TrướcSau
Thích An ở bên ngoài tìm nhà vệ sinh công cộng đổi về bộ quần áo cô mặc ban ngày, quay lại trường đã gần 11 giờ.
Ba người bạn cùng phòng còn chưa ngủ, hơn nữa còn đang hứng thú bàn luận chuyện Nhạc Tiếu Tiếu vừa rồi. Thích An phụ họa ba người mắng Lý Triết vài câu, sợ lỡ miệng nên lấy cớ làm thêm mệt đi wc rửa mặt.
Lúc cô đánh răng, Nhạc Tiếu Tiếu xuất hiện. Thích An kinh ngạc phát hiện thân thể cô ấy thoắt ẩn thoắt hiện lập lòe, phảng phất tùy thời sẽ biến mất. Cô vội vàng phun bọt kem đánh răng ra hạ giọng hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Nhạc Tiếu Tiếu nhẹ nhàng cười, lắc đầu nói: "Không có gì. Chỉ là tâm nguyện đã thành nên cần phải rời khỏi."
"Đi đầu thai sao?" Thích An hỏi.
Cô ấy nhấp môi cười: "Còn chưa đâu. Tuy tâm nguyện tôi đã thành nhưng còn chưa đến đầu thất. Giờ tôi phải về nơi tôi chết chờ quỷ sai tới đón."
Thích An nhíu mày thầm nghĩ, thân thích cực phẩm của Nhạc Tiếu Tiếu còn đang làm ầm làm ĩ bên đó, giờ cô ấy về chẳng phải sẽ đau lòng chết mất sao?
Cô do dự một chút hỏi: "Cần phải về đó sao? Ở lại trong vòng cổ chờ cũng được mà?"
"À, không được đâu, vòng cổ kia..." Nhạc Tiếu Tiếu muốn nói lại thôi, lâu sau mới nói tiếp: "Cũng đến lúc rồi. Tiểu An, có thể quen biết cô là chuyện may mắn nhất đời này của tôi, chỉ tiếc đã quá muộn, cơ hội làm bạn cũng chưa có... Nếu kiếp sau có cơ hội, chúng ta có thể làm bạn không?"
"Đương nhiên rồi." Thích An tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp: "Vậy... Cô đi cẩn thận nhé. Nhớ kĩ, đừng vì những người không tốt với mình mà đau lòng."
Nhạc Tiếu Tiếu nhấp môi, đôi mắt xinh đẹp cong thành hình trăng non: "Tôi biết mà. Tạm biệt."
Tiếng nói vừa dứt, thân thể cô ấy ngày càng trong suốt, vài giây sau hoàn toàn biến mất.
Thích An thấp giọng thở dài, xoay người đối diện với gương tiếp tục đánh răng, thế nhưng thấy ngọc trụy trên cổ lập lòe mấy cái. Cô ngẩn ra, vừa định cầm ngọc trụy lên xem, di động bỗng nhiên rung lên. Không có báo cuộc gọi đến, chỉ có dòng chữ "Số điện thoại không xác định".
Nhìn đến dòng chữ, mí mắt Thích An nhảy nhảy, cô có dự cảm là người thần bí kia gọi đến. Tuy rằng trong lòng cô đối với ông ta có sợ hãi nhưng lần này phải đem mọi chuyện hỏi rõ mới được.
Thích An mau chóng nhận cuộc gọi, quả nhiên nghe được thanh âm quen thuộc.
"Làm cũng không tệ lắm." Giọng nói vẫn khàn khàn như cũ, ngữ điệu thập phần cổ quái.
Thích An nhìn thoáng qua ngoài cửa, hạ giọng hỏi: "Hiện tại có thể nói cho tôi biết được chưa? Tất cả những chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao lại là tôi?"
Trong điện thoại trầm mặc vài giây mới nghe giọng nói: "Cô trước tiên nên đem quy tắc nghe cho rõ..."
Ông ta nói rất nhiều, Thích An cũng nghiêm túc lắng nghe. Nhiệm vụ Nhạc Tiếu Tiếu lần này rất đơn giản bởi vì mục đích là để tay mới như cô không có cảm giác tràn ngập sợ hãi đối với quỷ hồn. Những nhiệm vụ sau sẽ thông qua một vài phương thức nhắc nhở địa điểm nhiệm vụ cho Thích An, để cô đến đó tự xử lý. Nhiệm vụ sau này quỷ hồn cũng không giống Nhạc Tiếu Tiếu trực tiếp cùng cô câu thông, khó khăn cũng sẽ gia tăng rất nhiều. Nhưng chỉ cần mỗi tháng hoàn thành nhiệm vụ một lần, Thích An có thể sống sót, cho đến khi cô qua 60 tuổi thì không còn cần làm nhiệm vụ nữa. Nếu không muốn như vậy, cô có thể lựa chọn mỗi tháng hoàn thành vài nhiệm vụ. Tuy nhiên trừ bỏ nhiệm vụ bắt buộc mỗi tháng, các nhiệm vụ khác cô phải tự tìm, không có nhắc nhở địa điểm.
Bởi vì tất cả nhiệm vụ đều có liên quan đến vong linh, thay lời vong linh nói lên oan khuất, cho nên những người làm loại chuyện này được gọi là "Người phát ngôn".
"Hoàn thành nhiệm vụ có khen thưởng." Người thần bí nói: "Mỗi lần xong một nhiệm vụ, người phát ngôn đạt được một chút chấp niệm trực tiếp nhập vào trong đạo cụ tùy thân."
"Đạo cụ tùy thân?" Thích An nhớ vừa rồi vòng cổ phát ra ánh sáng vội hỏi: "Là mặt ngọc trụy này sao?"
Ông ta cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: "Nó không phải là ngọc trụy, là Tỏa Hồn Thạch."
Thích An sửng sốt: "Nó là gì cơ? Đây là đồ... đồ của bố tôi để lại cho tôi, không phải gì gì Thạch đó chứ?"
"Còn phải nhắc nhở cô một việc, không phải quỷ hồn nào cũng vô hại giống Nhạc Tiếu Tiếu." Ông ta hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề của Thích An: "Cố mà sống sót nhé, Người phát ngôn."
Nghe như ông ta chuẩn bị cúp máy, Thích An vội vàng nói: "Từ từ đã, tôi còn một vấn đề!", nói xong cô đợi một chút, thấy di động còn trong trạng thái trò chuyện liền hỏi: "Chấp niệm có ích lợi gì?"
Tích lũy cái đó làm gì, cũng không thể đổi ra tiền.
"A..." Trong điện thoại truyền ra thanh âm trầm thấp cười nhẹ, ông ta chầm chậm nói: "Đêm nay cô sẽ biết. Đúng rồi, còn một việc nữa. Vì hoan nghênh Người phát ngôn mới, tôi sẽ giúp cô mở phòng live stream, nó sẽ không bị cưỡng chế đóng cửa, cũng không ai có thể tìm ra tư liệu của cô."
Lúc này ông ta trực tiếp cúp máy.
Thích An nhìn lịch sử trò chuyện, giống như lần trước không lưu lại gì cả.
Cô buông di động, dựa vào bồn rửa tay đem những tin tức vừa nghe sửa sang lại một lần. Khiến cô để ý nhất vẫn là cái mặt ngọc trụy này. Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy giống một khối ngọc thạch bình thường, ông ta lại nói đây là cái gì mà Tỏa Hồn Thạch? Ông ta chẳng có lý do gì lừa cô cả, nhưng nếu là sự thật thì bố cô làm sao mà có được nó?
Thích An còn nhớ, ngày sinh nhật 4 tuổi của cô bố cô sáng sớm đã ra ngoài, nói là mua bánh sinh nhật cho cô. Cô đợi thật lâu thật lâu, thậm chí còn ở trước mặt mẹ khóc nháo nhưng bố mãi vẫn không về, cho tới ban đêm.
Cô không nhớ rõ cụ thể là mấy giờ, chỉ biết bên ngoài đã tối đen. Bố đi đến trước mặt, khom lưng sờ sờ đầu cô, không nói một lời, chỉ đem vòng cổ tháo xuống đeo lên cổ cô.
Mẹ hỏi một câu, bố trả lời gì đó, sau đó cúi đầu hôn lên trán Thích An, xoay người ra cửa, từ đó bặt vô âm tín.
Trí nhớ Thích An không tốt lắm, nhưng một màn đó lại khắc sâu trong đầu cô, cũng luôn luôn nhớ sau đó mẹ thường lấy nước mắt rửa mặt, còn tỏ vẻ kiên cường muốn cô tươi cười.
Giờ ngẫm lại, hành động của bố khi đó thật là kì quái...
"Tiểu An, cậu rớt vào wc rồi à, lâu vậy còn chưa ra?" Lý Duyệt ở ngoài gọi một câu lôi lại ý thức của Thích An. Cô vội vàng rửa mặt rồi ra ngoài.
Mọi người cùng nhau ầm ĩ chốc lát, gần tới 12 giờ nằm trên giường xong vẫn còn bàn luận vụ live stream hôm nay.
Thích An không nói chen vào, nhắm mắt tự hỏi chuyện của mình. Cô nghĩ, có lẽ bố biết bí mật của cái vòng cổ này. Mấy năm nay cô luôn oán hận bố năm đó đi mất, nhưng mà cô cũng vẫn nghĩ bố rời đi hẳn là có nguyên nhân, khả năng rất cao... cùng chiếc vòng cổ này có quan hệ.
Đúng rồi, người thần bí kia không phải nói đêm nay cô sẽ biết phần thưởng chấp niệm có lợi ích gì sao?
Thích An duỗi tay sờ ngọc trụy, một mảnh lạnh lẽo.
Hi vọng cái chấp niệm đó thật sự có tác dụng, kiểu như phòng thân, giết quỷ linh tinh, thế thì khi vạn nhất cô đụng nhằm sát quỷ mới có cơ hội sống sót chứ.
Miên man suy nghĩ, Thích An không biết khi nào ngủ mất.
Ngủ một giấc tỉnh dậy trời đã sáng. Thích An mơ mơ màng màng nửa mở mắt, trở mình mò di động bên gối, mà khi cô vừa lật người lại nhìn thấy... một người đàn ông!
Nằm cạnh cô là một người đàn ông!!!
Tựa hồ vì động tác xoay người của cô nên người đàn ông cũng chậm rãi mở mắt. Hai người mặt cách nhau chưa đầy 20 cm, mắt to mắt nhỏ trừng lẫn nhau.
Một giây, hai giây, ba giây...
"A!"
"Aaaaaaaaaaaaaaa!"
Hai tiếng kêu to đồng thanh phát ra. Thích An bật người ngồi dậy, vì động tác quá mạnh mà người ngửa lại về phía sau, kém chút nữa lăn từ trên giường xuống!
"Sao vậy? Động đất sao?!" Bạn cùng phòng lật đật choàng tỉnh, một đám tóc ổ chim sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng tạm thời Thích An không có thời gian để ý tới họ, hai mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông vừa kinh sợ vừa nghi hoặc.
Anh ta để tóc dài bới cao, một thân cổ trang đen thêu hoa văn màu vàng kim trang trọng, khuôn mặt cương nghị, mày rậm nhíu chặt, trong đôi mắt rõ ràng mang theo kinh ngạc.
Bất quá chỉ chốc lát thần sắc kinh ngạc trên mặt anh ta đã nhanh chóng rút mất, thay vào đó là nhàn nhạt tức giận: "Ngươi dám để bản tướng quân cùng giường với ngươi mà ngủ?"
Thích An: "..."
Con quỷ này còn rất hắc.
Khóe miệng cô trừu trừu, nhìn chằm chằm gương mặt nửa trong suốt, lấy thanh âm cực nhỏ hỏi một câu: "Sao nào? Chẳng lẽ yêu cầu tôi phụ trách?"
"Ngươi!" Trong đôi mắt sắc bén dâng lên hừng hực lửa giận: "Nếu ngươi không phải hậu nhân Thích gia, ta hiện tại muốn lấy..."
"Lấy tôi? Khó đó nha" Thích An cảm thấy con quỷ này quá kiêu ngạo, cố ý hắc hắn: "Anh có nhà không? Có xe không? Bằng cấp thì sao? Tiền lương như thế nào?"
"..." Anh ta nổi giận đùng đùng trừng mắt Thích An trong chốc lát, nghẹn đỏ mặt, hừ lạnh: "Bản tướng quân khinh thường loại người miệng lưỡi nhanh nhẹn như ngươi!"
Thích An có chút buồn cười, nhưng cô còn nhớ rõ đây là chỗ nào, tâm tư vừa chuyển bèn ngã người xuống giường, giả vờ mộng du.
Ba người bạn cùng phòng bị cô dọa choáng váng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Quách Tiểu Mẫn thăm dò thử gọi tên cô. Lúc này cô mới giả vờ vừa tỉnh lại, xoa xoa mắt ngáp dài, nhíu mày nói: "May mà mấy cậu đánh thức mình. Mình vừa mơ thấy ác mộng, có một con quỷ dung mạo xấu xí mặc đồ cổ trang đuổi theo đòi ăn mình!"
Nam quỷ nào đó mặc đồ cổ trang vẻ mặt giận dữ: "..."
Thích An hướng anh khiêu mi, đứng dậy xuống giường. Vốn định rửa mặt xong rồi sẽ hỏi chút về thân phận anh ta. Ai biết cô vừa bước vào wc anh ta chân không chạm đất phiêu phiêu theo cô lại đây.
Hơn nữa sắc mặt thật thối...