Thầy Phong Thủy [Trương Ly]

Chương 293




“Cậu nhóc nhà họ Trương, tôi là bà của Uy Chính Thiên, nếu theo vị trí thì cậu phải gọi tôi một tiếng bà Tư mới phải”.

Tôi cảnh giác nhìn chăm chăm người phụ nữ chống gậy với hàm răng sắp rụng hết sạch ngay trước mặt. Lúc này phía sau tôi là Liễu Nguyệt Như với vẻ bận rộn và Tam Thanh còn đang hôn mê bất tỉnh.

Lẽ nào nhà họ Uy định nhân cơ hội này để tuyệt diệt người khác sao?

Đôi mắt tôi lạnh băng, sải bước đi tới trước ép bà ta lùi về sau đó ngoắc tay khóa chặt cửa, đôi mắt tôi để lộ sát khí nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bà ta.

“Cậu nhóc nhà họ Trương, cậu không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn như vậy, tôi đại diện cho nhà họ Uy tới đàm phán với cậu”.

Có lẽ thấy sát khí của tôi quá hùng hậu nên bà ta có phần không chịu được và nói ra ngay lý do tới đây của mình.

“Hừ, đàm phán? Chúng tôi và nhà họ Uy có gì mà đám phán chứ?”

Người nhà họ Uy ai cũng lòng lang dạ sói, vô cùng tàn độc, những lời như vậy mà nói ra với tôi thì đúng là chuyện nực cười.

“Cậu nhóc, năm xưa tôi và ông nội cậu cũng có chút thâm tình, chỉ tính riêng điều này thì cậu cũng nên nói năng khách sáo với tôi một chút”.

Có lẽ bà Tư được người khác kính trọng đã quen nên không ngờ bị một kẻ vãn bối như tôi bật lại và cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng bà ta không nhắc tới ông nội tôi còn đỡ. Vừa nhắc tới khiến tôi càng muốn bốc hỏa.

“Câm miệng, không được nhắc tới ông nội tooi1”

Tôi quát lên, cũng mặc kệ đối phương là một bà lão đã tám mươi tuổi, thế là tôi lao về phía bà ta.

Không phải tôi độc ác không nương tay với người gìa mà thực sự là thủ đoạn của nhà họ Uy nhiều vô số kể, tôi luôn phải chịu thiệt thòi, bị dắt mũi nên không thể không đề phòng.

Trước đây còn có Tam Thanh và ông Tôn giúp tôi, giờ thì chỉ có mình tôi, vì vậy tôi phải mạnh mẽ khi ra tay.

Hơn nữa tôi cũng không tin là trưởng bối của nhà họ Uy thì lại dễ trúng chiêu của tôi như vậy.

Quả nhiên cú đấm của tôi không những không đánh trúng mặt bà ta mà thậm chí tôi còn ngã chống vó như chó táp phân.

Bà lão vừa nãy còn đứng trước mặt tôi đã biến mất ngay khi tôi giơ nắm đấm ra.

Không chỉ có như vậy, đợi khi tôi chật vật đứng dậy xong thì phát hiện xung quanh đã có sự thay đổi.

“Cậu về lúc nào vậy?”

“Cậu vẫn còn mặt mũi quay về sao?” . Ủng hộ chính chủ vào ngay ( ТRUM truyen.me )

Bên tai tôi văng vẳng tiếng chửi rủa.

Tôi cảm thấy sợ hãi, lẽ nào là dịch chuyển không gian? Trong nháy mắt tôi đã quay trở lại ngay phía ngoài thôn nhà họ Trương.