】

*

Bay mười một tiếng mới đến Paris, Vu Đồng vừa đến sảnh đón khách của sân bay đã nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen giơ tấm biển ghi tên cô, tướng mạo người da vàng điển hình.



Vu Đồng nhấc túi vải lên đi đến, thử dùng tiếng Trung nói chuyện: “Tôi là Vu Đồng.”



Người kia đánh giá cô chốc lát, sau đó nói: “Mời theo tôi.”

“Anh là người Trung Quốc à?”

“Ừm.”

Người kia dường như không muốn nói nhiều với cô, Vu Đồng nhún vai, người gọi điện cho cô là người Trung Quốc, người đón cô cũng là người Trung Quốc, Vu Đồng ngẫm nghĩ, vậy vị khách hàng ấy đoán chừng cũng là người Trung Quốc.

Vu Đồng lại hỏi: “Ông chủ anh là người Trung Quốc à?”

Quả nhiên, trả lời cô chỉ có sự im lặng.

Vu Đồng ngồi lên xe do người đó sắp xếp, cô và người đàn ông đến đón mình không ngồi chung xe, cô bất đắc dĩ, không muốn trao đổi nhiều với mình nên mới chuẩn bị hai xe đây mà.

Xe chạy bon bon trên đường, tài xế là người Pháp, tuy rằng lúc trước cô đã đến Pháp hai lần nhưng cũng chỉ nói được mấy câu chào hỏi đơn giản bằng tiếng Pháp, không thể nói chuyện với tài xế được nên cô đành yên lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa.



Hiện tại, nước Pháp và Trung Quốc đều đang vào đông, người qua đường đều bọc kín như bánh chưng.

Trên đường xe xóc nảy, làm Vu Đồng mệt rã rời, mí mắt chậm rãi khép lại, cô cứ thế nằm ra ghế sau ngủ thiếp đi.



.



.

“Cô Vu? Cô Vu?”

Trong lúc mơ màng, Vu Đồng nghe thấy có người gọi cô là “Cô Vu”, cô đạp chân một cái, tỉnh lại.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Vu Đồng phát hiện ngay phía trên mình có một cái đầu ngược sáng, cô không chút suy nghĩ đưa tay tát một cái.

“Aaa –” người kia bị đau kêu lên.

Vu Đồng ngồi dậy, nhìn về phía người ngoài xe, ồ… Là người đàn ông mặc áo khoác đến đón cô.

Vu Đồng cau mày liếc nhìn anh ta vài lần, vội vàng nhận lỗi: “Xin lỗi ông anh nhé, tôi không nhìn rõ nên tưởng anh là người xấu.”

Người kia ôm má phải xua tay: “Cô Vu, mời đi theo tôi.”

Vu Đồng xuống xe, sau khi ngắm nhìn bốn phía, cô chỉ có thể nghẹn họng nhìn, đây là một lâu đài cổ vô cùng ý nhị, nhưng cũng không hẳn là lâu đài cổ hoàn toàn, gần đó những hàng cây xanh được cắt tỉa thành hình thù giống nhau, xa xa là vườn nho, một mặt biểu lộ ra khí thế, mặt khác lại tràn ngập cảm giác ấm áp.



Vu Đồng nhíu mày, tâm tư của chủ nhân nơi đây không dễ đoán.

Vu Đồng đi theo sau mặc áo khoác tiến vào lâu đài, sau khi vào trong liền cảm nhận rõ rệt sự chênh lệch nhiệt độ, người đàn ông cởi áo khoác đưa cho người hầu nữ đứng ở bên cạnh, rồi tiếp tục đi vào trong.



Trong hành lang quanh co vang vọng tiếng giày da của người đàn ông nện lên nền gạch đá hoa, qua bảy tám khúc quẹo, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi chủ nhà tiếp khách.

Người đàn ông kéo cửa ra cho Vu Đồng, mời Vu Đồng đi vào trước, đợi Vu Đồng vào phòng rồi mới vào theo, sau đó đóng cửa lại.

“Ông chủ, người đã tới rồi.”


Vu Đồng nheo mắt nhìn người đàn ông đeo kính đang cúi đầu chăm chú viết gì đó đằng xa, cô khoanh tay trước ngực, ngón tay thì chà chà nhẹ trên áo, híp mắt suy nghĩ.



Người này trông rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi.

Đeo kính ngừng lại động tác, đóng nắp bút, khép tài liệu trong tay lại, ngẩng đầu nhìn ra phía cửa.

Chờ đến khi cô thấy rõ mặt, Vu Đồng liền cau chặt mày, đúng là cô có quen người này, tên ẻo lả.

Người kia nói: “Ngồi đi.”

Người kia đứng lên, tay đút túi quần đi đến salon, chậm rãi ngồi xuống, cầm đồ uống nhìn như là trà sữa trên bàn trà lên, cốc vẫn còn đang bốc khói, hiển nhiên là cô hầu nữ vừa mới rót xong.

Vu Đồng đi lên trước, không chút khách khí mà ngồi đối diện với gã, bắt chéo chân, cũng cầm cốc đồ uống ở trước mặt mình lên, nhìn kỹ một lúc rồi lại ngửi một cái, cô nhận ra là trà sữa, tuy rằng cũng không thấy vị gì nhưng cô vẫn nhấp một ngụm để giết thời gian.



Người đàn ông đẩy gọng kính vàng lên, cười nói: “Còn nhớ anh chứ? Bé cưng.”

“Phụt –” Ngụm trà sữa trong miệng Vu Đồng phun ra: “Tôn Diễm Viễn, anh có thể nói chuyện đàng hoàng chút không?”

Tôn Diễm Viễn dùng thìa khuấy trà sữa trong cốc: “Vu Đồng, em vẫn đáng yêu như xưa.”

“Câm miệng lại cho chụy!” Vu Đồng nổi giận.

Nếu sớm biết khách hàng là hắn, có chết cô cũng không nhận.

“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, anh đưa tiền, tôi làm việc, xong việc thì tôi về nước.”

Tôn Diễm Viễn cười khẽ: “Vội về như vậy à, được.”

Gã nghiêng người về trước, lật tấm hình trên mặt bàn trà thủy tinh lên, đẩy đến trước mặt Vu Đồng.

Vu Đồng cầm lên, nhíu mày: “Một con chó?”

“Đúng vậy, giúp anh tìm Lily xong, anh đưa em tiền.”

Vu Đồng: “Không phải anh mời tôi đến để sờ xương à?”

Hắn mỉm cười: “Đúng vậy, nhưng anh không biết là ai đã làm mất nó, vì thế em chỉ có thể sờ xương của tất cả người hầu trong lâu đài thôi.”

Vu Đồng nghiến răng nghiến lợi: “Không bằng anh trực tiếp báo cảnh sát đi, cử người theo dõi, tiện lợi biết bao.”

Tôn Diễm Viễn cười híp mắt: “Không, anh muốn tìm em cơ.”

Vu Đồng trừng gã: “Tôi ngàn dặm xa xôi từ Trung Quốc đến để tìm chó cho anh, là tôi có bệnh hay anh có bệnh vậy?”

“Tất nhiên là anh có bệnh, thế nhưng anh có tiền, ba triệu, em có làm hay không?”

Vu Đồng nhíu mày: “Có… Nhưng chưa đủ.”

“Tăng gấp đôi, sáu triệu.”

“Thành giao! Viết chi phiếu.”

Tôn Diễm Viễn nhìn người đàn ông mặc vest, người đàn ông đi tới trước bàn sách, cầm tập chi phiếu đến đưa cho Tôn Diễm Viễn, gã ký tên cái roẹt rồi đưa cho Vu Đồng.

Vu Đồng dùng hai ngón tay kẹp chi phiếu, cẩn thận xem xét, là chi phiếu thật, sau đó cô bỏ vào trong túi đeo chéo bên hông mình.

Vu Đồng cười nhạt: “Không cần sờ đâu, trợ lý của anh đã mang chó về nhà anh ta, hơn nữa… là do anh sai bảo.”

Tôn Diễm Viễn đang khuấy trà sữa liền dừng lại, mặc vest cũng kinh ngạc.

“Sao em biết?” Tôn Diễm Viễn nhìn Vu Đồng, ánh mắt sắc bén.

Vu Đồng cười khẩy, giơ tay phải của mình lên: “Vừa nãy không cẩn thận đánh trợ lý của anh một cái, vừa khéo nhìn thấy chó của anh.”

Không nhiều, vừa đủ nhìn thấy hình ảnh buổi sáng nam trợ lý rời giường cho chó ăn.


Tôn Diễm Viễn bật cười: “Ha ha.



Bé cưng, em vẫn khiến người ta yêu thương như xưa.”

Vu Đồng: “Không được gọi tôi là bé cưng!”

Tôn Diễm Viễn cười: “Được rồi, hôm nay em ở lại đây đi, ngày mai để Jhon dẫn em đi chơi, sáng ngày kia bay về.”

Vu Đồng cau mày: “Anh định làm gì thế?”

“Mời em tới chơi.” Tôn Diễm Viễn không nhanh không chậm đáp: “Nếu không, em sẽ đến à?”

Vu Đồng nhíu mày, đứng dậy duỗi người một cái: “Anh nhiều tiền, nếu đã miễn phí thì hà gì tôi không làm theo.”

Vu đồng quay đầu nhìn về phía mặc vest: “Anh tên là Jhon hả?”

Mặc vest gật đầu.

“Dẫn đường đi, tôi buồn ngủ rồi, mệt quá.” Vu Đồng vặn eo xoay cổ.





Tuy bây giờ bên Pháp mới buổi chiều, nhưng Vu Đồng vừa mới ngồi máy bay 11 tiếng, cả người rất mỏi.

Jhon nhìn về phía Tôn Diễm Viễn, thấy Tôn Diễm Viễn gật đầu thì mới nói: “Cô Vu, mời theo tôi.”

Vu Đồng đi theo tới cửa, phía sau lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Tôn Diễm Viễn: “Ngủ ngoan mơ đẹp nhá, bé cưng.”

Bé cưng.



.



.

Vu Đồng ngoảnh lại âm trầm nói: “Tôn Diễm Viễn, chụy đây muốn giết mi!”

*

Vu Đồng nằm dang tay dang chân trong căn phòng công chúa mơ mộng do Tôn Viễn Diễm chuẩn bị cho cô, rèm ren này, màu hường này, cô liếc một cái rồi lấy điện thoại ra, gửi tin cho Phương Thành trước tiên:【 Đến rồi, bình an.】

Phương Thành trả lời:【Ừm.】

Vu Đồng nhìn chằm chằm đèn thủy tinh trên trần nhà một lúc lâu, cô lại giơ tay cầm điện thoại lên bấm số, cũng không thèm quan tâm tiền cước quốc tế, cô đặt điện thoại bên tai, nghe tiếng chuông đổ.

“Alo?” Một giọng nữ vang lên.

“Chị.”

Vu Đồng gọi điện cho Tôn Hàm Uyển.

“Vu Đồng?”

“Vâng, em đây.



Chị, bây giờ em đang ở nhà Tôn Diễm Viễn, bị anh ta lừa sang Pháp.”

Tôn Hàm Uyển cười rất dễ nghe: “Ha ha ha.



Em mà cũng bị anh ta lừa ấy hả? Quả nhiên đạo cao một thước ma cao một trượng, không phải anh ta rất thích em hay sao? Còn đặt tên thân mật cho em, tên gì mà.



.



.



bé cưng?”

“Đừng nói nữa.



.



.



Anh ta bị bệnh mà.



.




.” Vu Đồng xoay người, do dự hỏi: “Chị, bây giờ chị ở Tôn gia vẫn ổn chứ?”

Tôn Hàm Uyển: “Thì vẫn vậy thôi.





.



.



Không quyền không thế, cũng may bây giờ chị tự kiếm tiền được rồi, không cần dựa vào bọn họ nữa.”

“Vâng.



.



.”

“Vu Đồng, chị đang bận chút việc, nói chuyện sau nha.” Tôn Hàm Uyển ở bên kia tựa hồ rất bận.

“Vâng.”

Vu Đồng tắt máy, ngơ ngẩn nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Mười bốn tuổi, lần đầu tiên Vu Đồng tới Pháp, cô quen Tôn Hàm Uyển, đứa con gái ngoài giá thú của cậu quý tử duy nhất của nhà họ Tôn nổi tiếng tráo trở trong giới kinh doanh, cũng là đứa cháu duy nhất.



Vốn nên là cành vàng lá ngọc, nhưng lại không được thừa nhận.



Tôn gia thà nhận nuôi một đứa bé khác, nuôi dưỡng nên người để kế thừa toàn bộ gia nghiệp của nhà họ Tôn, chứ nhất định không chào đón Tôn Hàm Uyển.

Tôn Diễm Viễn chính là đứa con nuôi may mắn ấy.

“Tinh –” Vu Đồng có tin nhắn.

Cô hoàn hồn, mở ra xem, là Phương Thành:【Ngủ dậy nhớ uống cốc sữa ấm để bổ sung dinh dưỡng, trước khi ngủ cũng nhớ uống sữa ấm để ngủ ngon hơn.】

Vu Đồng nheo mắt nhìn tin nhắn này rất lâu, cảm thấy phải nhìn nhận rõ hiện thực, Phương Thành tốt với cô như vậy chỉ là xuất phát từ sự áy náy thôi, vì thế cô không thể để bản thân đắm chìm được, không thể quy tất cả những thứ này là chuyện đương nhiên.

Cô nhíu mày nghiêm túc trả lời:【Phương Thành, anh đối với tôi như vậy là vì áy náy sao? Tôi nói rồi, không cần đâu.】

Vu Đồng cắn môi, nắm chặt điện thoại chờ anh trả lời.

Phương Thành:【Không phải.】

Vu Đồng:【Vậy là vì sao?】

Phương Thành: 【Lời hứa.



Tôi đã từng hứa nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ chăm sóc cô cả đời, trên quan hệ pháp luật.】

Vu Đồng nhìn mãi câu trả lời ấy rồi mới hồi âm:【Khi đó không phải anh kêu tôi coi như chưa nghe thấy câu này hay sao.



.



.





Phương Thành:【Ừm, tôi có kêu cô coi như chưa nghe thấy gì.】

Vu Đồng cụp mắt, nghe Phương Thành trả lời dứt khoát như vậy, cô bỗng nhiên thấy hơi mất mát.

“Tinh ——”

Lại có tin nhắn gửi đến, Vu Đồng ngước mắt lên nhìn.

Phương Thành:【Nhưng tôi chưa từng nói muốn thu lại.】

“Tinh ——”

Phương thành:【Vì thế, hiệu lực là mãi mãi.】