Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 351: Đây rõ ràng là linh khí!  




“Cô…cô là ai? Đêm hôm chạy tới nhà tôi làm gì?"  

Tôi nheo mắt nhìn cô gái. Thực sự tôi không thể nào liên hệ được cô gái này với cái hung thi ghê người khi nãy.   

“Tôi ấy à? Tôi là người được vợ anh nhờ tới giúp anh, tiện thể thăm dò luôn bản lĩnh của anh ấy mà!”  

Giọng nói của cô gái không quá cao nhưng nghe lanh lảnh, rõ ràng.   

“Vợ tôi sao?”  

Tôi sững sờ rồi lại nhìn hung thi với tấm bùa vàng. Nếu như tôi đoán không nhầm thì cô gái này chính là người của tộc cản thi ở Tương Tây.Từ khi nào mà Liễu Nguyệt Như quen biết một người như vậy chứ?  

Cô gái cười hi hi, cũng không hề giải thích mà chỉ khẽ nhảy tới ngay trước mặt tôi.   

Cô ấy cúi người quan sát hung thi đang bốc khói trắng.   

Năm tia sét cùng với tử khí, uy lực cực lớn. Không chí khiến hung thi bị đánh cháy đen mà thậm chí đến cả tấm bùa vàng trên đầu hắn cũng bị cháy thành bột.   

“Chỉ nghe Tinh Nhi nó anh có bản lĩnh, nhưng không ngờ còn trẻ vậy mà việc triệu gọi thiên lôi còn có uy lực lớn hơn cả ông nội tôi nữa. Sớm biết thế này thì tôi đã không sử dụng nó rồi”.   

Cô gái kia đau xót lấy từ trong người ra một lọ hồ lô bằng ngọc trông vô cùng tinh tế và nhỏ vài giọt lên cơ thể hung thi kia. Sau đó lấy ra một tấm bùa vàng khác, cắn đầu ngón tay, vẽ một hình ảnh rồng bay phượng múa một cách thuần thục lên lá bùa.   

Cùng với động tác của tay cô ấy thì tấm bùa bình thường kia bỗng phát ra một luồng khí màu đen nhạt.   

Nhìn thì tưởng đó là sát khí nhưng nhìn kỹ thì không phải. Mặc dù luồng khí có màu đen mực nhưng không hề có sự âm độc như sát khí mà mang lại cảm giác trong suốt.   

Đây rõ ràng là linh khí!  

Tôi cảm thấy nghi ngờ, linh khí thì tôi từng gặp màu vàng, màu xanh và không màu, còn màu đen thì tôi mới thấy lần đầu.   

Nhưng thứ mà tôi quan tâm hơn chính là câu nói vừa rồi của cô ấy.   

“Tinh Nhi? Tinh Nhi là ai?”  

Khi tôi hỏi vậy thì cô gái này đã nhanh chóng dán tầm bùa kia lên trán của hung thi.   

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ nghi ngờ và chớp đôi mắt rồi hơi nghiêng đầu.   

“Vợ anh mà anh không biết sao? Uy Tinh ấy!”  

“Ai…ai nói với cô là cô ấy là vợ tôi chứ?”  

Cô gái này mở miệng là khiến tôi sợ tới mức suýt nhảy dựng ngược.   

Uy Tinh, không phải là cô gái có nhân duyên tiền kiếp với tôi sao? Nhưng sự giăng mắc giữa chúng tôi đã sớm được hóa giải rồi, sao giờ đột nhiên lòi ra một người nói cô ấy là vợ tôi chứ?  

“Thế nào, nhân duyên tiền kiếp giữa hai người, mà anh nói không nhận là không nhận được sao?”