Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 319




Thế nhưng ông Tôn không hề cho tôi cơ hội giãy giụa. Ông ấy rung tay, cây kim to đùng kia lập tức cắm phập vào cánh tay tôi.   

Đau đớn đúng như những gì tôi tưởng tượng. Nhưng điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là cái đuôi kim có con mãng xà kia đang phả ra sát khí màu đen.   

Lúc này ở cánh tay tôi, luồng sát khí vừa rồi còn chảy trong kinh mạc giống như bị cây kim này rút mất và từ từ bị hút ra ngoài.   

“Sư phụ…”  

Dù tôi có hồ đồ thì cũng có thể hiểu ra vừa rồi vì muốn trừ ma mà tôi đã suýt nữa hại chết chính mình.   

Tôi lại nhìn ông Tôn, đôi mắt ánh lên vẻ áy náy và như muốn né tránh.   

“Đừng có làm ra vẻ với tôi, cậu yên tâm, về nhà tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”  

Tôi vừa lên tiếng thì ông Tôn đã biết ngay tôi định nói cái gì. Ông ấy chẳng buồn nhìn tôi, chỉ tập trung nhìn vào cây kim trên cánh tay tôi.   

Tôi lại nhìn cây kim một lần nữa. Cái thứ này thú vị ghê.   

Khó hiểu, tức giận, hoang mang, sợ hãi…các thể loại cảm xúc đều đổ dồn trong đầu tôi.   

Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Thôn nhà họ Trương đã đắc tội với ai? Tại sao lại muốn mạng sống của những người dân thôn này?  

Thế nhưng càng quan sát thì cảnh tượng kỳ dị càng xuất hiện trước mặt tôi.   

Trên cơ thể của những người phụ nữ chết thảm đồng thời có hai hồn thể bay ra.   

Trước đó tôi đã biết chắc chắn những người này bị thứ dơ bẩn ám thân vì vậy mới  đi ra sau núi một cách mất kiểm soát như vậy.   

Thế nhưng khi hai hồn thể bay ra khỏi cơ thể thì tôi mới cảm thấy kinh ngạc, kẻ có lợi và luôn khống chế những cô gái này hóa ra lại chính là người nhà của bọn họ.   

Đó chính là những người đàn ông trước đó bị chết do tế bái ở thôn nhà họ Trương.   

Chuyện…chuyện này rốt cuộc là gì vậy?  

Lần này, tôi hoàn toàn sững sờ, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, một cục tức cứ mặc nghẹn ở lồng ngực, máu huyết trong tôi sục sôi, khiến toàn thân tôi nóng ran và mất hết kiên nhẫn.   

“Người trong thiên hạ phụ tôi! Tôi sẽ giết chết bọn họ!”  

Khi tôi đang mất kiên nhẫn tới cực điểm thì có một suy nghĩ bỗng nảy ra từ ngóc ngách sâu thẳm trong đầu tôi.   

Hơn nữa cùng với sự chết thảm của từng người phụ nữ trước mặt, suy nghĩ đó càng trỗi dậy mạnh hơn.   

“Dừng lại, mau dừng lại, còn tiếp tục thì sẽ mất mạng đấy!”