Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 298: Tôi há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng này




Người trong thôn không nhiều cũng chẳng ít, ngoại trừ những người vừa may mắn chạy được ra thì có ít nhất khoảng hai trăm người đã bước vào thánh địa.

Hai trăm người này như thể phát điên, nối đuôi nhau đâm đầu vào cột tự sát. Đâm một lần không chết thì đâm thêm lần nữa đến tận khi vỡ đầu chảy máu, não bắn ra ngoài mới thôi.

Tôi há miệng trợn mắt nhìn cảnh tượng này.

Đây thực sự là việc đã xảy ra ở Trương gia thôn sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng biết trong lịch sử của Trương gia thôn còn có sự kiện đáng sợ như thế này?

Hơn nữa những người này mở miệng ra là mắng chửi ông nội tôi, rốt cuộc ông tôi đã làm gì bọn họ? Còn bọn họ đã làm gì những cô gái bị chọn làm tế phẩm này?

Chứng kiến cảnh tượng máu me trước mặt mà trong đầu tôi hiện ra hàng tá câu hỏi. Những câu hỏi đó như xâu lại thành một chuỗi nhưng thực ra lại không liên quan gì đến nhau.

Tôi quay chiếc cổ cứng ngắc lại, muốn xem xem rốt cuộc ai là người đang điều khiển những hành thi này nhưng ảo ảnh chỉ cho phép nhìn trong một phạm vi nhất định. Vài ba mét bên ngoài thánh địa là một màn sương mờ mịt.

Bên trong màn sương mù kia là thứ gì thì mắt âm dương của tôi cũng không thấy được.

Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi tôi, bên tai không ngừng vang lên tiếng xương vỡ và tiếng não văng khắp nơi, còn có những tiếng cười "ha ha" nghe vô cùng đơn điệu vô cảm như tiếng của người máy.

Địa ngục có lẽ cũng chỉ kinh khủng đến mức này thôi phải không?

Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm, nhưng lại nhận ra mình dường như bị nhốt lại trong ảo ảnh này, không thể cử động nổi. Cho dù tôi có nhắm mắt lại thì những cảnh tượng đó vẫn hiện rõ trong đầu tôi như thước phim, không thể nào xua đi được.

Đến tận khi cả hai trăm người kia đều nằm trong vũng máu thì mọi thứ mới trở lại yên tĩnh như ban đầu.

Tôi nhìn những xác chết la liệt trên mặt đất, cái cột màu đen ban đầu đã bị nhuộm thành màu đỏ trắng. Còn một số người chưa chết hẳn, nằm giữa đống thây kia mà co giật dữ dội.

Cuối cùng, tôi không kìm được nữa mà oằn người xuống nôn mửa dữ dội.

"Trương Ly, cậu đã nhìn thấy chưa? Đây chính là chuyện xảy ra ở Trương gia thôn. Ông nội cậu không nói với cậu những chuyện này sao?"

Vào lúc tôi còn đang nôn mửa đến quặn cả ruột, đôi chân còn run lẩy bẩy thì bên tai vọng tới giọng nói của bà Tư.

Tôi khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, giương đôi mắt hằn tia máu nhìn bà ta rồi khàn giọng hỏi.

"Tại sao bà...?"

Cảnh tượng ban nãy nhìn thấy là thật hay giả tôi còn chưa kiểm định được, nhưng tự nhiên bà cụ này chạy tới nhà tôi, nói một hai câu rồi đột nhiên cho tôi xem cảnh tượng máu me và quỷ dị này. Giờ tôi cảm thấy rất tò mò về lý do bà ta cho tôi xem cảnh này.

Thấy vẻ thù địch của tôi không những không giảm đi mà còn ngày càng tăng lên, bà Tư đột nhiên nặng nề thở dài.