Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 374: Sư phụ là nhất, nhất sư phụ rồi




Sau khi nó được mở ra, lập tức có một luồng linh khí màu vàng nhạt bốc lên trời.

"Chậc chậc, thực sự là một món bảo bối, linh khí của món pháp khí này còn bốc thẳng lên trời!"

Những pháp khí có linh khí tôi đã thấy nhiều rồi nhưng loại pháp khí có linh khí mạnh thế này thì là lần đầu tôi được thấy. Chẳng trách ông cụ Tôn nói ông ấy chưa phát huy được một phần mười uy lực của nó.

Cảm giác như món bảo bối này ở trong tay ông ấy chẳng khác nào châu chấu đá xe, căn bản không tạo nên sự khác biệt.

"Ranh con, cái này mà cậu còn phải nói sao. Sư phụ cậu có bao giờ đem những món bảo bối không ra gì không?"

Ông cụ Tôn giờ này cũng đã hồi phục lại từ cơn sốc trước uy lực của pháp sư Tĩnh Đàn, vừa tỉnh táo lại một cái là bắt bẻ tôi ngay được.

"Vâng vâng vâng, sư phụ là nhất, nhất sư phụ rồi".

Trước mặt pháp sư Tĩnh Đàn, tôi cũng không tiện vạch trần ông ấy. Ông cụ Tôn có vẻ đã quên món bảo bối này là do ông ấy chôm từ nhà họ Uy ra thì phải.

Nói không chừng mấy món pháp khí mà hồi trước ông ấy cho tôi cũng là chôm được từ nơi nào đó ấy chứ.

Có điều mặc dù tôi không nói nhưng pháp sư Tĩnh Đàn có vẻ đã rõ như lòng bàn tay, trên đời có chuyện gì giấu được ông ấy cơ chứ?

"Pháp sư Tĩnh Đàn, nếu trận nhãn của trận pháp Bách Minh Pha đã được sắp xếp trên đỉnh tòa cao ốc Phương Viên này thì tại sao chúng ta không đi tới chỗ trận nhãn để trấn thủ?"

Đầu óc của ông cụ Tôn cũng dần trở lại linh hoạt, mặc dù ánh mắt vẫn còn né tránh không dám nhìn thẳng vào pháp sư Tĩnh Đàn, nhưng ít nhất ông ấy đã không còn sợ hãi như lúc trước.

"Mặc dù trận nhãn của Bách Minh Pha trận ở trên đỉnh tòa nhà nhưng đêm nay Quỷ môn sẽ mở ở đây. Nếu tôi không ở đây trấn thủ thì đám hồn thể ùa ra từ Quỷ môn sẽ đi vào trong thành phố, trở thành mối hiểm họa".

Pháp sư Tĩnh Đàn bình thản giải thích lý do cho chúng tôi.

Tôi thận trọng nghe ông ấy nói xong rồi gật đầu, nhưng rồi lại lập tức lắc đầu.

"Không đúng, pháp sư Tĩnh Đàn, mục tiêu của chúng ta đêm nay không phải là phá hung trận kia sao? Nếu chúng ta phá được nó trước khi Quỷ môn mở ra thì lúc đó cho dù có bao nhiêu hồn thể ùa ra cũng sẽ không bị hung trận kia làm ảnh hưởng mà đi hại người sống".

"Không phải như vậy thì sẽ tiết kiệm thời gian và sức lực nhất sao? Tại sao lại phải đợi Quỷ môn mở rồi đứng canh ở đó chứ?"

Tôi nhanh chóng nói ra điểm nghi vấn của mình. Đúng ra thì với cảnh giới của pháp sư Tĩnh Đàn, ông ấy sẽ không dẫn chúng tôi đi đường vòng như vậy chứ? Điều tôi nghĩ ra được thì ông ấy cũng nghĩ ra được mới phải.

Pháp sư Tĩnh Đàn im lặng nghe tôi nói hết rồi mới đưa tay chỉ lên nóc tòa cao ốc.

"Trương thí chủ nói không sai, có điều trận pháp này không đơn giản như cậu nghĩ. Mặc dù có thể siêu độ vong hồn để phá trận pháp này nhưng những hồn thể này sớm đã thành hình và trở thành một phần của trận pháp đó rồi. Cũng có nghĩa là, những hồn thể bên trong trận pháp này đã coi nó là chốn dung thân của chúng rồi".

Sau khi người chết, tam hồn thất phách sẽ rời khỏi xác rồi đi qua Quỷ môn để xuống suối vàng, sau đó sẽ tới cầu Nại Hà.