Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 317: Quả nhiên là không có chút phản ứng nào.  




Thực ra tôi quen người phụ nữ này, bà ấy tên là Lưu Anh, vợ của người thợ mổ lợn ở phía Đông thôn.  

Hồi còn nhỏ, khi ông tôi giúp người dân trục ma quỷ đã không ít lần đưa tôi đi qua nhà họ.  

Người đời có một câu tục ngữ là đến quỷ còn sợ kẻ ác.  

Càng là người hung bạo thì đám yêu ma quỷ quái lại càng không dám đến gần. Đặc biệt là người mổ lợn này đầy sát nghiệp, huyết khí quá nặng. Đến cả con chó gặp ông ta còn sợ đến nỗi cúp đuôi chạy thẳng.  

Khi có người bị ma quỷ nhập mà đuổi mãi không đi thì có thể tới mượn con dao giết lợn của người mổ lợn này.  

Cho nên ngay từ nhỏ nhà tôi đã qua lại với nhà Lưu Anh. Họ là một trong số ít những người trong thôn rất kính trọng ông nội tôi.  

Nhưng người phụ nữ trung niên bình thường gặp tôi là đều mỉm cười hòa nhã này lúc này hai mắt trợn trắng, mặt vừa xanh vừa đen.  

Ở chỗ ấn đường có khí màu đen xua đi cũng không tan. Nhưng đáng sợ nhất là bà ấy gầy như một bộ xương khô, hốc mắt lõm sâu ứ máu, quai hàm nghiến chặt, môi thì trắng bệch không có lấy một tia máu.  

Cái bộ dạng này trông chẳng khác nào một con quỷ!  

"Lưu, cô Lưu sao?"  

Tôi bị dọa cho hết hồn, bàn tay đang giữ vai người phụ nữ kia cũng run lên, bất giác cất tiếng gọi.  

Quả nhiên là không có chút phản ứng nào.  

Bị đôi mắt trắng dã kia nhìn chòng chọc, tôi dựng hết cả tóc gáy nhưng vẫn cố gắng đè nén sự sợ hãi, làm dấu vẽ bùa trên mặt Lưu Anh.  

Chiêu này tôi học được từ Tam Thanh.  

Lúc ở trong động cổ thi, tôi cảm thấy tinh khí trong cơ thể mình lưu chuyển, sau đó khi cùng Tam Thanh đi Ma thành, sư thúc đã dạy tôi vài chiêu vận khí.  

Mặc dù hiện giờ tôi vẫn còn non tay nhưng đã có thể vận khí để đưa tinh khí ra đến đầu ngón tay.  

Tinh khí này chính là linh khí thuần khiết nhất trong cơ thể con người. Tinh khí trong cơ thể phụ nữ là âm, còn nam giới lại là dương.  

Tinh khí thuần dương như vậy dùng để vẽ bùa đuổi quỷ sẽ có tác dụng.  

Mặc dù tốc độ vẽ bùa của tôi không nhanh bằng Tam Thanh nhưng cũng không hề chậm, có thể coi như là thành thạo.  

Thế nhưng sau khi tôi toát mồ hôi hột vẽ xong cái bùa thì Lưu Anh đang trợn mắt trắng dã bỗng phát ra những tiếng kêu quái dị.

Ục… ục  

Miệng của Lưu Anh không có cử động gì. Nhưng cổ họng thì đột nhiên phát ra âm thanh như có thứ gì đó chuẩn bị dâng lên.   

Tôi thầm cảm thấy vui mừng, xem ra tôi đã học được rồi, linh phù đã phát huy tác dụng.