Sau tiếng thở dài, tay chân cô ta thử cử động như dãn gân cốt, sau đó một tay chống xuống đất, từ từ đứng dậy dưới sự chú ý của đám đông.
Tôi nhìn cô ta chăm chăm mà giờ cũng cảm thấy ớn lạnh.
“Á! Uy Tinh, mau, mau đi ngăn cô ta lại!”
Uy Chấn Tử như con chim sợ bị cung bắn, nhìn thấy cổ thi tự đứng dậy thì sợ hãi hét lên, sau đó đẩy Uy Tinh đang dìu mình về phía trước và quay đầu bỏ chạy về hướng cửa động.
Tôi bỗng cảm thấy khinh thường ông ta vô cùng.
Vào thời khắc sống chết thế này mà ông ta lại đẩy cháu ruột của mình lên, còn mình thì tự tìm đường sống.
Ai có thể ngờ, nhà họ Uy một tay che trời, chuyện gì cũng có thể làm lại có một gia chủ là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, vô trách nhiệm và sợ chết như thế.
Đúng là khiến người khác thấy mà khinh.
Tôi cảm thấy khinh thường, và ánh mắt nhìn ông Tôn cũng ánh lên sự chán ghét.
Thấy Uy Tinh bị đẩy lảo đảo, ông ấy vô thức chạy tới ngăn trước mặt Uy Tinh.
Đúng lúc này, cổ thi chậm rãi đưa tay phải lên, làm động tác chộp tay về phía mấy người ông Tôn.
Cùng với động tác của cô ta, tôi cũng căng thẳng định lao tới giúp ông Tôn.
Nhưng cơ thể tôi còn chưa kịp phản ứng thì bỗng Uy Chấn Tử sắp chạy tới cửa động đột nhiên khựng lại.
Kinh hoàng, sợ hãi, chới với đồng thời hiện lên trên khuôn mặt ông ta. Ông ta hoảng loạn đưa hai tay lên bóp cổ mình như bị thứ gì đó kìm chặt cổ vậy.
Thế nhưng rõ ràng chẳng có thứ gì trên cổ ông ta cả. Đến cả tôi khi nheo mắt nhìn một hồi lâu cũng không thấy gì.
“Ặc…ặc…”
Miệng Uy Chấn Tử phát ra âm thanh như bị tắt thở, khuôn mặt đỏ bầm, đến cả môi cũng bắt đầu chuyển sang màu tím.
“Chậc chậc, ra tay là tung đòn sát phạt, gã này không sống nổi rồi, cũng đáng lắm, ai bảo ông ta có ý đồ với cậu”.
Ông cụ Hồ ở bên cạnh tôi giống như đang hóng drama. Tôi cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy bộ dạng của Uy Chấn Tử còn ông cụ Hồ thì chỉ đứng bên cạnh thở dài.
“Đây là gia chủ của nhà họ Uy đấy, chẳng lẽ chết vậy sao? Vậy có phải là dễ dàng quá không?”
Tôi thầm cảm thấy kinh hãi, không nhịn được bèn lầm bầm.
Trước đó, từ các thủ đoạn của nhà họ Uy có thể thấy đây là một gia tộc có thủ đoạn cao thâm và cực kỳ thần bí, vậy mà giờ khi gia chủ lộ mặt thì tôi bỗng cảm thấy ông ta còn không quyết đoán bằng cả Uy Chính Thiên.
“Hừ, gia chủ cái gì, chỉ là một kẻ đứng ra làm bia đỡ do nhà họ Uy sắp xếp mà thôi, là một kẻ làm màu, thực ra chẳng có tài cán gì, không hề có tiếng nói trong nhà họ Uy. Đồ đệ, đừng vì vậy mà coi thường nhà họ Uy”.
Có lẽ ông Tôn cũng biết Uy Chấn Tử không thể sống được nên không còn gì kiêng dè mà nói với tôi.
“Không tin, cậu có thể hỏi cô gái này!”
Vừa nói, ông Tôn vừa chép miệng với Uy Tinh.
Lúc này Uy Tinh đang tái nhợt mặt nhìn Uy Chấn Tử giống như chịu phải một cú sốc lớn. Cả cơ thể cô ta run rẩy, giật mình khi nghe thấy có người nhắc tên mình.
“Trương Ly, đạo sư Tôn…mọi người, mau cứu ông tôi!”
Rõ ràng là Uy Tinh không nghe thấy những lời nói vừa nãy của ông Tôn, chỉ khi nhìn thấy Uy Chấn Tử dường như sắp cào nát cổ mình thì cô ta mới phản ứng. Nếu như chúng tôi không ra tay thì e rằng Uy Chấn Tử sẽ chết thật.
Ông Tôn nghe Uy Tinh cầu cứu mình thì nhún vai chỉ về phía tôi.
“Cầu xin tôi cũng vô ích, tôi có chết ở đây hay không còn chưa biết đây này, muốn cầu xin thì cầu xin cậu ấy đi”.
Nói xong, ông Tôn nháy mắt với tôi đầy ý vị.
“Đồ đệ, người làm thầy như tôi đúng là đã đánh giá thấp cậu rồi. Đừng tưởng cậu ít tuổi mà lầm, đào hoa cũng không ít đâu nhỉ”.
Cùng với câu nói đó, miệng Uy Chấn Tử phát ra một tiếng 'ặc' rồi hai tay buông thõng và không còn bất kỳ phản ứng gì nữa.