Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 89




"Kể ra thì tôi có hứng thú với mấy chuyện ma quỷ này cũng là vì chuyện của bà cậu năm đó".

Vừa nhắc tới chuyện năm đó, Nhị Cẩu đột nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú. Có vẻ như Nhị Cẩu sắp kể một câu chuyện dài nên anh ấy kéo luôn tôi ngồi xuống cái cối xay.

"Nghe bố tôi nói năm đó mẹ cậu bị khó sinh. Hơn nữa, trên trời còn xuất hiện hiện tượng lạ, trời nắng chang chang mà lại có sấm sét, thậm chí còn đánh trúng đàn hạc trắng bay qua. Có điều, bị đánh trúng nhưng mấy con hạc đó không chết mà lại rơi hết xuống sân nhà cậu".

"Mấy con hạc đó cũng vô cùng sợ hãi, chạy loạn lên trong sân rồi kêu lên inh ỏi, đây quả thực không phải điềm lành. Lúc đó ông nội cậu đang đứng ở trong sân, nhìn thấy cảnh này thì lập tức sầm mặt lại đi vào trong nhà gieo một quẻ".

Nói đến đây, Nhị Cẩu còn giả vờ mô phỏng lại biểu cảm của ông nội tôi khi đó.

"Trương Ly, thực ra ông nội cậu là người mà trước giờ tôi kính phục nhất. Ông ấy thần bí khó đoán, liệu sự như thần, quả thực vô cùng quyết đoán! Chỉ tiếc là sau khi tôi

bắt đầu hiểu chuyện thì ông nội cậu đã không còn gieo quẻ nữa nên tôi không còn được chứng kiến thần uy của ông ấy".

Nhị Cẩu tiếc rẻ thở dài.

Thấy câu chuyện này đã đi hơi xa, tôi vội vã nhắc lại vấn đề chính.

"Sau khi ông nội tôi xem quẻ thì xảy ra chuyện gì?"

"Haizz, nghe nói quẻ đó ông cậu xem liên tục trong một giờ liền, cũng không biết là gieo được quẻ gì nhưng khi đi ra ngoài thì ông ấy lạnh lùng đi tới trước mặt bà nội cậu, nói

nhỏ với bà cậu vài câu".

Nghe đến đây, tôi đột nhiên rùng mình một cái.

Lúc này tôi mới để ý, chân tay tôi đã lạnh ngắt từ bao giờ, dường như sắp mất hết tri giác đến nơi.

Những lời Nhị Cẩu nói giống hệt những lời bào thai quỷ nói!

"Những chuyện xảy ra sau đó khá đáng sợ. Bà nội cậu thay một bộ quần áo màu đỏ, treo cổ tự tử ở cây cổ thụ trước cổng sơn thôn".

Mặc dù tôi đã từng nghe bào

thai quỷ kể chuyện này một lần, nhưng giờ nghe Nhị Cẩu nói ra thì cảm giác lại không hề giống lúc đó.

Bởi tôi biết rằng điều mà tôi vừa nghe được là sự thật.

"Bà, bà nội tôi sao lại đột nhiên treo cổ tự tử?"

Tôi lắp bắp hỏi một câu khá thừa thãi.

Nhị Cẩu thành thực lắc đầu.

"Tôi không biết, chuyện này trong thôn chúng ta, ngoại trừ chính ông nội cậu thì có lẽ cũng chẳng ai

biết. Cũng bởi vì những việc ông nội cậu làm sau đó thực sự khiến người đời oán thán nên sau này cũng chẳng còn ai muốn qua lại với ông nội cậu nữa".

"Ông nội tôi đã làm gì?"

Tôi cảm thấy miệng mình khô khốc nên nuốt nước bọt một cái rồi hỏi.

Đột nhiên ánh mắt của Nhị Cẩu trở nên hơi cổ quái.

"Trương Ly, không phải chứ? Chuyện lớn như vậy mà bố mẹ cậu không nói với cậu sao?"

Tôi như chết lặng lắc lắc đầu, kể từ khi tôi bắt đầu nhận thức được mọi việc, mỗi lần tôi hỏi về bà nội là bố mẹ tôi đều im lặng không đáp.

Có một lần tôi hỏi liên tục không thôi, ông nội mới nói với tôi bà nội bị ngã trên đường đi tìm thầy thuốc rồi mất.

Nhưng giờ xem ra ông nội đã nói dối tôi.

"Sau khi bà nội cậu treo cổ tự vẫn, bố cậu muốn tới đón thi thể bà nội cậu về nhưng ông nội cậu nhất quyết không cho. Thậm chí ông ấy

còn nói với cả thôn nếu ai dám tới dọn thi thể thì đừng trách vận xui tới nhà, cả nhà chết sạch! Ông nội cậu là ai kia chứ, ông ấy đã nói như vậy thì đương nhiên trong thôn không có ai dám nhúng tay vào".

Nhị Cẩu nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, sau đó thở dài như thể nhớ ra một cảnh tượng vô cùng bi thảm. Ánh mắt anh ấy cũng trở nên xa xăm.

"Bà cậu cứ mặc bộ đồ đỏ đó treo trên cây, không một ai dám động tới".

Có một lần, tôi nghịch ngợm

chạy ra ngoài chơi thì đã bắt gặp cảnh tượng mà cả đời này tôi cũng không quên được".

"Bà nội cậu mặc đồ đỏ treo trên cây, mỗi khi gió thổi là đu đưa theo. Không biết có con chó hoang ở đâu chạy tới, nó không sợ mà còn nhảy bổ lên, xé thịt trên người bà cậu..."

Nói đến đây, giọng Nhị Cẩu trở nên vô cùng run rẩy, không thể nào kể tiếp những cảnh tượng xảy ra phía đằng sau nữa.

Nhưng không cần anh ấy kể thì tôi cũng có thể tưởng tượng ra

cảnh tượng lúc đó thảm thương đến mức nào, đáng sợ đến mức nào.

Tôi ngồi trên cối xay như chết lặng, tay chân lạnh toát như rơi vào hầm băng, không còn cảm giác gì nhưng trên người thì lại toát mồ hôi lạnh.

"Tôi tưởng những chuyện này cậu đã biết rồi vì người trong thôn ai cũng biết, có muốn giấu cậu cũng không giấu nổi. Thật không ngờ người nhà không kể với cậu".

Thấy tôi sững sờ như vậy, Nhị Cẩu cảm giác như mình đã nói gì sai nên vội vã mở lời gỡ gạc lại.

Đúng lúc này, từ trong cái sân đằng sau lưng chúng tôi đột nhiên vang lên tiếng chó sủa liên hồi.

Người nuôi chó từ nhỏ như tôi đặc biệt quen với tiếng chó sủa.

Nhưng tiếng chó sủa này rất kỳ lạ, nghe nó giống như tiếng một người đang khẽ rên lên hơn.

Nhị Cẩu bất thình lình bị dọa cho hết hồn, vội vã nhảy cẫng lên, hai tay chắp vào nhau hướng vào trong sân không ngừng lẩm bẩm:

"Vô tình đắc tội, xin đừng

trách phạt!"

Anh ấy vừa lẩm bẩm vừa quay đầu chạy mất, thậm chí vội đến mức không kịp chào tôi.

Người có tiếng là đến quỷ thần cũng không sợ như Nhị Cẩu mà lại đi sợ một con chó sao?

Tôi chết lặng quay lưng nhìn vào trong sân, cũng không biết có điều gì thôi thúc mà tôi lại nhảy lên cái cối xay rồi bám vào bờ tường để nhìn vào trong.

Trong nhà tối đen như mực, chỉ có một con chó đen rất lớn đứng

trong sân mở to đôi mắt sáng như hai cái chuông đồng nhìn tôi chòng chọc.

Cũng không biết có phải do bị câu chuyện mà Nhị Cẩu kể dọa cho hết hồn hết vía hay không mà con chó đen này khiến tôi cảm thấy rất đáng sợ. Chân tôi mềm nhũn ra, ngã từ trên cối đá xuống.

Mắt cá chân của tôi vốn vẫn chưa vận động bình thường lại được, sau cú ngã này lại càng đau hơn.

Tôi đau đến nỗi không kìm nổi mà kêu lên một tiếng.

Cùng với tiếng kêu trời của tôi, nhà tôi bên trong đột nhiên sáng đèn.

Giọng bố tôi vang lên ngay lập tức.

"Ai? Là ai đang ở bên ngoài?"

Tôi đau đến nỗi không biết phải làm thế nào, vội vã mở miệng đáp.

"Bố ơi, là con đây. Con bị ngã, giờ đi không nổi nữa rồi".

Vừa nghe thấy giọng tôi, tiếng bước chân của bố tôi nghe dồn dập

hơn hẳn. Ông ấy chạy ra mở cửa rồi đi vòng qua chỗ cái cối đá.

"Con trai, đêm hôm con làm gì ở đây?"

Thấy tôi ngồi trên mặt đất, đau tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, bố tôi vội khoác thêm cái áo rồi chạy tới, dìu tôi đứng dậy.

Thấy bố tôi vẫn quan tâm tôi như trước, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy tủi thân.

"Bố, con muốn về nhà".

Nhưng nghe tôi cầu xin xong, bố tôi có vẻ lưỡng lự.

"Con trai à, con nghe lời bố đi. Đêm nay con cứ ở lại với sư phụ con và những người đó. Hiện giờ trong nhà chúng ta không được sạch sẽ, đợi bố thu xếp xong xuôi thì mai con tới nhé".

Có vẻ như bố tôi có điều gì khó nói, cho nên cuối cùng ông ấy vẫn khéo léo từ chối lời thỉnh cầu của tôi...